Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 155



Bạch Vũ Phong rụt rụt cổ, Lạc Dư quay đầu lườm Long U một cái rồi an ủi y:

- Đừng sờ, đệ tên gì?

Long U không muốn cậu quan tâm đến người đàn ông khác, hắn lạnh mặt liếc Bạch Vũ Phong, không để y kịp nói gì đã xen vào.

- Bảo bối, ta vừa tìm được viên ngọc trai to lắm, cho em nè.

Lạc Dư đẩy người ra không được, cậu cầm viên ngọc trai trong tay chẳng phản ứng gì mắt vẫn nhìn về phía Bạch Vũ Phong.

- Đệ...

- Bảo bối, ta nói...

- Câm miệng.

Lạc Dư còn không phát hiện ra tên này đang cố phân tán lực chú ý của cậu hay sao.

'Rắc'

Viên chân châu bị bóp nát, Long U thấy vậy khóe môi hơi run rẩy, cười gượng.

- Em tiếp tục, tiếp tục.

Bạch Vũ Phong nhìn đống bột màu trắng ngà toàn thân nhịn không được run lên, hình tượng thần tiên ca ca của Lạc Dư trong lòng y ầm ầm sụp đổ. Trời đất, thần tiên ca ca... bạo lực quá.

Bạch Vũ Phong bất tri bất giác thu chân lại co người ngồi một góc nhìn hai người mắt đi mày lại, trong đầu chậm rãi cân nhắc.

Thập Thất từng nói con rắn đấy thân thể thuần một màu đen tuyền, nhìn qua vô cùng u ám, đáng sợ. Lúc con rắn đó hóa thành hình người dung mạo thật không có chỗ nào có thể chê, từng đường nét đều vô cùng hoàn mĩ, mặc một bộ hắc y.

Bạch Vũ Phong ngẩng đầu nhìn hai người Lạc Dư cuối cùng xác định người vừa mới xuất hiện kia khả năng cao chính là con rắn đó.

Nhưng tình cảm của hai người này tốt như vậy, người đàn ông mặc hắc y kia còn rất sủng ái thần tiên ca ca, y có thể nhìn thấy tình yêu trong mắt hắn ta. Y cũng đã từng cuồng nhiệt, lưu luyến như vậy, nhưng kết quả của y không ngọt ngào giống thần tiên ca ca.

Bạch Vũ Phong cụp mắt, toàn thân toát ra sự bi thương đến ngay cả Long U vốn lãnh tình cũng cảm nhận được, hắn nhíu nhíu mày cũng không cản Lạc Dư nữa.

- Em không được để tên đó chạm vào mình biết chưa?

- Biết rồi mà, mau về đi, tu luyện quan trọng hơn. Tạm biệt.

Lạc Dư bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn xua đuổi, Long U không muốn đi một chút nào, lão bà của hắn mà, cái tên tiểu tử kia từ đâu xuất hiện lại dám cướp lão bà của hắn.

Long U thở dài thườn thượt, Lạc Dư nhìn mà ngứa mắt đạp một cái vào m*ng hắn.

- Cút.

- Bảo bối, em thật tàn nhẫn. Có tiểu bạch kiểm rồi liền không cần phu quân nữa, hức, phu quân đau lòng lắm.

Lại lên cơn.

Long U nhìn gương mặt từ từ biến đen của cậu không nhịn được che miệng cười.

Ai nha.

Bảo bối đáng yêu chết mất.

Thật muốn đem em ấy lên giường chà đạp quá đi.

Lạc Dư rùng mình quay đầu nhìn nơi Long U vừa đứng thấy người đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Thần tiên ca ca.

- Gọi ta là Lạc Dư được rồi. Thần tiên gì đó ta nhận không nổi.

Lạc Dư leo lên bờ ngồi đối diện Bạch Vũ Phong, y hơi luống cuống lấy ra một con gà mình nhét trong giới chỉ ra, do dự nói:

- Lạc... Lạc Dư, ăn không?

Lạc Dư nhìn chòng chọc con gà trong tay y vô thức gật đầu.

- Ăn, ăn chứ.

