Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 205



Không khí ban đêm vô cùng lạnh lẽo, Dư bạo lực đem theo con sói nhỏ trở về căn nhà cũ kỹ ọp ẹp của mình. Cậu nằm trên bãi cỏ khô ngẩn người nhìn đám lá cọ trên trần nhà.

Dư xấu tính, ngươi sao rồi?

Dư bạo lực nghĩ đến những kí ức vui vẻ lúc trước vô thức ngủ quên mất từ bao giờ không biết.

Ánh trăng nhu hòa chiếu lên thân thể sói con, bộ lông xám bạc lóe lên tia sáng thần thánh vô cùng mĩ lệ. Đợi đến khi ánh sáng rút đi thì bóng dáng sói con đã không thấy, thay vào đó lại là một người nam nhân cao khoảng m9, làn da màu đồng cổ, gương mặt sắc nét tinh xảo, đẹp đến không hợp lẽ thường.

- Nhân loại.

U Lang đưa mũi đến gần Dư bạo lực ngửi ngửi, đôi mắt lục sắc của hắn dưới ánh trăng hiện lên một đạo lục quang.

- Nhân loại, ngươi thơm quá.

U Lang mất khống chế đưa miệng đến bên cổ Dư bạo lực, hàm răng sắc nhọn của loài sói cứa nhẹ qua vùng cổ yếu hại.

- Muốn ăn hay muốn chết?

Bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói lanh lảnh, mùi nguy hiểm trong không khí càng ngày càng nồng đậm, U Lang bất giác khẽ run lên.

- Ngươi...

- Cút!

Dư bạo lực mở mắt ra, đôi mắt đỏ sậm, khát máu của cậu dọa U Lang tái mặt.

- Xin lỗi, ngươi thơm quá, ta...

- Không nghe thấy gì sao? Còn không cút!

Người sói, lại là các ngươi, một Âu Mặc thì thôi đi, hắn cướp Dư xấu tính của ta đi rồi, giờ lại thêm một người sói muốn cắn chết ta. Ha, rốt cuộc thì bọn ta đã tạo nghiệt gì, bọn ta nợ người sói các ngươi thứ gì sao?

- Ta chỉ muốn báo ơn.

U Lang ấp a ấp úng nói, Dư bạo lực cười lạnh:

- Không cần, ta không tin ngươi.

U Lang lúc này cũng nhận ra người trước mắt là huyết tộc chứ không phải con người, hắn nhíu mày nói:

- Nhưng ta nợ ngươi một mạng, ta có sức mạnh, ta có thể làm tay sai cho ngươi, thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi.

Lạc Dư "xì" một tiếng:

- Một con sói nhỏ mà thôi, năng lực của ngươi đến đâu chứ.

U Lang lần đầu bị người ta chê bai, hắn tức muốn xù lông:

- Ta là vương tương lai của tộc người sói đó, ngươi đừng có nói linh tinh.

Lời vừa dứt ấn đường U Lang liền xuất hiện một ấn ký chỉ có hoàng tộc mới có thể sở hữu. Dư bạo lực trầm mặc, ở trong thân thể huyết tộc một thời gian dài đương nhiên cậu cũng biết ấn ký đấy đại diện cho cái gì.

- ... Được.

Dư bạo lực đồng ý, mắt U Lang sáng lên đoành một cái lại biến về hình dạng sói nhỏ.

- ...

- ...

Người này có đúng là người trong hoàng tộc không vậy? Lần đầu tiên Dư bạo lực cảm thấy nghi ngờ với khả năng phán đoán của mình.

- A... Haha.

Hai tai U Lang cụp xuống, xấu hổ muốn chết, aaa, người ta thấy bộ dạng ngu xuẩn này của mình rồi, làm sao đây, làm sao đây.

U Lang khóc không ra nước mắt, Dư bạo lực chẹp miệng.

- Đợi ngươi hồi phục rồi hẵng tính đi.

1 tháng sau - Trong một căn phòng xa hoa.

- A, Âu Mặc, ta hận ngươi, buông ta ra... nhẹ chút.

