Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 3: Cách thức chìm đắm trong “dạy học”



Sau khi Giang Liễm đi đến trước mặt mình, Chúc Gia Hội vẫn còn cảm thấy hơi chột dạ quay đi.

Khung cảnh cô đột nhiên kéo một người đàn ông đến áp mình vào tường tối qua mất mặt như vậy, bây giờ hai người lại gặp nhau trong trường hợp này. Mặc dù khi đó Chúc Gia Hội đeo kính râm và khẩu trang, nhưng cô cũng không chắc chắn người đàn ông này có nhận ra cô hay không.

Sao lại có kịch bản khó tin đến vậy chứ?

Một người mẹ đến tìm mình muốn mình quyến rũ con người ta đã rất khó tin rồi. Người con trai ấy lại còn là người qua đường ngày hôm qua mình thuận tay túm được trong thang máy. Biên kịch nào cũng không dám viết như vậy có được không?

Mặc dù không chủ động ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó nhưng Chúc Gia Hội vẫn cảm nhận được rất rõ hơi thở xung quanh anh.

Không hề nhiệt tình chút nào.

Giống như giọng điệu bình tĩnh trầm lặng của anh: “Con vừa đến giám sát nghiệp vụ, bây giờ phải quay về công ty họp, me có chuyện gì sao?”

Hay lắm! Nghĩa là chỗ mình đang ngồi bây giờ cũng là của Thế Trình bọn họ?

Đỗ Tuyết Thanh hòa nhã nói: “Đừng để mệt quá. Đến đây, để mẹ giới thiệu cho con.”

Chúc Gia Hội: “...”

Mắt thấy ngón tay của Đỗ Tuyết Thanh chỉ về phía mình, Chúc Gia Hội không thể không gật đầu một cách qua loa. Còn chưa kịp mỉm cười, Đỗ Tuyết Thanh lại tiếp tục nói chuyện khiến cho người ta giật mình: “Đây chính là vợ chưa cưới mẹ nói với con, cô Chúc Tửu Tửu.”

Rồi cười nói với Chúc Gia Hội: “Tửu Tửu, đây là con trai của bác, Giang Liễm.”

Chúc Gia Hội lập tức trợn tròn mắt.

Không, tôi vẫn chưa đồng ý đâu đó. Ngài đi theo kịch bản gì vậy, sao lại tua nhanh trở thành vợ chưa cưới rồi?

Chúc Gia Hội lên tiếng: “Không, tôi...”

Đỗ Tuyết Thanh lập tức chỉ vào hành lý bên cạnh Chúc Gia Hội nói: “Con nhìn xem người ta vừa mới xuống máy bay hành lý còn chưa kịp gửi về đây này.”

Chúc Gia Hội: “...”

Chúc Gia Hội sốc đến mức không khống chế nổi nhìn về phía Giang Liễm. Anh trai, cái này anh cũng tin sao?

Đúng lúc anh cũng nhìn về phía cô.

Nhưng Chúc Gia Hội không ngờ là Giang Liễm lại giống như không hề cảm thấy có gì bất ngờ. Dáng vẻ anh giống hệt như ngày hôm qua ở trong thang máy, sau cái liếc nhìn ngắn ngủi lập tức thu hồi ánh mắt. Sau đó anh trả lời cực kì đơn giản một câu: “Con còn có cuộc họp, hai người cứ tự nhiên.”

Nói xong anh cũng không chờ Đỗ Tuyết Thanh mở miệng tiếp lời, lập tức xoay người rời đi cùng với mấy người theo sau.

Phản ứng của hai mẹ con nhà này, hết người này đến người kia đều khiến cho Chúc Gia Hội trở tay không kịp.

Một người đột nhiên gán cho cô danh nghĩa vợ chưa cưới, một người không thèm nhìn người vợ chưa cưới từ trên trời rơi xuống này một cái luôn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Chúc Gia Hội thấy Giang Liễm rời khỏi sảnh cà phê thì lập tức có xe dừng ngay trước mặt. Lái xe mở cửa, anh khom lưng ngồi lên xe, dáng vẻ lạnh nhạt dựa vào sau ghế. Chờ đến khi xe khởi động rời đi, toàn bộ kính chắn gió đều được kéo lên, cũng không hề quay đầu lại nhìn người “vợ chưa cưới” bên trong sảnh cà phê lấy một lần.

“Nhìn xem, thấy cô gái xinh đẹp như cô mà nó cũng thờ ơ như vậy đấy.”

Chúc Gia Hội đi từ trạng thái khó tin đến đánh mất luôn năng lực biểu đạt, Đỗ Tuyết Thanh đột nhiên nói một câu kéo cô trở lại.

Cô tỉnh táo lại: “Giám đốc Đỗ, hình như tôi còn chưa đồng ý với ngài.”

Đỗ Tuyết Thanh hất cằm: “Nhưng cô đã nhận thẻ của tôi rồi.”

“?”

