Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 206



Dư bạo lực ôm Dư xấu tính lên nhảy ra khỏi cửa sổ.

- Đừng sợ, từ giờ chúng ta sẽ không xa nhau nữa.

Nói khẽ bên tai Dư xấu tính, Dư bạo lực nhìn thấy mắt cậu ta cong cong, khóe môi lộ ra một vòng cung nho nhỏ thì cũng cười theo.

- Thiên trường địa cửu, nam nhân gì chứ, toàn một lũ khốn ki*p, chỉ cần có ta với ngươi là đủ rồi, chúng ta còn phải tìm một cô em xinh đẹp hầu hạ nữa, nhất định phải để mấy người kia hối hận suốt đời.

Dư xấu tính càng nghe càng cảm thấy buồn cười. Dư bạo lực, trong cả ba chúng ta chỉ có mình ngươi là vô tâm vô phế nhất, cũng là người nặng tình nhất. Ta ngưỡng mộ ngươi, nếu có thể vui vẻ như ngươi thì tốt biết mấy.

- Lạc Dư, cứu được người chưa?

Một con sói nhỏ từ phía xa nhảy tới hóa thành hình người đứng trước mặt Dư bạo lực.

U Lang há hốc mồm nhìn người trong lòng cậu.

- Đây... đây, sao lại có một Lạc Dư nữa vậy trời?

Hai người giống nhau đến từng milimet, U Lang suýt chút nữa thì không nhận ra rốt cuộc đâu mới là Lạc Dư mà hắn quen biết.

- Đi thôi.

- Ơ... ò.

...

"CHOANG"

Âu Mặc phát hiện ra con sói kia dường như đang cố kéo dài thời gian nên lập tức chạy về. Hắn nhìn căn phòng trống không còn vương vất hơi thở của người kia điên cuồng gào thét.

- A Dư là của ta, ta không cho phép các người đưa em ấy đi.

Khóe mắt Âu Mặc khẽ nheo lại, bờ môi lạnh bạc mím thành một đường thẳng. Hắn không nói lời nào mà mở cửa rời đi, nơi này đã không còn bóng dáng của người đó nữa rồi, ở lại còn có tác dụng gì nữa chứ.

- A Dư, đợi ta, ta đến đón em đây.

Dư bạo lực cùng U Lang đưa Dư xấu tính trở về căn nhà ẩm thấp của mình, giúp cậu xử lý những vết thương trên người. Dư bạo lực nhìn nơi đó bị làm đến sưng đỏ, tràn ra chất lỏng trắng đục hòa lẫn cùng máu.

- Đáng chết, Âu Mặc mở miệng ra là nói yêu, yêu? Yêu mà làm ngươi chảy máu?

Mắt Dư bạo lực đỏ lên, Dư xấu tính há miệng thở dốc:

- Ta không sao, trước kia là ta nhận nhầm người, ta quá tự mãn, cho rằng không có ai thoát khỏi sự tính toán tỉ mỉ của ta, bây giờ bị vả mặt rồi, ta...

- Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi, ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời này.

Dư bạo lực che giấu cảm xúc đau sót trên mặt đứng dậy chạy ra ngoài.

Cậu dựa vào thân cây hoa sữa, mùi hương ngào ngạt quanh quẩn bên chóp mũi, nhưng Dư bạo lực không có hứng thú quan tâm đến nó.

Bầu trời rộng lớn như vậy...

Thật sự không có chỗ để cậu cùng Dư xấu tính dung thân sao?

Tình trạng của Dư xấu tính chỉ sợ sống không được bao lâu nữa, linh hồn bị xé rách cậu ta là người chịu tổn hại nặng nhất. Cái tên Âu Mặc kia còn không chăm sóc người cẩn thận, linh hồn không ổn định, thân xác lại bị tàn phá nghiêm trọng...

Dư bạo lực che mắt, cậu phải làm gì để cứu vớt sinh mạng của Dư xấu tính đây.

Huyết tộc.

- Vạn Nhiên, ngươi đã làm gì con trai ta?

Toàn thân trên dưới Vạn Nhiên đều bị màu đỏ của máu che lấp.

- Cha, ngươi thả Vạn Nhiên ra đi mà.

Dư bảo bảo bị trói thành hình chữ thập chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn người con trai mà mình yêu đang bị tra tấn dã man. Huyết vương liếc nó một cái lạnh nhạt nói:

- Con đừng tưởng ta không biết con mắc một loại bệnh mà thế giới loài người gọi là - Đa nhân cách. Nếu con muốn cứu Vạn Nhiên thì kêu nhân cách mạnh nhất của con ra đi.

