Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 10: Cho anh niềm vui bất ngờ



Đây là buổi tối hạnh phúc nhất từ khi Chúc Gia Hội đến nhà họ Giang.

Đầu tiên là trao đổi wechat với đối tượng mình phải tấn công, kéo gần quan hệ hơn một chút. Sau đó đối phương còn tự tay đeo quà lên cho mình.

Mỗi một việc đều giống như đang dự báo cho cô biết khoảng cách hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ đã rất gần.

Cảm giác hạnh phúc này thậm chí còn lan vào trong giấc mơ của cô. Chúc Gia Hội mơ thấy bóng cây lay động trong gió vào buổi tối ngày hôm đó, Giang Liễm đứng dưới gốc cây đợi cô. Cô hạnh phúc chạy đến ôm lấy anh còn Giang Liễm dường như không còn lạnh nhạt như ban ngày, anh vươn tay ra ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài của cô.

Chúc Gia Hội mơ quá đẹp.

Đến mức ngày hôm sau khi cô tỉnh lại còn cảm thấy có chút thổn thức và tiếc nuối.

Giang Liễm trong mơ là người biết yêu đương mà mình muốn anh trở thành. Nhưng Giang Liễm trong thực tế lại hoàn toàn là một ngọn núi băng.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng, Chúc Gia Hội dậy được một lát mới rời giường tắm rửa.

Chị Mai đã chuẩn bị bữa sáng cho cô giống như mọi khi. Khi Chúc Gia Hội ngồi xuống ăn cơm thì chị ấy cũng ngồi xuống chống cằm nhìn cô.

Chúc Gia Hội không thoải mái: “Chị nhìn em làm gì?”

"Không biết nữa."

Khuôn mặt chị Mai cười như mẹ kế: "Cậu chủ dặn sau này mỗi khi cô ăn cơm tôi đều phải ở cùng cô."

Chúc Gia Hội: "..."

Giang Liễm đã nghe thấy hết những lời cô nói tối qua rồi?

Người đàn ông này còn lén lút để ý những điều này sao, cũng coi như anh không vô tình đến vậy.

Khoé môi Chúc Gia Hội cong lên, cô nở một nụ cười cảm thấy quan hệ giữa bọn họ đã có sự thay đổi lớn.

Rõ ràng chị Mai cũng cảm nhận được điều này nên tự tin nói: "Tôi cảm thấy không cần đến ba tháng là cậu chủ nhất định sẽ thông suốt thôi."

Chúc Gia Hội uống sữa: "Chắc chắn vậy sao?"

"Mấy hôm nay tôi đã lên mạng xem chương trình của cô. Cô lên hình rất xinh đẹp, tính cách cũng rất đặc biệt. Chẳng trách những khách mời nam đó đều thích cô như vậy."

Chúc Gia Hội cúi đầu cười nghĩ, nhưng Giang Liễm không giống những khách mời nam đó.

Lúc đầu trong chương trình ngoài Lương Việt là ABC hàng thật đúng nghĩa ra thì thiết lập nhân vật của những khách mời nam khác ít nhất cũng có vài người là diễn.

Trước mắt trong số tất cả những người giới tính nam mà mình biết thì Giang Liễm xem như là một người có năng lực tổng hợp mạnh nhất.

Anh không phải “những khách mời nam” đó.

Nhắc tới chương trình hẹn hò chị Mai tò mò hỏi Chúc Gia Hội: "Cô giáo Chúc, cuối cùng ngài có thành công nắm tay khách mời nam nào không? Là Lương Việt hay là người đàn ông Hàn Quốc tên là Park gì đó kia?"

Chúc Gia Hội mím môi: "Chị đoán xem."

"Tôi nghĩ những người đàn ông đó đều chỉ là hoa cỏ bên ngoài thôi. Cuối cùng cô sẽ nắm tay cậu chủ nhà chúng tôi."

"..."

Chị biết đoán thật đó.

