Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 153



Lúc đầu Thập Thất si mê thế nào thì bây giờ cô ta lại chán ghét như thế đó.

Trong quan niệm của cô ta, rắn là loài động vật tàn ác, máu lạnh vốn không nên tồn tại trên đời này. Tuy vẻ bề ngoài Long U thật sự vượt quá mức người thường như cô ta có thể nhận thức được nhưng rắn là rắn, chỉ cần thứ gì liên quan đến loài này cô ta liền ghét cay ghét đắng hạn không thể đem nó đập chết.

Sự căm ghét của cô ta biểu hiện ra mặt vô hình chung lại khiến thiên đạo rất hài lòng.

Đúng, đây chính là người mà lão chọn. Khi đưa người này đến đây lão đã dùng năng lực của mình tìm hiểu qua, quả thật nữ nhân này rất hận rắn.

Ban đầu lão chỉ mong ả không bị mĩ sắc của Long U mê hoặc rồi tiến đến với hắn. Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì chỉ có thể là lão xui, con rắn kia thực sự quá đẹp, đẹp đến lão cũng phải ngẩng cao đầu ngước nhìn. Nữ nhân này chứng kiến dung nhan gần trong gang tấc thế mà còn bình tĩnh, thậm chí lộ ra cái biểu cảm kia.

Haha, thật vượt ngoài sự mong đợi mà.

Long U không tìm thấy người sắc mặt liền trở nên tối tăm, thiên đạo với hắn cùng tồn tại ở thế giới này vạn năm. Long U đúng là mạnh hơn lão nhưng điều đó không có nghĩa là thiên đạo yếu ớt.

Ngược lại lão còn rất mạnh, nếu lão đã cố tình che giấu, Long U chưa chắc đã tìm được, trừ phi dốc toàn lực.

Nhưng cái này không đáng, Long U nghĩ nghĩ cuối cùng cũng quyết định bỏ qua cho nữ nhân kia. Hắn không tin bây giờ mình có bảo bối rồi mà còn bị nữ sắc mê hoặc đến chết.

Long U quay đầu biến trở lại bản thể bơi về phía cung điện.

Thập Thất nhìn con rắn dài đến vài trăm mét rời đi lúc này mới thở nhẹ ra một hơi. Thật đáng sợ.

Trái tim vẫn còn đậm bùm bụp, sự sợ hãi trong mắt cô ta không thể che giấu được nhưng càng nhiều hơn đó là sự khinh miệt cùng chán ghét.

Thập Thất đang mải suy nghĩ trước mắt liền lóe lên một luồng bạch quang. Cô vẫn không quên thứ này đã cứu mình, tuy vẫn có chút nghi ngờ nhưng cô ta vẫn quyết định thả lỏng không phản kháng.

Thiên đạo càng hài lòng lập tức đưa cô ta lên bờ, đương nhiên lão sẽ không để Thập Thất chui đầu vào rọ mà đưa cô ta đến trước mặt đám người trong thôn Long Thần kia.

- A?? Đây là đâu?

Thập Thất bị đưa đến một chiếc hang, quần áo trên người cô ta ướt nhẹp, lại nhìn đống lửa trước mặt cô ta do dự một chút nghĩ xem có phải người đã cứu mình giúp nhóm lửa hay không?

- Kệ đi.

Thập Thất không quản nhiều nữa vội vàng cởi đồ trên người ra hong khô.

- Ngươi là ai?

- ÁAAAA.

Thập Thất giật mình vội vàng cầm quần áo lên che lại thân thể quyến rũ của mình.

Người nam nhân trước mặt ngẩn ra trong mắt hiện lên *** vọng không thể cưỡng lại.

Nữ nhân này thực sự quá mức mê người. Gương mặt búc bê dáng người ma quỷ khiến gã hít thở không thông, cổ họng cũng nghẹn lại.

"..."

Bên này nam nữ chủ lần đầu gặp mặt trong tình trạng vô cùng xấu hổ. Một bên khác Long U trở về cung điện phất tay đem hai phân thân hắn biến ra thu hồi lại, tiện thể dùng thần lực giúp Lạc Dư chữa trị.

- Bảo bối, tỉnh chưa?

Lạc Dư mơ hồ mở mắt, cơn đau nhức dưới thân biến mất thay vào đó là cảm giác mát lạnh mềm mại khiến cậu thích đến nheo mắt.

- Ưm...

