Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 69



Vệ Quân hắn đợi rất lâu rồi, hắn còn tưởng...

Lạc Dư có chút bối rối, cậu đi đến bên giường nhìn túi thuốc vẫn chưa động đến ngờ ngợ.

- Vệ Quân, ta nhớ tay ngươi có thể cử động được một chút rồi mà.

Lần trước cậu còn thấy hắn nhấc cả cánh tay lên đòi sờ mặt cậu nữa đó.

- Tay... ta đau.

Lời vừa phát ra Lạc Dư đã biết người này nói xạo, đùa gì vậy, lần trước cậu làm hắn đau đến tận tủy mà hắn còn thích kia kìa, đau tay? Có quỷ mới tin ngươi.

Cậu liếc xéo Vệ Quân một cái nhưng người mù thì sao nhìn thấy được chứ.

- Nằm im, ta châm cứu cho ngươi.

Lạc Dư lấy một viên thuốc nhét vào miệng Vệ Quân rồi lấy ngân châm vừa lấy ở phủ thái tử ra.

- Ừm.

Khóe miệng cong lên, Vệ Quân nằm im đợi Lạc Dư.

Hửm?!?

Mũi khẽ nhúc nhích, hai hàng lông mày của Vệ Quân hung hăng nhíu chặt lại.

- Ân... Nhân, mùi máu.

Động tác hơ ngân châm trên tay Lạc Dư khựng lại, mũi tên này thính như c.h* vậy, mới đó mà đã ngửi thấy mùi máu trên người cậu.

- Ngươi ngửi nhầm rồi.

Lạc Dư càng phủ nhận Vệ Quân càng nghi ngờ, hắn sống ở chiến trường bao nhiêu năm, mùi máu tanh ngày nào cũng ngửi, ân nhân nói nhầm là có thể nhầm sao.

Vệ Quân đưa bàn tay cứng ngắc run run lên chạm vào lồng ngực Lạc Dư.

Hự

Lạc Dư giật mình, Vệ Quân giả bộ không có chuyện gì tò mò.

- Xong chưa vậy?

- À, ừm... Sắp xong rồi, nằm im.

Lồng ngực có chút đau, lực độ của Vệ Quân không lớn, nhưng vết thương của cậu là vết thương mới, chỉ động nhẹ cũng đau.

Phù

Mùi máu đậm hơn, chính Lạc Dư cũng ngửi thấy nhưng lại coi như không có việc gì.

Cậu dùng nội lực truyền vào trong ngân châm từng chút đả thông kinh mạch trên người Vệ Quân.

- Cảm giác đỡ hơn chưa.

Mặt mũi trắng bệch, nội lực trải qua mấy canh giờ hồi phục được một chút thì lại dùng hết trên người Vệ Quân, tầm nhìn trước mắt trở nên mờ ảo, Lạc Dư há miệng muốn nói gì đó nhưng lại mềm oặt nằm xuống bên cạnh nam chủ.

- Ưm.

- Ân, nhân.

Vệ Quân mấp máy môi gọi Lạc Dư nhưng cậu không trả lời. Hai người cứ giữ nguyên tư thế đó nằm ngủ đến sáng.

- Hôm qua ta quên chưa thay đồ, tắm rửa cho tên Vệ Quân kia, cũng chưa mang thức ăn đến cho hắn, liệu có bị trách phạt không.

- Yên tâm, tên đó từ lúc trở về còn chưa tỉnh lần nào, những chuyện tương tự như thế này chỉ có tôi với cô biết, cô không nói tôi không nói thì làm gì có ai nắm được thóp của chúng ta chứ.

Tiếng nói chuyện bên ngoài truyền tới, 250 ở bên cửa sổ canh trừng nghe thấy liền vội vàng trèo đến bên giường kéo Lạc Dư.

- /Kí chủ, có người, mau dậy/

Lạc Dư ngơ ngác mở mắt ra, mèo mướp thúi cảm thấy sống lưng có chút lạnh nên ngẩng khuôn mặt mèo ngáo ngơ đối diện với đôi mắt trắng dã của Vệ Quân.

- /.../ Đ*t!!! Sao lần nào nó cũng cảm thấy nam chủ đang nhắm vào mình phóng khí lạnh vậy, nó có làm gì sai đâu.

Tiếng bước chân dừng trước cửa, Lạc Dư bật dậy không cẩn thận chạm vào miệng vết thương khiến cậu đau đến hít thở không thông.

M* ki*p!!

Cậu vội vàng dọn đồ của mình, trước khi cánh cửa phòng mở ra đã nhảy lên thanh xà ngang bên trên chiếc giường của Vệ Quân trốn.

- Thay mau lên, phiền chết đi được.

Một tì nữ trong đó động tác vô cùng thô bạo, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ cùng nhìn thường nhìn vào gương mặt be bét vết dao rạch.

- Thật ghê tởm.

Nhưng đến khi cởi đồ, thân thể rắn chắc rám nắng của Vệ Quân khiến hai tì nữ chân muốn nhũn ra.

- Đáng tiếc cho cái thân thể mê người này.

- Đẹp quá đi.

Hai người không chút kiêng rè gì mà sờ mó cơ thể Vệ Quân khiến Lạc Dư càng nhìn càng tức, nhưng vì sao lại tức thì cậu cũng không biết, chỉ là cảm thấy hai ả ti.ện nhân kia đang làm nhục Vệ Quân.

- ...

Trán Vệ Quân nổi đầy gân xanh, chỉ là nửa tháng nay ngày nào cũng bị đối xử như vậy, hắn quen rồi, một chút như vậy vẫn có thể nhịn được.

Lạc Dư thấy hắn không làm được gì hai ả nữ nhân kia trong lòng liền muốn nổ phổi luôn rồi.

Tách

Vệ Quân bị kéo dậy thay y phục, một giọt chất lỏng rơi bên khóe môi hắn có chút ngọt, lại hơi tanh tanh.

Máu! Sao lại có máu.

Là máu của ân nhân sao?

Ân nhân vì hắn bị đối xử như vậy nên tức sao.

Vệ Quân hơi ngẩng mặt khóe miệng câu lên muốn an ủi Lạc Dư, ta không sao đâu, đừng tức giận.

Sau khi hai tì nữ kia rời đi, Lạc Dư mặt không đổi sắc nhảy xuống, giọng nói ẩn giấu một tia khó chịu lạnh băng.

- Ta đi đây.

Vết thương trên người nứt ra, hắc y trên người tuy có thể che giấu vết máu thấm ra áo nhưng cũng cần phải xử lí.

- Ân nhân... Ngươi, không sao chứ.

- Ta không có chuyện gì, mai ta lại tới.

250 nằm trên vai cậu, kia chủ của nó hình như... Ghen rồi, nó nằm một bên cũng cảm nhận được vị chua, nhưng mà sao tên nam chủ kia mặt vẫn không có lấy một chút biểu cảm nào vậy, không biết? Hay cố tình không hiểu.