Giang Liễm không tăng lương cho chị đúng là sai sót.

Chúc Gia Hội bị chị Mai chọc cười: "Bí mật, sau này xem xong chị sẽ biết."

Hai người đang nói chuyện đột nhiên ông Vương lái xe riêng của Giang Liễm đi vào nhà.

Chị Mai đứng dậy hỏi: "Chú Vương có chuyện gì vậy?"

"Tổng giám đốc Giang bảo tôi quay về lấy tài liệu trên bàn trong phòng sách."

"Được, chú đi theo tôi."

Vốn dĩ Chúc Gia Hội không chú ý đến chuyện nhỏ này, cô tiếp tục cúi đầu ăn sáng nhưng đang ăn thì ánh mắt cô bất chợt nhìn ra ngoài cửa. Khi thấy chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên ngoài đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ to gan.

Đợi ông Vương đi xuống, Chúc Gia Hội thân thiết bước lên cười híp mắt cầm lấy tài liệu trong tay ông ấy: "Để tôi đưa đi cho."

Buổi sáng đẹp trời đi tạo bất ngờ cho chồng chưa cưới, có lẽ anh sẽ rất ngạc nhiên nhỉ?

Xe riêng của nhà họ Giang, lại còn chạy thẳng đến công ty của chủ tịch, chắc chắn sẽ rất an toàn, sẽ không có vấn đề gì cả.

Chị Mai lập tức bắt được suy nghĩ của Chúc Gia Hội nói hùa theo: "Đúng đúng đúng, cứ để cô Chúc đưa đi cho."

Để đề phòng bị người khác nhận ra tạo thành rắc rối, Chúc Gia Hội tìm một chiếc kính râm đeo lên: "Đi thôi, đừng để Giang Liễm đợi."

Ông Vương quay về để lấy tài liệu, chỉ cần cuối cùng Giang Liễm nhận được tài liệu là được, ai đưa cũng không quan trọng.

Huống hồ đây còn là vợ chưa cưới của anh.

Nên ông Vương đồng ý nghe theo: "Được."

Xe riêng đưa hai người rời khỏi nhà họ Giang đến công ty.

Trên đường đi Chúc Gia Hội rất hăng hái. Mấy hôm nay cô đã mở khóa thành công rất nhiều nơi trong nhà với Giang Liễm. Bây giờ đến công ty của anh chậm rãi mở khóa khu vực thuộc về riêng anh đồng thời chứng minh khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại.

Mặc dù cô chủ yếu muốn tạo bất ngờ cho Giang Liễm nhưng tiện thể ghé qua tham quan tập đoàn Thế Trình tiếng tăm lừng lẫy cũng nằm trong mục đích của cô.

Trước đây Trình Ly khoe khoang tập đoàn này lợi hại như thế này như thế kia khiến cô cũng muốn nhìn xem tập đoàn đứng đầu Thượng Hải trông sẽ như thế nào.

Lúc trở về tiện thể chụp hai tấm ảnh cho Trình Ly chiêm ngưỡng.

Càng nghĩ càng cảm thấy vui, Chúc Gia Hội hỏi ông Vương: “Có giấy bút không ạ?”

Ông Vương lấy một cây bút bi và một tờ giấy nhớ từ trong ngăn kéo phía trước ra: “Cái này được không?”

Chúc Gia Hội nhận lấy: “Được, cảm ơn.”

Khoảng thời gian sau đó ông Vương cũng không biết Chúc Gia Hội làm gì. Khi ông ấy nhìn vào gương chiếu hậu thì chỉ thấy cô đang không ngừng viết viết vẽ vẽ cái gì đó khóe miệng cong lên mang theo nụ cười ngọt ngào.

Ông tò mò nghĩ thầm, chẳng trách ông chủ ở bên ngoài lại lạnh nhạt như vậy, có người vợ chưa cưới xinh đẹp thế này sao còn phải để ý đến những người khác.

