Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 156



Lâm Cẩn Viêm muốn đuổi theo nhưng còn chưa bước được một bước đã bị Thập Thất kéo lại. Nhìn đôi mắt tràn ra tia khó chịu của cô ta Lâm Cẩn Viêm dừng bước.

- Đệ tự chăm sóc cho bản thân đi.

Dứt lời Lâm Cẩn Viêm liền đưa Thập Thất trở về biệt viện của mình.

- Ta có việc, đi trước.

- Khoan đã.

Thập Thất cảm nhận sự việc đang dần thoát li khỏi lòng bàn tay mình, cô ta tức giận gằn giọng.

- Đây là chuyện gì, hệ thống, ngươi từng nói có thể khiến đám nam nhân kia dùng tính mạng để yêu ta. Nhưng giờ thì sao, ngươi mau cho ta một lời giải thích.

Thiên Đạo nhíu nhíu mày, một phàm nhân nho nhỏ mà thôi, dám hỗn xược với lão đến mức này, hừ... đợi đến lúc Long U chết, ả nữ nhân này cũng không cần sống nữa.

- Ta không phải hệ thống. Ta là thiên đạo.

Thập Thất khinh thường hừ lạnh, cô ta đọc không ít tiểu thuyết, không đến nỗi không biết cái thứ đang kí sinh trong đầu mình nó là cái gì. Thiên đạo? Ha, nực cười, thiên đạo có thời gian rảnh mà tự mình hóa thành hệ thống cho cô chơi sao?

Thiên đạo càng ngày càng cảm thấy nữ nhân này ngu xuẩn đến cùng cực. Lão cố gắng dùng thần lực giúp cô ta thu hút đám nam nhân quyền lực kia, nhưng ai ngờ ả lại không biết nắm bắt, ngu hết chỗ nói.

- Ê, ngươi nghe thấy ta nói gì không? Mau giúp ta tăng trưởng mị lực.

Hồ ly tinh.

Thiên đạo phỉ nhổ một tiếng nhưng vì mục đích của bản thân,lão không thể không biến Thập Thất thành hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn nam nhân.

- Ưm... Ha.

Dòng khí nóng chạy khắp toàn thân, Thập Thất nhắm mắt, đợi đến lúc cô ta mở mắt khí chất lại một lần nữa biến đổi. Khóe mắt hơi nhếch lấp lánh câu hồn đoạt phách, thân thể vưu vật vốn đẹp lại càng đẹp hơn.

Hồ ly tinh... thật sự đẹp chẳng khác nào hồ ly tinh, Thập Thất nhìn mình trong gương thỏa mãn cười cười. Mùi hương hoa anh túc khiến người ta phát nghiện càng nồng đậm.

Hương hoa lan tỏa ra không khí xung quanh, Lâm Cẩn Viêm còn chưa đi được bao xa đôi mắt liền trở nên quái lạ.

- ...

Thập Thất nhìn người nam nhân vừa mới nãy còn không thèm nhìn mình một cái giờ phút này lại trở về dùng ánh mắt si mê nhìn ả.

- Cẩn Viêm, có chuyện gì sao?

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lộ ra nụ cười hoạt bát, giảo hoạt. Đây chính là hình tượng Lâm Cẩn Viêm thích, hắn chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn được.

Quả nhiên Lâm Cẩn Viêm liền xông lên sờ soạng.

Thập Thất cười, lần nào làm đến bước cuối Lâm Cẩn Viêm đều cứng rắn dừng lại. Ả không hiểu, ả đẹp như vậy, hai người cũng sắp chọc thủng tấm màng ngăn cách kia nhưng sao người nam nhân này không muốn. Lúc làm ánh mắt giống như thông qua ả nhìn người khác.

Điều này khiến ả cảm thấy mình bị sỉ nhục thậm tệ, ả không tin mình lại thua kém bất cứ người nào. Khí chất, vóc người, diện mạo của ả chắc chắn đứng đầu cái thế giới nguyên thủy này, Lâm Cẩn Viêm, ta không tin không động tâm mà nhúng chàm ta.

Đây mắt lóe lên tia sáng lạnh, Thập Thất chủ động tiến lên, cô ta chắp tay sau lưng hơi nghiêng người về phía trước cười tít mắt nói.

- Sao vậy? Cẩn Viêm.

- Gọi ta là A Viêm. Trước đây đệ vẫn gọi ta như vậy.

Đệ?

Chữ đệ này Lâm Cẩn Viêm chỉ dùng để gọi một người.

Sắc mặt Thất Thất trở nên ám trầm, được lắm, đệ? Bạch Vũ Phong hóa ta là ngươi, là ngươi khiến Cẩn Viêm không muốn ta. Haha, hay, hay lắm, thật mong chờ đến lúc hai người các ngươi cùng hầu hạ ta, nhất định sẽ đặc sắc không kém phim truyền hình, hahahahaha.

Gương mặt ả vặn vẹo dữ tợn, Lâm Cẩn Viêm mơ hồ vươn tay xoa xoa mặt Thập Thất.

- Ta yêu ngươi.

Lời giấu trong lòng mấy năm nay cuối cùng cũng phát ra được, hắn trước giờ không dám nói, không dám thừa nhận tình cảm của mình với người đó. Tiểu Phong, ta yêu ngươi, ngươi nhất định cảm thấy ta rất dơ bẩn đi, làm gì có nam nhân nào đi yêu nam nhân chứ.

- Đệ cũng yêu huynh.

Thập Thất cười ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, Lâm Cẩn Viêm ngẩn ra nhưng rất nhanh đã thuận theo ôm lấy ả.

Thập Thất vặn vẹo, Lâm Cẩn Viêm cũng là đàn ông sao có thể chịu nổi chứ, hơn nữa mùi hương trên người nữ nhân lại khó cưỡng như vậy, hắn...

Mắt Lâm Cẩn Viêm đỏ lừ siết chặt nữ nhân đáng chết này vào lòng hung hăng hôn lên miệng cô ta.

- A ~ A Viêm, A Viêm.

Một bên khác.

"Lạch cạch."

Miếng ngọc bội màu trắng ngà rơi ra khỏi người Bạch Vũ Phong rơi xuống đất.

- ...

Bạch Vũ Phong trầm mặc,đây là thứ A Viêm tặng y, y vẫn luôn coi nó là trân bảo mà cất giữ. Nhưng giờ người đó đã bỏ rơi y rồi y giữ nó làm gì nữa chứ.

Bạch Vũ Phong định lướt qua nó trở về phòng.

- Haizz.

Cuối cùng y vẫn không nỡ.

Bạch Vũ Phong quay đầu nhặt miếng ngọc đầy rẫy những vết rạn nứt. Mi mắt khẽ rũ xuống, y quay người đi về phía biệt viện của Thập Thất.

Người nam nhân kia chắc chắn đang ở đó. Bạch Vũ Phong cười nhạt, miếng ngọc này là tín vật giữa hai người, y một cái Lâm Cẩn Viêm một cái. Nhưng giờ y với hắn đã triệt để trở mặt rồi, y cũng không nhất thiết phải giữ nó nữa.

Bạch Vũ Phong đến phòng Thập Thất, y vừa định gõ cửa thì bên tai lại truyền đến những âm thanh ý vị không rõ.

- A Viêm, khó chịu quá.

- Ngoan,ngoan nào.

Bạch Vũ Phong chết lặng, miếng ngọc trong tay một lần nữa rơi xuống vỡ thành ngàn mảnh.

Tim... thật đau.

Biết rằng chỉ có mình đơn phương với người nam nhân kia.

Nhưng...

Tận mắt nhìn người mình yêu ân ái với một người khác y vẫn không chịu nổi.

Gương mặt Bạch Vũ Phong tái nhợt, y muốn nhếch miệng cười, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy xuống.

Bạch Vũ Phong ơi là Bạch Vũ Phong.

Mày khóc cái gì chứ.

Người đó vốn không có tình cảm với mày. Mày đừng mơ mộng nữa, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng lừa mình dối người nữa.