Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 186



Môi Lăng Quân dần dần đi xuống, cảm giác ướt át, ngứa ngáy thâm sâu vào trong da thịt khiến Lạc Dư run lên, há miệng thở dốc.

- Quần nhỏ, em mềm quá, ngay cả nơi này cũng đẹp như vậy.

Lăng Quân cúi người hôn lên cậu em nhỏ nhắn, thanh tú không có lấy một sợi lông nào của người kia, đôi mắt hắn khép hờ, đầu lưỡi vươn ra nhấm nháp người dưới thân từng chút một.

Da thịt quấn quýt, Lăng Quân hưng phấn đến phát điên mạnh mẽ bế Lạc Dư lên để cậu ngồi trên người mình dùng tư thế cưỡi ngựa tiến vào bên trong. Nhục bích ấm áp, người anh em của hắn không ngừng run lên vì nhục d*c mà vui su*ng.

- Quần nhỏ, em chặt quá, thả lòng ra nào, để anh tiến vào... đâm nát điểm d** của em, ngoan, nhanh nào.

Giọng nói ma quỷ không ngừng ở bên tai dụ dỗ, hai điểm đỏ trước ngực cứng rắn bị người ngậm lấy đảo quanh một vòng rồi tàn nhẫn cắn mạnh.

- A... đau.

Lăng Quân nhìn dấu răng trước ngực cậu cười nhẹ, đôi mắt tối tăm trần trụi d** d*c nhìn người giống như đang mọc trên c*n th*t của mình cười khẽ.

Hắn dang hai tay đem người siết chặt vào lòng, Lạc Dư không thể nhúc nhích, người kia từ bên dưới thúc lên, từng cú nhấp đều vô cùng kiên định, chăm chăm vào điểm d** mà đánh tới.

- A... a... a, Lăng Quân, nhẹ, nhanh quá...

Lạc Dư giãy giụa muốn bò ra khỏi giường nhưng Lăng Quân không đồng ý, bàn tay cậu giơ lên phía cửa phòng bị một bàn tay rám nắng túm lấy từ từ kéo vào trong chăn. Âm thanh ái muội trêu chọc, mùi hương ma mị quanh quẩn trong phòng không những không dứt mà ngày càng thêm nồng đậm.

- Quần nhỏ, ai cho em trốn, vừa mới bắt đầu mà em đã không chịu được như vậy thì tính phúc sau này của anh phải làm sao đây?

Lép nhép.

Ọp ~

- Hộc, hộc, Lăng Quân, của anh lớn quá, không chịu được đâu, mau rút ra đi mà.

- Rút? Sao có thể chứ. Anh muốn cả đời này đều ở bên trong em, chơi em cả đời.

"..."

Hai chân trắng nõn quấn trên eo, hông người đàn ông không ngừng thúc, không ngừng đưa đẩy, nơi kết hợp của hai người không ngừng chảy nước, chất lỏng trắng đục khiến người mơ màng rơi xuống giường vô cùng d*m mĩ.

Một ngày một đêm, Lạc Dư bị làm ngất đi, nhưng Lăng Quân lại trái ngược, gương mặt hắn không có chút nào gọi là mệt mỏi cả, nhìn qua hắn càng giống yêu hơn Lạc Dư.

Lăng Quân chạm vào vết bỏng trên gương mặt người kia, hắn đau lòng nhẹ nhàng dùng lưỡi li*m theo vết thương dài xé rách má người nọ.

- Quần nhỏ, quần nhỏ của anh.

Lạc Dư rất lâu sau mới tỉnh lại, Lăng Quân nhịn không được dò hỏi rốt cuộc gần một năm nay cậu đã đi đâu, là ai đã cứu cậu, tại sao không trở về tìm hắn.

Cậu không dám giấu cũng không muốn giấu nên kể hết chuyện được hai người Mạc Vẫn Sa cứu cho hắn nghe.

- Có nghĩa là lúc đó em sắp chết nhưng hai người kia đã dùng một chất lỏng kì lạ cứu em? Họ có thể cứu được yêu hoa, vậy có thể chữa lành vết sẹo trên người em không?

Yêu hoa, Lăng Quân thật sự không ngờ cây hoa nho nhỏ mình nhặt được lúc còn là đứa trẻ cuối cùng lại cho mình một lão bà, thật sự quá kì lạ.

Nhưng không sao, hắn yêu người này, dù cậu ấy có là gì đi chăng nữa thì hắn cũng yêu cậu, lúc trước là quần nhỏ hắn còn có thể chấp nhận được chứ đừng nói là yêu hoa xinh đẹp.

Mặc kệ sau này hắn có bị em ấy giống như yêu quái mà hút khô hay không, hắn chỉ cần biết mình yêu em ấy, quần nhỏ cũng yêu hắn, như thế là đủ rồi.

- Chúng ta đến đó một chuyến đi.

Lạc Dư gật gật đầu, bên kia hai người Mạc Vẫn Sa muốn điên luôn rồi. Đêm giao thừa cây vẫn còn ở đây nhưng giờ nó lại biến mất không chút tung tích, muốn đùa chết bọn họ à.

Hai người Lăng Quân tìm đến nơi, Mạc Vẫn Sa cùng Phượng Cửu nhìn chằm chằm Lạc Dư thấp giọng dò hỏi:

- Hoa dại nhỏ?

Lạc Dư biết đây là biệt danh họ đặt cho mình bất đắc dĩ gật đầu.

- Là tôi.

Phượng Cửu vỗ vỗ ngực dựa vào trong lòng Mạc Vẫn Sa dùng khăn tay chấm chấm mắt nức nở:

- Phu quân, hoa dại nhỏ biến mất lâu như vậy em đau lòng lắm, mau mau cho em cái hôn để an ủi.

Chụt!?!

- Nương tử ngoan, hoa dại nhỏ về rồi, đừng khóc.

Lăng Quân chưa thấy ai mất liêm sỉ như hai người này. Rõ ràng hắn cùng hoa nhỏ còn ở đây mà cứ ôm ôm ấp ấp, thậm chí còn hôn với chả hít.

Trán người nào đó nổi đầy gân xanh, Lạc Dư cười gương vỗ vỗ lưng hắn giúp hắn hạ hỏa. Cậu nhìn quen rồi nên không sao, ngày nào cũng bị hai người này đút cơm ch* nên cậu miễn dịch lâu lắm rồi, nhưng Lăng Quân lại khác...

- Đừng giận, bọn họ thích phát cơm vậy thôi chứ họ dễ thương, tốt bụng lắm.

Nói xong cậu lại quay đầu nhìn hai người dán sát vào nhau ở đằng kia.

- Hai người... có thể ý tứ một chút được không?

Phượng Cửu ho khụ một tiếng, gương mặt ửng hồng đấm đấm Mạc Vẫn Sa.

- Em xấu hổ quá.

- Ngoan, bảo bối, mặc kệ bọn họ, qua đây ta hôn nàng một cái nào.

- Moah ~

- ...

Lăng Quân câm nín, bốn người mất một lúc lâu mới có thể bàn đến chuyện chính được. Phượng Cửu nhìn vết sẹo trên mặt với tay Lạc Dư lông mày khẽ cau lại, gương mặt tuy ôn hòa nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn.

- Muốn xóa sẹo của hoa dại nhỏ thì phải cần máu của cậu, Lăng Quân đúng không, nếu cậu muốn cứu thì tương đương với việc cậu sẽ chết đi. Hai người nên suy nghĩ thật kĩ, âm dương cách biệt, các người muốn như vậy sao?