Khuôn mặt này nụ cười này, còn có mái tóc dài buông xõa suôn mượt như dòng nước chảy giống như có mùi nước hoa thoang thoảng khiến cho chiếc xe trở nên thơm ngát.

Giờ cao điểm vào buổi sáng, xe cộ ở gần khu thương mại CBD rất đông. Vì Giang Liễm dặn tài liệu cần gấp nên tốc độ lái xe của ông Vương có chút nhanh. Khi chỉ còn một cây số nữa là sắp tới thì chiếc xe trước mặt đột nhiên phanh gấp.

Khoảng cách an toàn quá ngắn nên ông Vương chỉ có thể lập tức phanh gấp.

Dù đã thắt dây an toàn nhưng quán tính vẫn khiến cho Chúc Gia Hội nặng nề va vào lưng ghế phó lái.

Bởi vì đeo kính râm nên chóp mũi bị phần đệm trên kính đè mạnh, cơn đau gần mắt lập tức lan ra.

“Xin lỗi cô Chúc!” Ông Vương hoảng hốt lo sợ vội vàng quay lại hỏi thăm: “Cô không sao chứ, xe trước mặt đột nhiên phanh gấp thật sự xin lỗi.”

Chúc Gia Hội nhịn đau xoa mắt: “Không sao.”

Lần này lỗ vốn rồi, đây có xem như là tai nạn lao động không.

Ông Vương quay lại bấm còi liên tục nhưng chiếc xe trước mặt không biết đã xảy ra chuyện gì mà không hề di chuyển. Ông Vương bất lực xuống xe sau khi kiểm tra mới phát hiện đằng trước có hai chiếc xe tông vào nhau. Con đường vốn dĩ tắc nghẽn vì vậy mà càng chật như nêm cối.

Quay về trong xe kiên nhẫn đợi một lúc cũng chỉ nhích lên được vài mét. Ông Vương sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay: “Tổng giám đốc Giang nói trước mười giờ ba mươi phút nhất định phải mang tài liệu đến. Bây giờ đã mười giờ hai mươi năm phút rồi sắp trễ rồi.”

Khó khăn lắm mới vượt qua cơn đau giữa hai mắt Chúc Gia Hội kẹp tờ giấy ghi chú vào giữa trang tài liệu sau đó mở cửa: “Để tôi xuống xe mang đi, cứ đi thẳng là được đúng chứ.”

Mặc dù ông Vương không cảm thấy đây là cách tốt nhưng hình như đây lại là cách tốt nhất trước mắt.

Vốn dĩ cô cũng muốn tự tay đưa cho Giang Liễm.

“Vậy nhờ cô Chúc, sau khi đưa cho tổng giám đốc Giang thì phiền cô giúp tôi thuật lại chuyện xảy ra trên đường.”

“Được.”

Chúc Gia Hội đã lâu không chạy một hơi xa như vậy.

Mặc dù khoảng cách chỉ còn chưa tới một cây số nhưng cố gắng bắt kịp thời gian thì khi cô đến công ty đã là mười giờ ba mươi năm phút.

Sau khi trao đổi với lễ tân xong thì khi cô được đưa đến phòng của chủ tịch đã là mười giờ bốn mươi năm phút.

Chu Nham đang in tài liệu ở bên ngoài nhìn thấy Chúc Gia Hội đầu tiên, anh ta kinh ngạc nói: “Cô Chúc?”

Chúc Gia Hội đang muốn mở cửa thì cánh cửa phòng chủ tịch đã mở ra, Giang Liễm đi từ bên trong ra sau lưng còn có vài người đi theo.

Khi tiếp xúc ánh mắt Chúc Gia Hội vội vàng tiến lên đưa tài liệu cho anh giải thích: “Chuyện là, chú Vương ông ấy...”

Giang Liễm cau mày: “Sao lại là cô.”

Chúc Gia Hội mím môi bước lên trước mặt anh áp sát lại nhỏ giọng nói: “Muốn tạo bất ngờ cho anh thôi.”

Cấp dưới sau lưng thấy vậy vội vàng giải tán: “Tổng giám đốc Giang, ngài tiếp khách trước đi ạ.”

Nhưng ngay khi Chúc Gia Hội cảm thấy những người này rất có mắt nhìn thì...

“Đưa tài liệu không phải là việc cô nên làm.” Giang Liễm không cảm xúc nhận lấy tài liệu đổi tay đưa cho Chu Nham ở bên cạnh: “Đây cũng không phải là nơi để cô đến chơi.”

Nụ cười của Chúc Gia Hội cứng đờ vừa muốn lên tiếng giải thích: “Tôi không...”

Đã bị lời nói lạnh nhạt của Giang Liễm cắt ngang: “Tôi hy vọng trong lúc tôi làm việc thì cô nên giữ khoảng cách.”

“...”

Chúc Gia Hội không mong anh sẽ nhiệt tình chào đón mình nhưng cô không ngờ tới anh sẽ lạnh nhạt như vậy thậm chí...

Nhắc tới giữ khoảng cách với cô.

Có lẽ là do ánh đèn êm dịu tối qua trong phòng sách đã khiến cô hiểu lầm cho rằng người đàn ông này cũng có một mặt dịu dàng, cho rằng quan hệ giữa hai người bọn họ đã có chút thay đổi.

Hóa ra là không phải.

Sự lạnh nhạt của anh vẫn như vậy.

Giang Liễm nói xong liền đi thẳng một mạch vào phòng họp ở bên cạnh.

Chu Nham hơi ngại nói: “Cô Chúc, làm phiền cô đưa tài liệu tới rồi. Bây giờ tổng giám đốc Giang phải họp, hay là cô vào phòng làm việc ngồi đợi một lát?”

Chúc Gia Hội bước vài bước nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng họp thông qua cửa kính.

Không khí trong phòng họp rất nghiêm túc, có khoảng hai mươi đến ba mươi vị giám đốc cấp cao tham gia phân biệt ngồi xuống hai bên chiếc bàn dài.

Chúc Gia Hội nhìn qua đã thấy Đỗ Tuyết Thanh.

Bà mặc bộ vest màu trắng tinh tế ngồi ở một góc bàn dài còn bên cạnh bà chính là vị trí trung tâm...

Giang Liễm đang ngồi ở đó.

Anh mặc một bộ vest màu đen thẳng thớm đang cụp mắt nhìn gì đó. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của cửa sổ lá sách rơi trên khuôn mặt của anh ánh lên khuôn mặt lãnh cảm và xa cách.

Đột nhiên Chúc Gia Hội cảm thấy không khí xung quanh Giang Liễm giống như cực kì thích hợp với hoàn cảnh như vậy.

Phòng họp không có tình người, những thứ bàn bạc cũng đều là cạnh tranh lợi ích trên thương trường. Anh nổi bật xuất sắc hơn người nên sẽ không bị bất cứ thứ tình cảm nào làm phiền, sâu trong đáy mắt anh là ánh nhìn kiêu ngạo đầy lạnh lùng.

Người đàn ông như vậy thật sự sẽ chìm đắm trong tình yêu sao?

Lúc này Chúc Gia Hội đột nhiên nghi ngờ tất cả hy vọng của Đỗ Tuyết Thanh và mình phải chăng chỉ là một suy nghĩ viển vông không thực tế.

Cô lắc đầu trả lời Chu Nham: “Không cần đâu.”

Chúc Gia Hội không đi tìm ông Vương, cô tự mình rời khỏi công ty.

Tạm thời cô không muốn về, cô bắt một chiếc xe lại không biết đi đâu chỉ có thể nói với tài xế: “Đi loanh quanh đi.”

Ngồi xuống ghế sau Chúc Gia Hội mới bỏ kính râm xuống lấy gương ra soi.

Chóp mũi bên trái vì bất ngờ bị đè trúng đã hơi bầm.

Cạn lời, cô còn trẻ như vậy đã bị tai nạn lao động rồi sao?

Giang Liễm cái đồ không có lương tâm.

Taxi chạy một vòng quanh trung tâm thành phố, khi xe chạy đến bờ sông Chúc Gia Hội mới kêu xe dừng lại.

Tâm trạng cô bây giờ đã tốt hơn một chút. Theo cái nhìn khách quan mà nói chuyện này chẳng qua chỉ nói lên công việc của mình lại thất bại thêm một lần nữa mà thôi.

Cô chẳng việc gì phải tức giận cả.

Mặc dù thật sự có chút tức.

Đi dọc bờ sông một lát cô nhìn thấy một bà cụ bày hàng bán hoa ngọc lan mùi thơm thoang thoảng, Chúc Gia Hội cúi người nói: “Bà ơi, bán cho cháu một xâu.”

Cô quét mã trả tiền, khi cô vừa cầm lấy hoa xâu bằng dây tơ hồng đột nhiên Chúc Gia Hội cảm thấy trước mặt mình xuất hiện một bóng dáng to lớn.

Cô giật mình ngẩng đầu.

Mặc dù Thế Trình rất lớn nhưng lại chẳng giấu được bí mật gì cả. Trong một buổi chiều chuyện có một cô gái xinh đẹp đến tìm Giang Liễm đã truyền đi khắp công ty.

Đương nhiên điểm làm câu chuyện càng thêm phần đặc sắc chính là thái độ của Giang Liễm đối với cô.

Có người nói khi đó Giang Liễm rất lạnh nhạt không nói gì với cô đã rời đi có lẽ hai người chẳng có quan hệ gì cả.

Cũng có người nói Giang Liễm chỉ là cố ý tỏ vẻ lạnh nhạt với cô trước mặt cấp dưới nhưng thực ra anh lại rất thích đối phương. Nếu không theo phong cách nghiêm túc khi làm việc của anh thì đã sớm không thèm nể mặt rồi.

Lời đồn nhiều phiên bản đã lan truyền khắp trên dưới công ty, đương nhiên không tránh khỏi bị truyền tới tai Đỗ Tuyết Thanh.

Buổi tối khi chuẩn bị tan làm, Đỗ Tuyết Thanh đến phòng làm việc của Giang Liễm. Từ trước đến nay khi ở công ty mẹ con hai người chỉ gặp nhau qua công việc nhưng hôm nay Đỗ Tuyết Thanh đã phá lệ.

Bà ngồi xuống trước mặt Giang Liễm nói: “Nghe nói Tửu Tửu đến đưa tài liệu cho con.”

Giang Liễm đang trả lời email không nhìn mẹ: “Mẹ biết khi con làm việc sẽ không nói chuyện cá nhân.”

“Khi còn nhỏ con cứ luôn nói mẹ không quan tâm con.” Đỗ Tuyết Thanh nhìn con trai của mình nhẹ nhàng thở dài: “Bây giờ đã có người quan tâm con con lại muốn đẩy cô ấy ra.”

Giang Liễm im lặng, mặc dù anh không nói chuyện nhưng trong đầu lại nhớ tới sắc mặt của Chúc Gia Hội khi mình rời đi.

Trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn ánh sáng kia lộ ra sự bất ngờ và mờ mịt.

Giang Liễm nhắm mắt dừng động tác trong tay.

Những năm nay Giang Liễm đã quen với cách sống thờ ơ. Anh đã sớm trưởng thành, đã không cần đến tình yêu muộn màng của mẹ.

Giống như ý thức trật tự mạnh mẽ và độc lập anh đã xây dựng được từ khi còn bé nên không thể dễ dàng bị người khác đánh vỡ.

Anh chấp nhận sự sắp xếp của mẹ thậm chí cũng đã thỏa hiệp với Chúc Gia Hội.

Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận Chúc Gia Hội dùng thân phận vợ chưa cưới để bước vào khu vực làm việc của anh.

“Tan làm sớm đi, trở về làm việc con nên làm.” Đỗ Tuyết Thanh nói một câu ý nghĩa sâu xa xong liền rời khỏi bàn làm việc.

Giang Liễm chậm rãi ngẩng đầu nhìn thấy tài liệu Chu Nham đặt trên bàn.

Bởi vì chậm mười năm phút nên khi Chúc Gia Hội đưa tài liệu tới công việc kia đã kết thúc.

Giang Liễm cầm tài liệu lên dừng một chút mới mở ra.

Tờ giấy nhớ Chúc Gia Hội kẹp ở trang đầu tiên đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Một người tí hon đáng yêu trong tay đang cầm hai bông đóa hoa tay giơ lên tạo thành hình bắn trái tim nói:

‘Cố gắng làm việc nha. Trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé, đợi anh đó.’

Thông qua tờ giấy nhớ nhỏ bé, dường như Giang Liễm có thể nhìn thấy khóe môi cong lên của Chúc Gia Hội khi vẽ biểu tượng này.

Giang Liễm đóng tài liệu lại xoa bóp ấn đường, một cảm xúc phức tạp nói không nên lời đè chặt lồng ngực.

Phải một hồi lâu sau anh mới bất lực thở dài báo Chu Nham hủy tăng ca tối nay.

Xuống bãi đỗ xe, ông Vương lái xe vẫn mở cửa xe cho anh như ngày thường sau đó thuận miệng hỏi: “Cậu chủ về sớm xem cô Chúc sao? ”

Giang Liễm không trả lời ngồi vào xe.

Cú phanh theo quán tính sáng này của ông Vương quá mạnh đến mức cả ngày hôm nay ông ấy cứ thấp thỏm không yên, không biết Chúc Gia Hội có bị va chạm sứt mẻ chỗ nào không.

Bây giờ Giang Liễm không nói chuyện sắc mặt cũng có vẻ không tốt lắm khiến cho ông Vương càng cảm thấy bất an, bối rối suốt chặng đường.

Cuối cùng khi sắp về đến nhà ông đã chủ động nhận lỗi: “Sáng nay đều tại tôi không chú ý chiếc xe phía trước phanh gấp mới khiến cô Chúc bị đụng trúng. Xin lỗi tổng giám đốc Giang.”

Giang Liễm cau mày: “Cô ấy bị đụng?”

Thấy bộ dạng dường như hoàn toàn không biết gì của Giang Liễm, ông Vương tim đập mạnh nói: “Cô Chúc không nói với ngài sao?”

“Nói cái gì.”

Ông Vương không dám giấu giếm bắt đầu kể từ đầu đến cuối chuyện sáng nay với Giang Liễm: “... Tôi cảm thấy khi đó có lẽ cô Chúc đã bị va chạm không nhẹ nhưng cô ấy nói không sao. Khi đó trên đường lại tắc cô Chúc nói sợ ngài cần gấp liền xuống xe chạy đi đưa tài liệu cho ngài.”

Lúc này xe dừng lại trước cửa biệt thự, Giang Liễm vẫn chưa bình tĩnh lại trước lời nói của ông Vương, chị Mai cười híp mắt ra đón giúp đỡ mở cửa xe: “Cậu chủ về rồi à.”

Nhưng một giây sau khi nhìn thấy ghế sau trống rỗng nụ cười của chị ấy lập tức biến mất: “Cô Chúc đâu? Không đi cùng cậu chủ sao?”

Ông Vương ngơ ngác: “Không phải cô Chúc đưa tài liệu xong đã về rồi sao?”

Khuôn mặt chị Mai hốt hoảng: “Không có! Cô ấy chưa về, tôi còn tưởng cô ấy ở cùng cậu chủ.”

Hai người đều ngơ ngác sau đó đồng loạt nhìn về phía Giang Liễm.

Trong lòng Giang Liễm hẫng một nhịp: “...”