Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 68



Lạc Dư thấy bọn chúng rất nhanh đã áp sát thì lập tức tăng tốc chạy vào sâu trong rừng.

- Hừ, muốn chuồn nằm mơ.

Tên cầm đầu nhảy lên chặn trước mặt Lạc Dư, những người khác cũng cùng lúc chạy tới đem người bao vây ở giữa.

- ...

Lạc Dư nhìn bọn họ, hai thanh đoản kiếm trong tay lóe anh sáng lạnh lao tới trước.

- Các ngươi đều chết hết đi.

Đối đầu với gần hai mươi người, Lạc Dư không một chút yếu thế mỗi nhát kiếm đều lấy đi mạng một người.

- Ngông cuồng.

Những người đó đồng loạt phóng kiếm, Lạc Dư giống như một con lươn, uốn éo vô cùng vi diệu tránh thoát lại tiếp tục chạy.

- Đuổi, hôm nay không giết được kẻ này lão tử sẽ không trở về.

Bọn chúng quá đông, Lạc Dư lựa chọn đánh du kích, đem những tên yếu nhất giết trước.

Người của mình chỉ còn lại 10 người, tên cầm đầu sắc mặt không tốt, đáy mắt gã lóe sáng lạnh lẽo đến ghê người.

10 tên còn lại đều rất mạnh, lần này Lạc Dư còn chưa giết được tên nào đã bị bọn chúng phát hiện.

Mười người kia không một chút chần chừ cầm kiếm xông tới.

Keng

Một người đấu với mười người, thể lực của Lạc Dư dần chịu không nổi nhưng đám người này vây quá kín, cậu chạy không được.

- Hộc hộc.

Lạc Dư đang chặn hai người cầm trường kiếm trước mặt, cậu không phát giác ra sau lưng mình còn có một người.

Xoạt

Ánh sáng lạnh cùng sát khí từ trên cơ thể tên cầm đầu phóng tới, lúc cậu quay đầu lại muốn chặn thì đã không kịp, thanh kiếm kia đã trực tiếp cắm vào lồng ngực bên phải của cậu.

Hự

Lạc Dư thực sự tức giận, kiếm trong tay hung hăng siết chặt vung lên một kiếm chém bay tên cầm đầu.

- Khụ.

Vết thương trên ngực không ngừng chảy máu, Lạc Dư lấy hay ngón tay điểm huy*t cầm máu.

- Là các ngươi tự chuốc lấy.

Kẻ mạnh nhất đã chết, mấy người kia cũng không rời đi, nếu bọn họ muốn chạy trốn thì Lạc Dư chắc chắn không thể làm được gì, nhưng họ đã lựa chọn ở lại muốn sống chết cùng cậu, vậy thì đừng trách cậu tàn nhẫn.

Hai thanh đoản kiếm trong tay nhuốm đẫm máu, dưới chân là thi thể thuộc hạ của nhị hoàng tử.

- Khục.

Lạc Dư phun ra một ngụm máu, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, ánh nắng mặt trời chói cháng xuyên qua tán lá chiếu vào gương mặt đỏ rực của cậu.

- Không chết.

Cậu nhỏ giọng lầm bầm hai chữ rồi ngã xuống đất bất tỉnh.

Không biết qua mấy canh giờ sau,

Mặt trời đã lặn từ lâu màn đêm tối tắm cùng sự lạnh lẽo trong rừng rậm đánh thức Lạc Dư.

- Ưm.

- Kí chủ, cậu tỉnh rồi.

Mèo mướp thúi đang canh giữ thấy cậu tỉnh dậy liền chạy tới.

- Đây là nơi nào?

Lạc Dư nhìn hoàn cảnh không quá sạch sẽ nhưng cũng không quá tệ xung quanh dò hỏi.

250 vui vẻ hí hửng khoe khoang:

- Đây là bổn bảo bảo khó khăn lắm mới tìm ra đấy, chỗ cậu nằm cùng đám người kia lúc chập tối bị bọn dã thú ghé thăm, tôi mà không lôi cậu chạy thì cậu đã thành thức ăn trong miệng bọn chúng rồi.

Lạc Dư nhìn con mèo đang dương dương tự đắc bật cười, còn không phải là muốn khen sao.

- Giỏi lắm, về thưởng ngươi đồ ăn ngon.

Nói xong cậu cúi đầu nhìn vết thương đã được bôi thuốc trên lồng ngực mình.

250 cười tít mắt dùng hình thái con người chạy đến ngồi đối diện cậu, một bên cho củi vào đống lửa, một bên lại nhìn chằm chằm vết thương của Lạc Dư.

Trước khi tham gia đánh cướp đống vàng kia, Lạc Dư đã giao cho nó mấy viên thuốc cùng ít bổ màu trắng.

Mèo làm sao biết mấy thứ đó là cái gì cơ chứ, nó chỉ biết nếu kí chủ bị thương, phải đem thuốc cho cậu ấy uống, phải rắc bột lên vết thương rồi băng bó lại.

- Thế nào rồi, vết thương không trở nặng chứ?

250 có chút lo lắng, Lạc Dư nhếch miệng cười lắc lắc đầu.

- Tạm thời thì không sao, những vết thương nhỏ cũng không quá đáng ngại.

May mắn, một nhát kiếm kia tên cầm đầu vốn muốn đâm thủng trái tim cậu, may mà cậu phát giác ra kịp quay người dùng ngực trái đõ lấy, nếu không giờ người bị dã thú ăn đã là cậu rồi.

Lạc Dư chống đỡ thân thể chi chít vết thương của mình đứng dậy.

- Trở về thôi.

250 nhíu mày không đồng ý:

- Kí chủ, vết thương của cậu còn chưa ổn định, cậu...

- Đừng nói nhiều, đi về.

Lạc Dư khó chịu nhíu mày, 250 không còn cách nào khác tiến lên đỡ người.

Ánh mắt Lạc Dư vô cùng kiên định, hôm nay còn phải đến châm cứu cho Vệ Quân. Cái này phải châm không ngừng chín chín tam mốt ngày mới được, đêm nay mà dừng là đi tong luôn nửa tháng trị liệu, không được.

Hai người đi rất lâu mới tới được Vệ Phủ, Lạc Dư đứng trước cửa đột nhiên lại không muốn vào.

- Sao vậy?

250 nghi hoặc, không phải muốn đến tìm Vệ Quân sao, ý gì đây.

- Ta muốn trở về thay y phục trước.

Mèo mướp thúi chán nản, không thể làm gì khác hơn là đưa người về nhà tắm rửa sau đó mới lại đến một lần nữa.

- Người ta không còn mùi máu chứ?

Lạc Dư trước khi vào còn quay lại hỏi 250, con mèo nào đó mất kiên nhẫn phất tay.

- Không có mùi, không có mùi.

Lúc này Lạc Dư mới yên tâm mở cửa bước vào.

- Ân nhân, là người?

Giọng Vệ Quân có chút run rẩy, khóe miệng hơi nhếch đáy mắt có chút dịu dàng khó nắm bắt.