Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 9: Phụ nữ tệ bạc, tán chán chê rồi chạy



Chúc Gia Hội cũng không biết là ai đã cho cô dũng khí để nói ra những lời yêu đương dung tục vô liêm sỉ như vậy.

Tuy nhiên, trong tình hình hiện tại, đây có lẽ là cách duy nhất để chuyển sự chú ý của Giang Liễm khỏi sự xuất hiện của cô ở cổng lớn vào lúc nửa đêm.

Đúng như cô mong đợi, có lẽ là Giang Liễm xấu hổ nên đã lập tức rút tay ra, đi về hướng biệt thự.

"Những gì tôi nói đều là sự thật." Chúc Gia Hội lập tức đi theo, tiếp tục tự biên tự diễn, đồng thời liều mạng vẫy tay với Mạnh Xuyên ở phía sau: “... Thực ra tôi rất nhớ anh.”

"Bởi vì tôi rất buồn chán."

“Mỗi ngày tôi chỉ mong anh về sớm hơn để trò chuyện với tôi.”

"Lúc nãy tôi chỉ vì quá buồn chán cho nên mới ra ngoài đi dạo, nhân tiện... Chờ anh về nhà."

Chúc Gia Hội nói liên tiếp mấy câu nửa thật nửa giả, nhưng dường như Giang Liễm không hề tin, nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.

Tuy nhiên, kể cả có nói như vậy, dù là diễn thì một màn này Chúc Gia Hội vẫn phải tiếp tục diễn, nếu không chuyện này sẽ không thể kết thúc.

Cô chỉ có thể giữ chặt cánh tay Giang Liễm: “Anh có đang nghe tôi nói không?”

Lời vừa dứt, trong bụng Chúc Gia Hội liền phát ra một loạt tiếng "ùng ục".

Chúc Gia Hội: “...”

Điều đáng xấu hổ hơn màn kịch khoa trương này là chính bụng cô còn muốn cướp đất diễn của cô.

Giang Liễm nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: "Cô còn sức ra ngoài đi dạo, nhưng lại không còn sức để ăn cơm à?"

Nhận ra đã đánh lạc hướng Giang Liễm thành công, Chúc Gia Hội cũng dứt khoát nhân cơ hội này củng cố hình tượng mềm yếu đáng thương của mình: “Tôi không thích ăn một mình, cô đơn lắm.”

“Ngày nào anh cũng về muộn thế.”

"Thậm chí không có thời gian để vun đắp tình cảm với tôi."

Giang Liễm: "..."

Lần đầu tiên Đỗ Tuyết Thanh nói với Giang Liễm rằng sẽ đón một cô gái về sống ở nhà, bà đã nói thế này: "Cô ấy là con gái của một người bạn cũ của mẹ, mẹ hy vọng các con có thể tiếp nối duyên phận của thế hệ trước, thành cây liền cành, vậy nên trong khoảng thời gian này các con có thể vun đắp tình cảm một chút."

Bây giờ Chúc Gia Hội kháng nghị như vậy, rất có thể Đỗ Tuyết Thanh cũng đã nói như vậy với cô.

Khi đó, Giang Liễm đã chấp nhận kết quả “thành cây liền cành”, chứ không phải quá trình “vun đắp tình cảm”.

Trên thực tế, trong việc kinh doanh anh không có hứng thú với bất kỳ loại tình cảm nào.

Anh cũng biết ăn một mình sẽ rất cô đơn.

Bởi vì anh cũng đã trải qua vô số ngày đêm chịu đựng và quen với cuộc sống như vậy, đến mức bây giờ anh đã có thể bình tĩnh nhìn nhận mọi việc và không thể dễ dàng bỏ ra tình cảm với bất kỳ người nào.

"Anh nói gì đi chứ." Giọng nói của Chúc Gia Hội lại vang lên bên tai anh.

Giang Liễm dừng lại, nhìn cô.

Dưới ánh trăng, đôi mắt cô gái trong veo, sáng ngời nhưng vẫn không giấu được vẻ xảo quyệt như một con cáo nhỏ.