Cậu lâu lắm chưa được ăn thịt gà, giờ có người cho sao lại không ăn chứ.

Nhìn đôi mắt thích đến phát sáng của Lạc Dư, Bạch Vũ Phong buồn cười vò vò mái tóc bù lu bù loa của mình ngốc nghếch nhếch miệng.

"..."

Bảy ngày sau.

Là người đó.

Bạch Vũ Phong cau mày mở truyền tin thạch, một giọng nói trầm thấp, nhàn nhạt vang lên, vừa quen thuộc lại có chút xa lạ.

Đúng rồi, đại sư huynh nửa năm nay chưa từng quan tâm đến y, hai người thời gian ở chung cũng chẳng nổi mấy lần, y dường như sắp quên mất hắn rồi.

- Trở về. Có chuyện gấp.

- ... Được.

Bạch Vũ Phong trầm mặc một chút, đáp ứng. Lâm Cẩn Viêm bên kia cảm thấy thái độ vị sư đệ này của mình có gì đó kì quái. Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.

Sư đệ của hắn không còn như trước nữa rồi.

Bạch Vũ Phong tạm biệt Lạc Dư quay người rời khỏi thánh địa. Long U nhếch miệng cười, cái của nợ này cuối cùng cũng rời đi.

- Bảo bối, chúng ta trở về thôi.

Lạc Dư nhìn theo bóng lưng Bạch Vũ Phong gật đầu.

- Về thôi.

Cổ tộc.

- Cái gì? Đại sư huynh, huynh điều tra rõ ràng mọi chuyện chưa mà đòi giết người ta? Ha, huynh biết bản tính thật sự của con rắn trong miệng nữ nhân của các người sao? Hay là đầu các người đều bị úng nước rồi, một nữ nhân mà thôi, đáng để các người đắc tội với một người tồn tại cả ngàn vạn năm sao?

Bạch Vũ Phong cười gằn, đáy mắt bừng lên ngọn lửa tức giận.

- Hỗn láo, Bạch Vũ Phong, từ bao giờ con lại biến thành cái bộ dạng này. Yêu là yêu, bản tính yêu nhân vốn tàn ác, thâm độc, dù Thất Thất không nói bọn ta sớm muộn cũng hàng phục con rắn đó. Con không được ăn nói linh tinh.

Thập Thất ngồi một bên cúi đầu, không ai để ý thấy bàn tay ả đã siết chặt lại lộ ra từng khớp xương trắng bệch.

Mới có bảy ngày không gặp Bạch Vũ Phong bị làm sao vậy? Trước kia y còn rất tán thành chuyện diệt trừ con rắn kia. Nhưng giờ y lại đổi ý, rốt cuộc ai đã tác động đến y chứ.

Đại sư huynh im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng mở miệng.

- Tiểu Phong, đừng nói nữa, về phòng tự suy nghĩ lại đi. Nhân loại với yêu tộc chỉ có thể ngươi sống ta chết, không có ngoại lệ.

Giọng điệu vô cảm, bộ dáng che trở Thập Thất của Lâm Cẩn Viêm khiến trái tim Bạch Vũ Phong nhói lên. Sư huynh không bảo vệ y, ha, haha.

- Lâm Cẩn Viêm... Ta. Hận ngươi.

Khóe mắt Lâm Cẩn Viêm khẽ run rẩy, cảm giác khó chịu ở ngực trái làm hắn lâm vào tình trạng mơ hồ.

- Tiểu Phong.

- Đừng gọi ta là Tiểu Phong, cái tên này chỉ có thể để cho A Viêm gọi, ngươi không còn là A Viêm của ta nữa. A Viêm của ta quan tâm ta lắm, A Viêm dù thế nào cũng sẽ bảo vệ Tiểu Phong.

- Ngươi không phải A Viêm, ngươi là Lâm Cẩn Viêm, Lâm Cẩn Viêm của Thập Thất, không phải của ta.

Bạch Vũ Phong lẩm bẩm, nặng nề bước khỏi phòng nghị sự. A Viêm của ta chết rồi, chết rồi.