Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 154



Một tháng sau - Cổ tộc.

- Ồ, vậy sao.

Bạch Vũ Phong đáp một tiếng, y mặc trên người bộ quần áo màu xanh nhạt, gương mặt búp bê tinh xảo lóe lên ý cười như có như không.

Thập Thất nhìn y đến ngây người, trong bốn nam nhân của cô Bạch Vũ Phong là người đẹp nhất, đến ngay bản thân cô cũng không nhịn được hâm mộ.

- Tiểu Phong, đệ sao vậy?

Một người nam nhân từ biệt viện đi tới, Thập Thất vừa nhìn thấy mắt liền lập tức nở hoa chạy tới bắt lấy cánh tay hắn lắc lắc.

- Đại sư huynh.

Người nam nhân gọi là đại sư huynh kia nhìn ả cười khẽ:

- Làm sao vậy? Em sao lại chọc thằng nhóc kia?

- Đâu có, hì hì.

Tầm mắt Bạch Vũ Phong đặt nơi bàn tay Thập Thất đáy mắt lóe lên tia bi thương. Y cười khổ một tiếng nhưng rất nhanh đã giấu lẹm đi, kiêu ngạo nói:

- Đệ không phải trẻ con, đệ không có giận đâu, hừ.

Lời vừa dứt Bạch Vũ Phong liền quay đầu chạy về phòng mình đóng cửa lại.

'Cạch'

Y ngồi sụp xuống vùi đầu vào hai cánh tay. Y cứ ngồi như vậy đợi đến khi y ngẩng đầu lên đuôi mắt có chút hồng hồng.

Bạch Vũ Phong y tuy gọi là có một chân với Thập Thất nhưng y cùng cô ta chưa tiến đến bước cuối. Y có hảo cảm với cô ta nhưng đó không phải là thích, cũng không phải là yêu. Nếu người kia không ở bên cô ta...

Một giọt nước trong suốt rơi xuống, y đứng lên thu dọn đồ đạc rồi nhân lúc cổ tộc canh chừng lỏng lẻo rời đi.

Y muốn đến Thánh địa, y muốn xem con rắn tàn ác suýt nữa giết chết Thập Thất có hình dạng như thế nào.

Đáy mắt Bạch Vũ Phong ẩn ẩn chứa tia sáng lạnh băng, y niệm một ít khẩu ngữ phức tạp, ngay lập tức một luồng gió thổi đến đem y nhấc lên.

- Đến thánh địa.

"..."

Thánh địa, nơi này chính là thánh địa sao?

Bạch Vũ Phong mở to mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn cảnh đẹp trước mắt, nước hồ trong vắt sâu không thấy đáy, linh khí nói này giống như hóa thành thực chất tạo thành từng đám sương mù mờ ảo lượn lờ trên mặt nước.

Bạch Vũ Phong trước giờ đối với cái đẹp đều không có sức chống cự. Đáy mắt y từ lạnh lẽo không biết từ bao giờ lại lóe lên tia sáng ôn nhuận, nhu hòa.

- Haha.

Bên tai truyền đến tiếng cười đùa, trái tim Bạch Vũ Phong hơi run lên, y ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Cũng chính vào lúc này ánh mặt trời ấm áp chiếu tới, làn sương mù trong thánh địa bị xua đi không ít để lộ một bóng hình ở giữa hồ nước.

Bạch Vũ Phong ngẩn ra, thật đẹp.

Mắt y dần dần mở lớn, từng đường nét trên gương mặt người kia đập vào mắt y, linh khí hóa thành thực chất lấp la lấp lánh chậm rãi rơi trên bả vai của người đó.

Toàn thân Lạc Dư giống như đang phát sáng, đôi mắt cong cong lăn lộn chơi đùa cùng đàn cá nhỏ đủ các loại màu sắc.

Ánh mặt trời phả xuống tạo thành một bóng mờ trên mặt nước. Trái tim Bạch Vũ Phong đập mạnh, y cảm thấy mình dường như đã phạm phải tội bất kính với thần linh, y vốn không có tư cách nhìn người nọ.

Bạch Vũ Phong vô thức bước lên một bước.

'Ầm'

Mặt hồ trấn động, âm thanh vật thể nặng rơi xuống thu hút sự chú ý của Lạc Dư cùng mấy người canh giữ thánh địa.

- Đi vào xem thử.

- Được.

Lạc Dư do dự một chút cuối cùng quyết định cứu người kia.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Bạch Vũ Phong rơi xuống nước, vì y chưa kịp phản ứng nên uống phải không ít nước trong hồ. Tầm nhìn trước mắt y không rõ lắm chỉ có thể mơ hồ thấy được một nhân ngư.

Nhân ngư sao?

Đúng,nhưng cũng không đúng.

Lạc Dư ôm lấy Bạch Vũ Phong tìm một góc khuất bơi đến che giấu hai tên canh cửa kia.

- Tiểu huynh đệ, sao ngươi lại ở đây?