Giống như là ẩn giấu tám trăm quả tim.

Giang Liễm thầm liên tưởng như vậy, sau đó mở miệng nói: "Vậy cô muốn vun đắp tình cảm như thế nào?"

...

Chúc Gia Hội không tin vào tai mình.

Lời này của Giang Liễm coi như là đáp lại cô sao?

Cô phục rồi, nghiêm túc tấn công anh thì vô dụng, tùy tiện bịa ra mấy câu lại có thể chạm đến trái tim âm 180 độ của anh.

Chúc Gia Hội chớp mắt: “Sao chúng ta không thêm WeChat trước nhỉ?”

Giang Liễm không trả lời ngay, lúc này hai người đã bước ra bãi cỏ. Chị Mai vì không yên tâm nên vẫn luôn đứng ở cửa biệt thự chờ hai người, thấy cả trở về liền mở cửa nói: "Cậu chủ, cô Chúc, cuối cùng hai người cũng trở về rồi."

Chị ấy còn hỏi Chúc Gia Hội: “Cô Chúc có đói không, tôi hâm nóng đồ ăn cho cô.”

Lúc này Chúc Gia Hội làm gì còn tâm trí mà nghĩ tới đồ ăn, Giang Liễm còn chưa trả lời cô về việc thêm WeChat nên cô đành phải rèn sắt khi còn nóng.

"Giang Liễm…" cô không nhịn được lại nhắc nhở anh lần nữa.

Lúc này Giang Liễm đã đi lên lầu, quay lưng về phía Chúc Gia Hội, nhàn nhạt để lại một câu: "Số điện thoại của tôi, hẳn là cô biết rồi."

Chúc Gia Hội: “...”

Quả thực, trước khi đến nhà họ Giang, Đỗ Tuyết Thanh đã cho cô biết số điện thoại di động của Giang Liễm, chỉ là Chúc Gia Hội chưa bao giờ gọi điện.

Bây giờ Giang Liễm nói lời này là có ý gì?

Chúc Gia Hội sửng sốt vài giây, đột nhiên phản ứng lại, mở WeChat ra, sao chép số điện thoại di động của anh và tìm kiếm…

"Giang Liễm."

Hay lắm tên này, tên WeChat cũng là tên thật luôn, người này thực sự không có nhiều thú vui nhỉ.

Lúc này chị Mai mới chậm rãi vẫy vẫy tay trước mặt Chúc Gia Hội: "Cô Chúc, cô cười cái gì vậy?"

Có thể không cười khi thấy cá đã cắn câu sao?

Chúc Gia Hội mím môi, đặt điện thoại di động xuống, nghiêm túc nói: "Không có gì, ăn cơm đi, tôi đói rồi."

"A, được."



Lúc Chúc Gia Hội ăn cơm xong trở về phòng ngủ, Giang Liễm còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Chúc Gia Hội cuộn mình trên giường nhìn màn hình suy nghĩ, chẳng lẽ mình đã hiểu sai rồi, chỉ cho phép mình gọi điện liên lạc với anh ta qua điện thoại chứ không phải thêm WeChat?

Chúc Gia Hội không thể đoán ra được Giang Liễm đang nghĩ gì, chỉ có thể thỉnh thoảng nhấc điện thoại lên xem, trên giường lăn qua lăn lại năm sáu vòng, cuối cùng thì điện thoại cũng có động tĩnh.

Nhưng đó lại là tin nhắn từ Trình Ly…

"Bạn yêu, tối mai có tiện ra ngoài ăn bữa cơm không? Ăn mừng việc tớ nhận được thông báo phỏng vấn cho công việc mơ ước nha!"

Ngón tay của Chúc Gia Hội dừng lại trên màn hình.

Tối mai...

Cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng cô không dám tùy tiện ra ngoài một mình như vậy.

Mặc dù Mạnh Xuyên đã tìm được cô rồi lại nói sẽ không ép buộc cô, nhưng bây giờ Chúc Gia Hội cũng không dám tin tưởng hoàn toàn.