Chúc Gia Hội cúi đầu mới phát hiện vừa rồi có lẽ là khi nhìn thấy Giang Liễm đi tới nên cô đã vô thức cầm tấm thẻ ngân hàng vào trong tay.

Cô lập tức đặt thẻ ngân hàng về vị trí ở giữa hai người...

“Tuy vậy nhưng mà, cho dù tôi đồng ý với ngài nhưng chuyện vợ chưa cưới là sao?”

“Không nói như vậy thì sao cô có thể ở cùng với nó dưới một mái nhà để quyến rũ nó, thay đổi nó chứ?”

Chúc Gia Hội giật mình: “Còn phải ở cùng anh ta sao?”

Cô bất giác hiểu ra: “Ngài mua luôn ba tháng yêu đương của tôi với con trai ngài đúng chứ.”

“Hiểu như vậy cũng được nhưng phải nói chính xác hơn là… dẫn dắt nó, mở cánh cửa nội tâm của nó.” Đỗ Tuyết Thanh nghĩ ngợi vài giây để tìm từ ngữ thích hợp: “Ừm đúng thế, là làm cố vấn tình yêu của nó.”

Nội tâm cái gì, cố vấn cái gì chứ. Chúc Gia Hội bị quay vòng vòng nhưng vẫn nắm được trọng điểm: “Vậy nhỡ may anh ta thật sự thích tôi thì phải làm sao?”

“Khó lắm.” Đỗ Tuyết Thanh nói: “Suy nghĩ này của cô chỉ có một phần trăm khả năng xảy ra. Đương nhiên tôi tìm cô chính là vì một phần trăm khả năng này. Nếu thực sự thích rồi thì tôi cũng có cách của tôi, cô không cần lo lắng.”

Chúc Gia Hội cảm thấy đại não của mình đã bị người mẹ giàu sang này vắt cạn rồi, phải một lát sau cô mới lên tiếng nói: “... Để tôi suy nghĩ.”

Ngày hôm nay đối với Chúc Gia Hội mà nói chính là một ngày rất đặc biệt.

Tin tốt chính là cuối cùng cô cũng nhận được một hợp đồng hợp tác kinh doanh cao cấp rồi.

Tin xấu là người bình thường nào có thể nghĩ tới cái kiểu kinh doanh khó tin như vậy chứ...

Nhưng nếu như dùng góc nhìn của người lớn giống như bác cả của mình thì dường như trong cái khó tin cũng có vài phần hợp lý.

Trở lại chỗ của Trình Ly, Chúc Gia Hội mở máy tính ra tìm kiếm tên của Giang Liễm ở trên mạng. Những thứ tìm được đều là các loại tin tức đưa tin về thương nghiệp. Không phải là lãnh đạo giới kinh doanh tuổi trẻ tài cao, ưu tú nhất thì chính là khen ngợi gia thế trăm tỷ gì gì đó. Đấy đều là những từ ngữ mà Chúc Gia Hội đọc được.

Về sự nghiệp quả thực anh là một người đàn ông ưu tú.

Vậy nên khi ông trời mở ra cánh cửa thành công trên sự nghiệp của anh thì cũng tiện thể cắt luôn sợi dây tình cảm của anh sao?

Cả khi anh nói chuyện với mẹ ruột của mình, dường như Chúc Gia Hội cũng cảm thấy thái độ của anh rất lạnh nhạt.

Đang lướt qua các trang mạng thì tiêu đề của một bản tin đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của Chúc Gia Hội: ‘Biệt thự xa hoa ấn náu giữa lưng chừng núi của nhà họ Giang, cây cối xung quanh rợp kín ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được!’

Ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được?

Vậy...

Bỗng nhiên Chúc Gia Hội nghĩ tới chuyện hợp tác khó tin từ trên trời rơi xuống này dường như cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng.

Nhà giàu bậc nhất Thượng Hải, biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu mình thật sự vào đó ở thì cho dù Mạnh Xuyên có bản lĩnh đến mấy cũng không có cách nào để đột nhập vào trong đâu nhỉ?

Cuộc làm ăn đảm bảo không lỗ này còn có thể tạm thời làm nơi tránh gió để đợi chú ba đi công tác trở về giúp đỡ. Đến lúc đó mình không những không cần trở lại Canada xem mắt mà còn có thể nhận được ba trăm vạn. Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?

Không phải chỉ là quyến rũ một người đàn ông độc thân sao? Cũng không phải là chuyện giết người phóng hỏa gì.

Dựa vào thân phận học giả cấp mười về phim thần tượng Trung Hàn còn sợ không tìm được vài kịch bản MarySue hay sao?

Cô không biết quyến rũ nhưng cô biết diễn.

Đột nhiên Chúc Gia Hội bắt đầu háo hức. Cán cân thăng bằng trong lòng cũng bởi vì có thể đối phó với Mạnh Xuyên mà hoàn toàn nghiêng sang một bên.

