Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 152



Lạc Dư mệt mỏi mặc kệ đám nam nhân này muốn làm gì thì làm, mắt cậu díp lại trong miệng vẫn ngậm thứ đó của nam nhân ngủ thiếp đi.

- Bảo bối, em không thể ngủ đâu nha.

Long U cảm nhận được Lạc Dư nằm im không nhúc nhích, hơi thở ấm áp phả vào cây gậy cứng ngắc của mình có chút nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống.

- ...

Sắc mặt người nào đó biến đen, nhưng biết sao bây giờ, người ngủ mất rồi, hắn cũng không hứng thú làm với người không có phản ứng. Hắn thích nhất nghe tiếng r** của bảo bối, giờ không nghe được người anh em dưới thân liền ỉu xìu làm hắn còn tưởng mình bất lực.

Hai người nam nhân Long U biến ra thấy hắn dừng thì cũng dừng theo giống như con rối gỗ chờ người phát động.

- AAAA..

BÙM.

Đúng lúc này trên bờ có người rơi xuống, tuy khoảng cách có chút xa nhưng đây là thánh địa, nơi ở của Long U, tất cả mọi thứ ở đây đều do hắn làm chủ không có bất kỳ thứ gì có thể qua khỏi mắt hắn. Hừ, dám xông vào thánh địa, lại còn vấy bẩn nước trong hồ nữa, hừ, đáng chết.

Sắc mặt Long U trở nên âm u đáng sợ, nước cùng sinh vật trong thánh địa cảm nhận được chủ nhân tức giận bắt đầu trấn động không ngừng.

Thập Thất rơi xuống thánh địa còn chưa kịp phản ứng đã bị dòng nước chảy siết cuốn đến giữa hồ.

Sắc mặt cô ta tối sầm, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng may mắn khả năng bơi lội của cô ta không tệ, tuy bị nước cuốn xuống dưới đáy hồ nhưng vẫn không chết ngạt.

Ùng ục

Bọt nước phun lên, Thập Thất đang định bơi lên mặt hồ thì trong con ngươi đen nhánh xuất hiện một cung điện mơ hồ.

- ???

Thập Thất tò mò bơi tới, Long U tâm tình không tốt lại nhìn thấy người lạ đang tiếp cận đến gần, còn nhận ra người này chính là kẻ mà thiên đạo đưa đến, hắn thấp giọng phỉ nhổ:

- Dơ bẩn.

Hắn nhanh tay dùng nước trong hồ tạo thành một bộ quần áo màu lam nhạt phủ lên người Lạc Dư.

Đẹp quá.

Thập Thất ngẩn ngơ nhìn người đàn ông mặc hắc y. Thật đẹp, trước giờ cô chưa từng thất người nào đẹp đến mức thiên địa cộng phẫn như thế này.

Trong mắt hiện lên sự si mê cuồng nhiệt nhưng ánh mắt băng lãnh, tàn độc khiến sống lưng Thất Thất lạnh toát.

Long U chán ghét liếc cô ta một cái, hắn nhớ đến việc cô ả có thể dang chân với bất kì người đán ông nào đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn:

- CÚT!?!

- Á.

Hồ nước vốn đang sôi sục giống như tìm thấy mục tiêu, từng cơn sóng uốn lượn chẳng khác nào lưỡi hái tử thần lao tới.

'ẦM'

Thập Thất biến mất, Long U nhíu mày nghĩ tới cái gì đó lập tức hóa thành giao long hướng về phía nữ nhân kia lao tới.

Trước khi đi hắn quay đầu nhìn thoáng qua người nằm trên giường đáy mắt tràn ra tia sáng ấm áp.

Bảo bối, đợi ta giải quyết nữ nhân kia xong là chúng ta có thể yên ổn đến già rồi.

Đôi mắt màu lam thoáng chốc nhu hòa đi không ít. Long U không chút do dự quay đầu, sát khí đáng sợ từ thủa hồng hoang mà hắn phát ra khiến ngay cả trời đất cũng tối sầm lại, từng tia sấm chớp lóe lên hưởng ứng sự hiệu triệu của hắn ầm ầm nổ vang.

- Aaaa

Thập Thất bị nước cuốn đi sắc mặt tái nhợt, cô ta ôm ngực dù cố gắng thế nào cũng không thở nổi.

Ực

Ừng ực

Bụng vì uống quá nhiều nước mà phình lên trông thấy, Thập Thất tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Xong rồi.

Lần này xong rồi.

Không lẽ một người đến từ hiện đại như cô phải chết ở đây sao?

Một giọt chất lỏng từ khóe mắt rơi ra hòa vào dòng nước trong thánh địa.

Đúng lúc này một luồng ánh sáng không biết từ nơi nào xuất hiện bao vây Thập Thất, luồng ánh sáng thánh khiết không lẫn một tia tạp chất lấp lãnh chẳng khác nào lực lượng của thần.

- Hộc Hộc.

Cuối cùng cũng có oxi, Thập Thất há miệng hít một ngụm khí thật lớn đột nhiên có xúc động muốn khóc.

Thập Thất khó khăn lắm mới ổn định lại tâm thần, cô ta vừa muốn tiến lên mọt bước tìm đường đi thì trước mặt vô thanh vô tức xuất hiện một con rắn khổng lồ.

Đôi mắt rắn độc màu xanh nhạt vừa liếc một cái liến khiến cô ta không nhúc nhích được, trái tim cũng không nhịn nổi đập liên hồi.

Đây không phải hứng khởi, kích động mà là sợ hãi.

Người đâu rồi?

Long U híp mắt, nước trong thánh địa bỗng chốc đồng loạt biến thành băng phiến.

Linh lực tỏa ra khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên Long U lại không cảm nhận được hơi thở của nữ nhân dơ bẩn kia.

Thập Thất cả người căng cứng không dám nhúc nhích, cô ta lúc này cũng phát hiện ra con rắn trước mặt không nhìn thấy mình nên âm thầm thở nhẹ ra một hơi.

!?!

Long U đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt đó...

Thập Thất toàn thân giống như rơi vào hầm băng lạnh lẽo khiếp người.

Run rẩy

Đúng vậy. Là run rẩy.

Cô ta sợ, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được ranh rơi giữa cái sống và cái chết cận kề đến mức này.

Đúng lúc cô ta tưởng rằng mình bị phát hiện thì con rắn trước mặt quay đầu đi. Thập Thất bất an siết chặt tay, nhưng hình ảnh tiếp theo đập vào mắt lại khiến sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch dọa người.

Long U hóa người.

Đôi chân dài hữu lực, cơ bụng rắn chắc có thể khiến bất kì người nào dù nam hay nữ đều nguyện ý chết dưới thân hắn.

Ngay cả gương mặt kia cũng giống như được thượng đế ưu ái, từng đường nét, đôi mắt hẹp dài liếc một cái liền đem linh hồn người ta câu mất. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi quyến rũ.

Long U đẹp, nhưng Thập Thất không có thời gia thưởng thức, cô ta bị dọa sợ, người đàn ông này là người cô thấy ở cung điện xa hoa kia.

Thánh địa có cung điện? Hơn nữa còn có một con rắn đang ở?. Truyện Bách Hợp

Thập Thất bị những tin tức này đả kích, cô ta chỉ cảm thấy nực cười, đám người trong thôn rõ ràng đang thờ một con rắn vậy mà mở miệng ra là Long Thần, Long Thần.

Cô khinh, một con rắn độc bẩn thỉu cũng xưng thần, ha, thật ghê tởm.