Dư xấu tính che miệng nức nở, Âu Mặc chỉ cảm thấy tim mình hơi nhói lên càng siết chặt người kia vào trong lòng, hắn đẩy hông đâm thật mạnh vào nội bích ấm nóng, khàn khàn nói:

- A Dư, đừng rời xa tôi được không? Tôi biết sai rồi.

Dư xấu tính ngồi trên người Âu Mặc, nơi bí ẩn của hai người liên kết chặt chẽ không chút kẽ hở, tiếng nước nhớp nháp vang lên bên tai chỉ khiến cậu cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.

Trước kia trong lòng cậu còn cảm thấy người con trai này không tệ, có thể gửi gắm cả đời. Nhưng giờ cậu chỉ thấy chán ghét, căm hận hắn.

- Âu Mặc, là ngươi phản bội ta, là ngươi khiến ta phải chịu những tổn thương mà đáng lẽ ra ta không phải chịu, tất cả là tại ngươi, ta hận ngươi! A!

Âu Mặc đỏ mắt tàn nhẫn thúc mạnh.

- Không, A Dư mãi mãi là của tôi, đừng hận tôi... dù A Dư có hận thì cũng không thể tách khỏi tôi được đâu, ngoan.

Dư xấu tính chết lặng, Âu Mặc hôn lên từng tấc da thịt trên người cậu để lại những dấu hôn chói mắt.

...

Sau khi xong việc Âu Mặc ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cậu một cái.

- A Dư, em tự xử lý đi.

Dư xấu tính đờ đẫn nằm trên giường, hạ thể không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng đục nhưng cậu cũng chẳng buồn để ý tới. Âu Mặc nhìn cậu hơi do dự không biết có nên ở lại giúp cậu xử lý hay không.

- A Dư...

- Cút.

Giọng nói khàn đặc, yếu ớt. Âu Mặc còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên cảm nhận được khí tức của người sói, sắc mặt hắn trầm xuống nhanh chóng mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài.

Dư xấu tính giống như người chết nằm im không nhúc nhích, cậu nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ, trong lòng mong ngóng Dư bạo lực đến cứu mình.

Chỉ là cậu cũng biết, nửa người nửa huyết tộc gần như không có chỗ nào dung thân. Thế giới loài người rất căm ghét huyết tộc, mà huyết tộc cũng không cần kẻ mang dòng máu lai tạp.

Tình cảnh của Dư bạo lực sợ là còn thảm hơn cả cậu.

Nỗi mong ngóng rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, Dư xấu tính nhắm mắt đột nhiên nghĩ tới việc tự sát.

Nếu tự sát thì cậu sẽ tan biến, sáp nhập vào cơ thể một trong hai người Dư bạo lực hoặc Dư bảo bảo. Cậu muốn tiếp sức cho cái tên bạo lực kia, giúp cậu ấy trở thành kẻ trí dũng song toàn... nhưng nếu cậu sáp nhập vào người Dư bảo bảo thì sao?

Nếu nó biết được tác dụng này thì có giết nốt Dư bạo lực hay không?

Dư xấu tính rơi vào đường cùng, đúng lúc này cơ thể lạnh toát của cậu được một chiếc áo mang theo hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy.

- Dư xấu tính, xin lỗi, ta tới muộn.

Giọng Dư bạo lực nghèn nghẹn, trái tim vốn dĩ không có cảm giác gì bỗng dưng trở nên đau đớn giống như bị người dùng kim đâm mạnh vào nơi yếu ớt nhất. Dư xấu tính kinh ngạc mở mắt ra, cậu mấp máy môi:

- Ngươi... sao, sao lại...

- Đừng nói gì hết, ta đưa ngươi đi, chúng ta mãi mãi không trở về cái nơi ăn th*t người này nữa được không?

Khóe mắt đỏ ửng chảy xuống hai hàng chất lỏng mặn chát, Dư xấu tính gật đầu:

- Được... được, mau... đưa ta đi, ta muốn rời khỏi nơi này, ta... sợ lắm.