- Xì.

Long U ngồi bên cạnh bật cười, Lạc Dư nghe thấy âm thanh trầm thấp còn tưởng mình nghe nhầm.

Long U... cười?

Cậu há miệng, mắt chữ a miệng chữ o ngước mắt quan sát người đàn ông mặc hắc y đang chống cằm nhìn mình.

- Sao vậy bảo bối? Không vui sao?

Đôi mắt to tròn tràn đầy hoài nghi, đôi môi đỏ hồng mê người mấp máy mãi không nói được câu nào.

- Ừm...

Lạc Dư do dự một chút rồi đưa tay chọt chọt má Long U.

Chọt

Ta chọt

Ế, cảm giác rất thật, mềm mềm lạnh lạnh, không giống mơ cho lắm.

Đầu ngón tay hồng hồng hết chọt mặt lại chọt xuống lồng ngực. Long U khóe miệng giật một cái vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hắn túm hai bên má cậu kéo kéo, xoa xoa.

- Đừng... có động vào tôi, đau.

Lạc Dư ngẩn ra, đau?

Lúc này đầu óc Lạc Dư mới tỉnh táo giơ tay.

'CHÁT'

- ... Đau không?

- ...

Long U bị tát vẫn không hiểu gì, sắc mặt triệt để biến đen.

- Để ta tát em một cái xem có đau không? Qua đây.

- Hì hì.

Lạc Dư cười tít mắt nhào tới ngồi vào trong lòng hắn nũng nịu.

- Đừng giận mà, ta chỉ thử xem mình bị "làm" chết hay chưa thôi.

Nghĩ đến cạnh mình nằm dưới thân hai đồ nhi cùng với Long U môi Lạc Dư liền trề ra. Nhưng cậu lập tức phấn trấn trở lại tò mò nhìn xung quanh.

- Long U, hai tiểu đồ nhi của ngươi đâu rồi?

Long U búng trán cậu một cái.

- A. Sao lại đánh ta.

Lạc Dư mếu máo ở trong lồng ngực Long U nghịch loạn hết vuốt cơ bụng lại nghịch đầu ngực trắng bệch của hắn. Đột nhiên cậu cảm nhận được có thứ gì đó nong nóng đang chọc vào người mình.

- Có cần ta gọi hai đứa nó tới chơi chung luôn không?

Long U ghé sát vào tai Lạc Dư, âm thanh trầm khàn gợi cảm chết người đem mặt cậu hun nóng, tức giận đẩy người ra.

- Sắc lang, Long U, ngươi làm từng đó vẫn chưa đủ hay sao mà còn muốn làm tiếp? Ngươi không biết mệt hay sao vậy?

Khóe miệng người nào đó co rúm, Long U hừ một tiếng đem người khóa vào trong lòng.

- Đủ? Mới làm có mấy trận mà em đã bảo đủ? Em đừng quên ta vừa mới khai trai, đang rất cần người ở bên dạy dỗ chơi trò người lớn đó.

Bàn tay hắn bắt đầu không an phận, quần áo trên người Lạc Dư bị xé nát.

- Bảo bối, chúng ta làm thêm vài trận nữa được không?

- Không...

- Nhưng ta muốn.

- ... Ưm. Cút.

- Đừng hòng.

"..."

Nửa năm sau.

Lạc Dư đang ngồi một góc nghịch con sò bỗng dưng có một lồng ngực ấm áp xán tới.

- Phu nhân, em làm gì vậy?

Bàn tay Lạc Dư vẫn còn dính bùn, đôi mắt to tròn trong vắt cảm nhận được hơi ấm quen thuộc ý cười bên trong dường như hóa thành thực chất.

Cưng muốn chết.

Long U cảm thấy tim mình cũng bị bảo bối hòa tan luôn rồi, đáng yêu như vậy ai mà chịu nổi chứ, bảo bối, em là đang phạm tội đó.

- Ta bắt con sò, đẹp lắm, ngươi nghịch chung không?

Lạc Dư giơ lên một con sò ngũ sắc, đôi mắt cậu sáng ngời bên trong dường như chứa muôn ngàn vì sao lấp la lấp lánh khiến người ta không tự chủ chìm sâu vào trong đó.

- Đẹp lắm đúng không? Ngươi chơi cùng ta đi, nha?

Long U bị mê hoặc, hắn cười dịu dàng:

- Được, bảo bối của ta.