Dừng một chút Huyết vương cười lạnh:

- Không được đúng không? Năng lực của con giảm sút mạnh, còn cả cái tính tình yếu đuối đó nữa, đây không phải là đứa con trai mà ta luôn tự hào.

- Ta...

Dư bảo bảo rũ mắt: .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

- Cha, đây là người ép con.

Mắt Dư bảo bảo hóa đỏ, thật ra năng lực của cậu không hề kém Dư bạo lực hay Dư xấu tính. Chỉ là cậu quen việc được người khác bảo vệ nên mới tự mình quên đi khả năng của bản thân, nhưng giờ người cậu yêu đang gặp nguy hiểm...

- Grừ...

Sợi dây trói buộc Dư bảo bảo bốc cháy. Huyết vương còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đã xuất hiện thêm một bóng hình, trái tim bị đốt cháy, Huyết vương dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Dư bảo bảo.

- Con... ta là cha con.

Dư bảo bảo không để ý đến ông ta.

- Người thân của tôi chỉ có Vạn Nhiên mà thôi. Ông vừa mới nói tôi không phải con trai ông mà, sao giờ lại nhận cha con rồi...

- Ta... ta chỉ muốn con khôi phục lại bộ dáng lúc trước.

Gương mặt đáng yêu của Dư bảo bảo lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

- Xin lỗi, hai người kia kẻ bị bắt nhốt, kẻ thì đang trốn chui trốn lủi, khôi phục lại bộ dạng lúc trước... là không thể nào.

- Ngươi...

Huyết vương trở thành một đám cát bụi. Dư bảo bảo đỡ Vạn Nhiên lên rồi nhanh chóng rời đi.

- A Dư.

Đồng tử Vạn Nhiên đục ngầu, đờ đẫn, Huyết vương ra tay rất tàn nhẫn, y, sắp chết rồi.

- Đừng sợ, chàng nhất định không có chuyện gì đâu.

Tuy nói vậy nhưng Dư bảo bảo biết y sắp chết rồi. Đầu óc nó không ngừng xoay chuyển cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.

Haiz, xem ra lần này phải dùng mạng đổi rồi.

Gương mặt phúng phính lộ ra ý cười nhàn nhạt, hai người anh em kia của mình không biết đã biến thành cái bộ dạng gì rồi nhỉ? Tò mò ghê.

Dư bảo bảo tìm đến Dư bạo lực, nó nhìn người nửa tỉnh nửa mê đang nằm trên đống rơm nhướng mày.

- Dư xấu tính sắp chết.

Dư bạo lực sầm mặt, có những chuyện trong lòng hiểu rõ là được, nghe người khác nói toẹt ra như vậy ai mà vui cho nổi.

- Mày đến đây làm gì?

Dư bảo bảo cũng không thèm làm nũng nữa, nó biết người này sẽ không còn bị bộ dạng nó làm mềm lòng dù chỉ một chút.

- Làm giao dịch đi. Ta theo các ngươi trở về không gian hệ thống, tình nguyện xóa đi linh trí hoàn toàn dung nhập vào linh hồn Lạc Dư, ngược lại, ta cần trái tim của hai người các ngươi.

Dừng một chút nó lại nói tiếp:

- Ngươi biết ba người chúng ta đều sinh ra ý thức riêng, nếu các ngươi ép buộc ta trở về thì ta cũng phản kháng, đến lúc đó linh hồn của Lạc Dư có bị ta phá hủy hay không thì ai biết được.

Không khí trong nhà trở nên âm trầm, toàn thân Dư bạo lực tức đến phát run, Dư xấu tính mấp máy môi, khóe miệng vì tức giận mà trào ra chất lỏng màu đỏ.

Có thể không đồng ý sao? Mọi chuyện đã đi đến bước này không đồng ý cũng không được. Bọn họ không thể để công sức chạy khắp bao nhiêu thế giới hóa thành bọt nước biến mất được.

- Ta đồng ý.

- Dư xấu tính!!!

Dư bạo lực hét lên, Dư bảo bảo nhìn cậu lạnh lùng nói:

- Còn ngươi?

- Ta...

Dư bạo lực nhìn ánh mắt bất lực của Dư xấu tính cuối cùng chỉ đành gật đầu.

- ... Được, trái tim của hai người bọn ta... tùy ngươi muốn lấy lúc nào thì lấy.

Nhân loại mất đi trái tim không thể sống, huyết tộc cũng vậy, sau khi mất đi trái tim thì cũng sẽ tan biến.

Vậy là ba người bọn họ đều phải chết sao?