Nhỡ đâu đó chỉ là kế hoãn binh, nói dối để lấy lòng tin của cô thì Chúc Gia Hội chỉ cần bước ra ngoài là sẽ tự mình lao đầu vào lưới.

Chúc Gia Hội chỉ có thể bất đắc dĩ nhắn lại cho Trình Ly: “Gần đây tớ còn phải ở ẩn một thời gian, khi nào an toàn sẽ đi tìm cậu. /khóc/.”

Trình Ly biết tình huống hiện tại của cô, cũng không ép buộc: “Vậy cậu chú ý an toàn nhé.”

Mặc dù người không thể đi nhưng Chúc Gia Hội vẫn quan tâm hỏi: "Là công ty nào vậy?"

Trình Ly tỏ vẻ thần bí: “Còn chưa xác định có qua vòng hay không đâu, lúc nào được offer tớ lại nói cho cậu sau.”

Chúc Gia Hội: “Tớ chờ tin tốt của cậu đấy.”

Sau khi trò chuyện với bạn thân, Chúc Gia Hội cũng lười đoán suy nghĩ của Giang Liễm hẳn, cô đặt điện thoại di động xuống rồi vào phòng tắm tắm rửa một lượt, sử dụng loại dầu gội yêu thích nhất gội đầu, và khi cô tắm gội xong bước ra phòng ngủ, khắp nơi trong căn phòng đều tràn ngập hương thơm.

Đang ngồi định sấy tóc, Chúc Gia Hội vô tình nhìn thấy một lời nhắc mới trên WeChat, tưởng rằng đó vẫn là tin nhắn của Trình Ly nên cô bấm vào nhưng lại thấy trong danh sách có một avatar mới.

"Giang Liễm đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện."

Tay cầm máy sấy tóc của Chúc Gia Hội khựng lại.

Anh ta chấp nhận rồi?

Anh ta thực sự đã chấp nhận rồi?

Chúc Gia Hội không thể tin nổi, cuối cùng núi băng này đã tan được một góc nhọn rồi sao?

Đủ loại chuyện xảy ra tối nay thực sự có thể xếp vào danh sách những câu chuyện kinh doanh chó ngáp phải ruồi, lên đỉnh xuống đáy, ly kỳ chấn động nhất nhà họ Giang từ trước tới nay.

Chúc Gia Hội bắt đầu hơi hưng phấn, đang nghĩ xem nên gửi cái gì đó để bắt chuyện với Giang Liễm thì anh lại chủ động gửi tin nhắn trước.

"Vào phòng sách một chút đi, có thứ này cho cô."

Điều này khiến Chúc Gia Hội hơi bối rối, không hiểu gì cả.

Anh ta có thể có gì cho mình chứ?

"Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi." Chúc Gia Hội gửi một tin nhắn đầy vẻ cao quý và lạnh lùng.

Sau đó, nhân lúc Giang Diễm còn chưa trả lời cô lập tức nhắn thêm một câu nữa: “Nhưng nếu là anh tìm tôi thì tôi cũng có thể ngủ muộn một lát.”

Sau mỗi tin nhắn đều là một biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Đầu tiên giả vờ không chịu đẩy người ta ra, sau đó lại cho đủ mặt mũi để kéo người về, tung một chiêu như gần như xa, có đẩy có kéo.

Đám đàn ông hèn mọn kia, vờn cho còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.

Tuy nhiên, đợi được hai phút, Giang Liễm lại trả lời cô thế này: “Không cần miễn cưỡng.”

Chúc Gia Hội: "."

Vãi thật, không ngờ gặp phải thứ liều, cái tên cứng mềm không nhai này!

Tất cả những kỹ thuật trêu chọc có thể sử dụng với một người đàn ông bình thường đều không có tác dụng với anh.

Anh chàng này chui ra từ hóa thạch thời nào vậy?

Mặc dù ngoài miệng hùng hổ mắng nhiếc nhưng hiện tại Chúc Gia Hội đã là bên B, cô chắc chắn không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này để tiến triển tình cảm.