Đôi mắt cong thành vầng trăng non, khóe miệng hơi nhếch lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Bạch Vũ Phong đỏ mặt.

- Ta... ta đến đây chơi.

Bạch Vũ Phong âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn y trước khi đi đã cải trang một chút. Nếu để người trong tộc biết hắn giống một mao đầu tử nhìn thấy người là sấn tới thế có mà xấu hổ chết mất, y không muốn bị cười nhạo đâu.

Lạc Dư trong Luân hồi trận đúng là từng nhìn thấy đứa nhỏ này, nhưng lúc đó đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi, hơn nữa cũng rất ít khi xuất hiện chung với nữ chính. Lần này cốt truyện đi nhanh hơn dự tính, Bạch Vũ Phong vẫn còn là một đứa nhóc chưa lớn, Lạc Dư quả thật không nhận ra.

- Ha, nhóc con, ngươi biết chỗ này là đâu không? Cha mẹ ngươi biết ngươi tùy ý chạy tới đây nhất định rất lo lắng đó.

- Ta...không có cha mẹ, cũng không có ai quản ta, cũng không ai lo cho ta đâu, họ chỉ hận ta không chết nhanh một chút, đỡ làm vướng tay vướng chân...

Thật ra có người quản y, nhưng nửa năm trước người đó đã giành phần tình cảm kia cho người khác rồi. Y... chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thôi.

Lạc Dư khựng lại, tim hơi nhói lên. Đứa nhỏ này mới bao lớn, vậy mà...

- Cười lên nào. Đừng khóc, khóc khó coi lắm. Không ai thích đâu.

Lạc Dư nửa người dưới nước, nửa người còn lại ở trên mặt nước, cậu vươn tay nhéo nhéo gương tinh xảo của Bạch Vũ Phong cười cong cong mắt.

- Ừm.

Bạch Vũ Phong tính tình không quá năng nổ, thậm chí có chút tự bế, vẻ ngoài kiêu ngạo là do y cố tình để người ngoài thấy thôi, dù gì thì cũng có ai cần y đâu, ngay cả người đó cũng vậy.

Bạch Vũ Phong không thể hiện ra bộ dáng kiêu ngạo lúc đối mặt với đại sư huynh cùng Thập Thất. Nhưng giờ có người quan tâm y, y sợ nếu mình không ngoan người trước mắt sẽ giận, không chơi với y nữa.

- Ngoan lắm.

Bạch Vũ Phong bỗng dưng được khen, y ngẩn ra, mắt chớp chớp nhìn Lạc Dư.

- Thần tiên ca ca, ngươi thật tốt.

Giọng nói ngọt ngào trong vắt, gương mặt Lạc Dư mềm mại đi trông thấy.

- Đệ cũng rất tốt.

Bạch Vũ Phong tưởng cậu nói thật, y ủ rũ cúi đầu:

- Tốt sao? Nếu tốt thì tại sao không ai chơi với đệ. Người đệ quen biết toàn coi đệ là không khí, không thì cũng dùng ánh mắt chán ghét nhìn đệ. Vì... đệ không có cha mẹ bảo vệ.

Trong mắt hiện lên cảm xúc bi thương, Lạc Dư khóe miệng không thể nhếch lên nổi. Cậu không phải không biết cái cảm giác cô độc một mình này nó như thế nào.

Lạc Dư thở dài một hơi.

- Nếu họ không thích đệ, đệ quan tâm đến họ làm gì. Người này không thích thì có người khác thích, như ta nè, ta thích đệ lắm đó.

- ... Thần tiên ca ca.

Bạch Vũ Phong bật khóc oa oa ôm lấy Lạc Dư.

- Thần tiên ca ca, ngươi sẽ không giống bọn họ mà chán ghét ta đúng không?

- Ta không chán ghét đệ... mãi mãi.

Đứa nhỏ vừa đáng yêu lại vừa đáng thương thế này thì ai ghét cho nổi chứ.

- Ngoan, không khóc nữa.

- Ưm, không khóc, khóc xấu lắm. Không thể để những kẻ thích chế giễu đệ thấy được bộ dáng yếu ớt này của đệ được. Đệ phải mạnh mẽ. Thần tiên ca ca ~

- Hửm?

- Đệ yêu ca ca nhất.

Bạch Vũ Phong cười vui vẻ, nhưng lời y vừa dứt thần tiên ca ca đã bị kéo đi, mặt y cũng bị nước trong hồ làm ướt nhẹp.

- ???

Long U đen mặt, vừa mới rời đi một chút bảo bối đã bị người nhăm nhe cướp mất, yêu nhất? Ha, làm gì có ai yêu bảo bối hơn hắn chứ.

Tiểu nãi oa, mau về với chồng ngươi đi, nhỏ bằng cái que tăm mà cũng đòi cướp phu nhân của lão tử. Hừ, chưa giết ngươi là may rồi.

- ... Phi, ca ca.

- Câm miệng, cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi.