Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 185



Mái tóc cùng mọi thứ trên người Lạc Dư quá đặc biệt, hơn nữa cậu còn đang được một người đàn ông ôm trong lòng trên mặt còn một vết sẹo đáng sợ. Người qua đường dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người, khiến mặt cậu đỏ lên vùi đầu vào trong lồng ngực Lăng Quân.

- Ngoan, đừng sợ, anh bảo vệ em.

Lăng Quân đắc ý nói, hắn nhìn người trong lòng vì nghe thấy những lời đó mà run lên thầm cười vui vẻ. Quần nhỏ của hắn quá ư là đáng yêu luôn, em ấy mỏng manh yếu đuối thế này hắn nhất định phải bảo vệ thật tốt, hừ hừ.

Cái vẻ mặt nít ranh này của hắn bị người nào đó vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy, Lạc Dư bất lực đỡ trán. Ai nói cậu sợ, cậu không sợ chút nào, chẳng qua mặt cậu...

Lăng Quân không biết trong lòng Lạc Dư đang nghĩ gì, hắn chỉ muốn về nhà thật nhanh thật nhanh, hắn nhịn mấy tháng nay rồi đó. Từ ngày được nếm mùi vị của quần nhỏ, những người khác có quyến rũ hắn như thế nào thì hắn cũng không dậy nổi phản ứng, cậu em cứ nằm ì ra không thiết sống nữa.

Cậu em dưới lớp áo khoác dày hứng trí bừng bừng ngẩng đầu lên, Lăng Quân cười cười đổi tư thế để hai chân Lạc Dư quấn lấy eo mình, m*ng kề sát hạ bộ.

- Lăng! Quân! Ngoài đường anh cũng có thể hứng được, anh...

- Anh sao hả? Anh nhịn lâu lắm rồi đó, từ ngày em xuất hiện anh chỉ lăn giường duy nhất một lần thôi, giờ em không muốn cho anh ăn? Không cho cũng phải cho, nếu không... nếu không...

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

- Nếu không thì làm sao?

Lạc Dư hứng khởi nhìn gương mặt quẫn bách của ai kia cười hì hì, ây da, người này thế mà cũng biết xấu hổ ấy hả? Trước giờ cậu còn chưa thấy hắn bày ra vẻ mặt này bao giờ đâu.

Lăng Quân xị mặt trừng mắt nhìn thiếu niên cười hề hề trong lòng.

- Nếu không... anh, anh khóc cho coi.

- Hả?

Lạc Dư ngơ ngác, mắt cậu không ngừng chớp chớp nhìn người đang bày ra bộ dạng oán phụ.

- Khóc? Lăng Quân, anh bao nhiêu tuổi rồi hả?

Người nào đó hất cằm cười hừ, hắn còn chưa đến ba mươi, vẫn còn trẻ chán, đâu có già gì cho cam, trẻ con thì thế nào, chỉ cần vợ thích là được hết.

- Anh mới 26 tuổi thôi. Thế nào, trẻ lắm đúng không?

Lạc Dư cười ha ha:

- Chú, quả thật chú rất trẻ, nhưng cháu còn trẻ hơn, cháu mới mười mấy tuổi đầu thôi.

Hơn mười năm trước yêu hoa được người này cứu, lúc đó nó mới còn chưa được một tuổi. Nó ở bên cạnh Lăng Quân hơn mười năm, tuổi của yêu hoa mới bằng thiếu niên nhỏ nhắn núp dưới cánh cha mẹ thôi, Lăng Quân quả thật có thể làm chú của Lạc Dư.

- Chú, chú ơi...

Lăng Quân đần mặt, quần nhỏ mới hơn mười tuổi, thế hắn là trâu già gặm cỏ non à.

- Đừng gọi nữa.

Cái xưng hô này không có vấn đề, có điều nó từ trong cái miệng nhỏ nhắn kia thốt ra lại giống như ma âm quanh quẩn bên tai mãi không dứt làm d*c vọng vừa mới bị khống chế lại một lần nữa dậy sóng.

- Chú ơi, chú sao vậy?

Lạc Dư ác ý nhích m*ng cọ cọ, mắt Lăng Quân tối sầm, sự kiên nhẫn của hắn đã đạt đến mức giới hạn rồi mà thằng nhóc này còn dám trêu chọc hắn.

- Em đừng tưởng em chưa đủ tuổi mà anh không dám làm gì em.

- Hửm? Chưa đủ tuổi, hì hì, yêu hoa thành niên trong vòng một tuần từ lúc được sinh ra, em bây giờ trong giới hoa cỏ đã là một lão yêu quái rồi đó.

Lăng Quân cười lạnh:

- Ồ, vậy sao? Thế càng tốt, lát nữa dù em có giãy, có bị làm khóc thì anh cũng không tha cho cái thân già này của em đâu.

Lạc Dư nhướng mày, cậu che miệng cười, đôi mắt ngân bạc khẽ cong lên cười giảo hoạt:

- Vậy mau tới, em... cũng nhịn không nổi rồi, muốn anh.

Người mình yêu ghé sát vào tai thủ thỉ nói muốn mình thì có thằng đàn ông nào mà chịu được chứ, hơi thở Lăng Quân trở nên dồn dập, bước chân hắn có chút vội vàng đem người lên xe chạy về nhà.

"..."

Về nhà, cửa còn chưa kịp đóng quần áo hai người đã vứt mỗi nơi một cái kéo dài từ hành lang vào đến phòng ngủ. Lăng Quân dùng gót chân đá một nhát đem cửa phòng sầm một cái đóng lại.

Những ngón tay ngăm đen lướt trên làn da trắng đến thái qua của Lạc Dư. Lúc lướt qua những vết màu hồng hồng trên cơ thể cậu tròng mắt hắn hung hăng co rút, trái tim cũng theo đó mà hít thở không thông.

- Xin lỗi.

Lạc Dư sờ sờ gương mặt của hắn nhẹ giọng nói:

- Đừng nói linh tinh, chuyện đã qua rồi, những vết sẹo này tuy không thể biến mất nhưng nó cũng đâu có làm hại gì đến em.

Lăng Quân đỏ mắt tìm kiếm hôn lên đôi môi ấm áp kia, chiếc lưỡi hồng hào cạy mở hàm răng không ngừng dây dưa. Hơi thở nóng bỏng tràn ra khóe môi, từng tế bào trong cơ thể không ngừng gào thét.

Mau, ăn em ấy.

Tiến sâu vào trong cơ thể em ấy, khiến bờ môi kia phát ra những âm thanh mê hoặc lòng người, khiến đôi mắt tròn vo kia vì động tình mà trở nên ướt sũng, mê người.

Lăng Quân hôn lên khóe mắt người mình yêu, hắn cúi đầu mút vùng thịt mềm ở cổ người nọ đến khi nơi đó xuất hiện một quả dâu tây đỏ rực mới chịu buông tha chuyển sang nơi khác.

- Bảo bối, anh muốn mỗi một nơi trên cơ thể em đều có dấu vết của anh.