Cô cố ý đợi một lúc rồi mới xuống lầu đi đến phòng sách ở tầng hai, đứng ở cửa hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh biểu cảm của mình, sau đó mới mỉm cười và gõ cửa.

"Mời vào."

Ánh sáng trong phòng sách có màu vàng ấm áp, Giang Liễm đang ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng ấy phủ lên người anh một sắc thái thật dịu dàng.

Anh ngẩng đầu lên thấy người đi vào là Chúc Gia Hội, liền lặng lẽ không tiếng động hạ màn hình chiếc laptop đang xem xuống: “Không phải đã chuẩn bị đi ngủ rồi sao?”

“...” Mở miệng thật sự chẳng nói được lời nào hay ho.

Ừ ừ, nhớ anh không ngủ được nên mới phải sang đây, thế nhé.

Chúc Gia Hội nhất thời không nói nên lời, một bụng diễn văn đã ủ mưu sẵn đột nhiên không muốn nói ra nữa, hỏi thẳng: “Anh tìm tôi làm gì?”

Giang Liễm dừng lại một chút, chỉ vào một hộp trang sức tinh xảo trên bàn, “Tặng cho cô.”

Chúc Gia Hội sửng sốt: "Hả?"

Ánh mắt cô rơi vào hộp trang sức, cô lập tức nhận ra đó là trang sức cao cấp của nhà T, giá cả không bao giờ dưới sáu chữ số.

Chúc Gia Hội không chắc chắn lắm: “Anh tặng quà cho tôi à?”

Hôm nay bọn họ cưỡi lên tên lửa rồi sao, đủ loại tiến triển thần tốc...

Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này chưa kéo dài quá ba giây, lời nói của Giang Liễm đã quẳng cô về thẳng vị trí ban đầu:

"Có qua có lại."

Chúc Gia Hội: “...”

Bị nhắc nhở, Chúc Gia Hội nhớ lại món quà cô đã tặng anh vào lần đầu tiên đến nhà họ Giang.

Cô là người tặng quà còn quên, cũng thật vất vả cho anh khi vẫn nhớ được.

Chúc Gia Hội nhận hộp trang sức với tâm trạng phức tạp, lẽ ra cô phải rất vui khi nhận được một món quà từ anh mới đúng, nhưng rõ ràng món quà này chỉ là quà đáp lễ vì anh không muốn lợi dụng tình cảm của cô.

Nói trắng ra thì món quà này chẳng hề mang theo chút tình cảm nào.

Ngay cả khi nó đắt tiền đến mấy đi nữa.

Chúc Gia Hội mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương trắng hàng đầu của Úc.

Cô mím môi: "Đẹp quá, cảm ơn."

"Không có gì." Giang Liễm lại cúi đầu, tựa như đã hoàn thành nhiệm vụ "tương tác" tối nay, "Tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa."

Chúc Gia Hội: “...”

Bây giờ người đi đuổi khách đều lịch sự như thế phải không?

Anh đã hoàn thành tương tác của mình, nhưng tương tác của tôi thì vẫn chưa xong đâu.

Chúc Gia Hội cô không bao giờ cam lòng đi một chuyến đi vô ích chỉ để trở thành công cụ hình người của Giang Liễm.

Cô lấy chiếc vòng cổ trong hộp ra: “Nếu anh đã tặng tôi rồi, anh có thể nhân tiện đeo giúp tôi được không, phía sau tôi không nhìn thấy được.”

Ánh mắt Giang Liễm hạ xuống, nhìn tài liệu trên bàn: “Cô có thể xuống lầu nhờ chị Mai giúp.”

Chúc Gia Hội đã đoán trước được anh sẽ có hành động này nên đi thẳng đến trước mặt anh: "Tôi không cần vun đắp mối quan hệ với chị Mai, và tôi cũng không phải là vợ chưa cưới của chị Mai."

Nói xong, cô đặt chiếc vòng cổ xuống trước mặt Giang Liễm, vuốt mái tóc dài buông xõa ra khỏi lưng: “Tôi chỉ muốn anh giúp tôi đeo nó.”

Nghe nói tiếp xúc thân thể có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách trong mối quan hệ giữa hai người, và với chiếc vòng cổ đặt sẵn trước mặt, Chúc Gia Hội chắc chắn muốn tận dụng nó.

Phòng sách chìm vào yên tĩnh, hai người cứ như thế này một người đứng chờ, một người ngồi không nhúc nhích.

Sau vài giây tẻ ngắt, Giang Liễm ngẩng đầu lên.

Thành thật mà nói, khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, Chúc Gia Hội đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

Cô không thể biết được trong đầu Giang Liễm đang nghĩ gì, giống như Đỗ Tuyết Thanh đã nói, đứa con trai này của bà lúc nào cũng lặng lẽ, và không bao giờ có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì chỉ bằng việc quan sát khuôn mặt anh.

Dù sao kinh nghiệm giả làm gia sư của cô cũng không nhiều, Chúc Gia Hội nuốt nước miếng, trong lòng còn đang do dự hay là quan hệ chuyển biến tốt lên một chút rồi thì thôi đừng vượt biên nữa, thì Giang Liễm đứng dậy.

Anh tháo móc cài của chiếc vòng cổ, tiến lại gần, đeo lên rồi gài lại vào sau cổ Chúc Gia Hội.

Khi cảm giác lành lạnh truyền đến, thoạt tiên Chúc Gia Hội sững người, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.

Hai người đứng đối diện nhau, Giang Liễm cao, khá có chênh lệch với Chúc Gia Hội, điều này cũng khiến anh không thể không cúi đầu một chút mới có thể giúp cô đeo vòng cổ.

Hơi thở đan xen một cách vi diệu, mái tóc mềm mại của cô gái lướt qua mu bàn tay anh, mùi hương trên tóc cô ngày càng rõ ràng.

Sau khi đeo xong, Giang Liễm lập tức buông tay ra.

"Cảm ơn." Chúc Gia Hội cũng biết đạo lý đến điểm phải dừng này, bây giờ mà cô tiếp tục ở lại, thì trái lại sẽ phá hỏng cảm giác ái muội vừa vặn tốt ấy.

Thời gian còn lại sẽ dành cho hóa thạch sống tự hồi tưởng.

“Vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Trong mắt Chúc Gia Hội lóe lên lên một nụ cười, giống như một cô gái tệ bạc tán tỉnh chán chê rồi bỏ chạy: "Chúc ngủ ngon."

Cửa đóng lại, phòng sách trở về với trạng thái yên tĩnh, hồi lâu sau Giang Liễm mới ngẩng đầu lên.

Anh nhìn về hướng Chúc Gia Hội đã rời đi.

Mặc dù người đã rời đi, nhưng quanh phòng lại ghi lại rõ nét dấu vết cô từng tới.

Hương thơm đặc biệt tỏa ra từ mái tóc của cô dường như mang theo cả hơi ấm của cơ thể, tràn ngập mọi ngóc ngách của căn phòng này.

Giang Liễm mở lại máy tính xách tay trước mặt.

Những gì đang được phát trên màn hình là video giám sát của câu lạc bộ After đêm đó mà anh đã bảo Chu Nham đi tìm.

Người phụ nữ trong máy ảnh quả thực đã che mặt bằng kính râm và khẩu trang nên không thể nhìn rõ mặt cô.

Nhưng so sánh chiều cao, vóc dáng cơ thể, kiểu tóc và quan trọng nhất…

Có thể Chúc Gia Hội không biết rằng vào ngày hôm đó, trong mấy chục giây ngắn ngủi kể từ khi cô giữ chặt tay Giang Liễm cho đến khi thả tay anh ra, mùi thơm đặc biệt trên tóc cô đã gần như bao trùm toàn bộ hơi thở của anh.

Sau này gặp lại, Giang Liễm đã biết.

Đó chính là cô.