Vốn dĩ cô còn muốn đợi Trình Ly trở về nói với cô ấy một tiếng rồi mới đi. Nhưng trước mắt, mỗi một giây chờ ở bên ngoài đều tăng thêm nguy cơ Chúc Gia Hội bị Mạnh Xuyên tìm đến tận cửa túm về. Vì để chặn đứt hoàn toàn nguy cơ này, Chúc Gia Hội quyết định cực kì dứt khoát.

Đỗ Tuyết Thanh đã nói đến mức đó rồi, cô thân là “vợ chưa cưới” chẳng lẽ hôm nay còn xách vali đến nơi khác ở sao?

Đỗ Tuyết Thanh dám tìm thì cô dám nhận.

Chúc Gia Hội lập tức bấm số điện thoại trên danh thiếp gọi điện thoại cho Đỗ Tuyết Thanh.

Vừa nhấc máy Đỗ Tuyết Thanh giống như đã biết trước kết quả này cười híp mắt nói: “Hợp tác vui vẻ, cô Chúc.”

Đương nhiên Chúc Gia Hội cũng không ngây thơ như vậy: “Trước khi hợp tác chúng ta phải kí một bản hợp đồng.”

Hiệu suất của Đỗ Tuyết Thanh rất nhanh. Bảy giờ tối đèn vừa lên, một chiếc xe đến đón Chúc Gia Hội đã dừng dưới tòa nhà của Trình Ly.

Còn Trình Ly vẫn chưa tan làm.

Nói thật lòng thì Chúc Gia Hội cũng rất ngại nói chuyện này với bạn thân của mình. Dù sao hôm qua còn nói không có hứng thú với người ta, cuối cùng hôm nay lại chuyển đến nhà của đối phương rồi. Nghe thế nào cũng giống như tự đánh vào mặt.

Nên Chúc Gia Hội chỉ để lại một tờ giấy nhắn cho Trình Ly nói là đã tìm được chỗ ở để cô ấy không phải lo lắng.

Vẫn là hành lý giống hệt buổi chiều Chúc Gia Hội nhấc hành lý xuống lầu. Thời gian sau khi về nước giống như ngồi tàu lượn siêu tốc kích thích từ đợt này đến đợt khác, cô cũng đã quen rồi.

Hơn nữa dám một mình từ Canada đến một thành phố xa lạ, cô chính là không sợ trời không sợ đất.

Bây giờ chỉ là tấn công một người đàn ông khuyết thiếu cảm xúc nhưng các phương diện khác lại rất ưu tú. Chúc Gia Hội chỉ xem như tiếp tục quay chương trình hẹn hò với một người đàn ông trong vòng ba tháng mà thôi.

Người đến đón Chúc Gia Hội rất khách khí, anh ta mặc t một bộ đồng phục ngay ngắn sạch sẽ trên người, bàn tay đeo găng tay màu trắng tinh mở cửa cho cô: “Cô Chúc, mời lên xe.”

Ngay cả người lái xe cũng lịch sự như vậy, xem ra là Đỗ Tuyết Thanh đã dặn dò một lượt rồi.

Chúc Gia Hội gật đầu thoải mái lên xe.

Dù sao vừa rồi trong điện thoại, thỏa thuận miệng của cô và Đỗ Tuyết Thanh cũng đã tạm thời được vạch ra.

Thứ nhất, thời gian hợp tác là ba tháng có hiệu lực ngay lập tức. Chỉ cần Giang Liễm thông suốt biết suy nghĩ yêu đương thì hợp tác lập tức kết thúc. Nếu sau ba tháng Giang Liễm vẫn không chút rung động thì hợp tác cũng kết thúc.

Thứ hai, mặc dù ở cùng nhau dưới một mái nhà nhưng tuyệt đối không ở cùng một căn phòng.

Thứ ba, không bao gồm dịch vụ sau khi mua hàng.

Thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất, phải đề phòng Mạnh Xuyên về mọi mặt.

Chúc Gia Hội nói như thế này: “Dù sao thì bây giờ tôi cũng có một ít fan, có một số người sẽ dùng mọi cơ hội, dưới mọi danh nghĩa để đến tìm tôi. Để bảo đảm thuận lợi hợp tác cho dù là ai cũng đều không được để bọn họ đến gần tôi.”

Đỗ Tuyết Thanh đồng ý rất dứt khoát: “Ok, cách thức chìm đắm trong “dạy học” này tôi hiểu.”

Chúc Gia Hội: “...”

Hai mươi phút sau, chiếc xe đi xuyên qua thành phố phồn hoa hướng đến lưng chừng núi Phỉ Thúy ở ngoại thành phía nam thành phố Thượng Hải.

Cửa sắt trạm hoa chậm rãi mở ra, xe lái vào trong.

Vốn dĩ cho rằng đã đến nơi rồi ai ngờ xe lại đi sâu vào thêm nữa, ở bên trong còn có mấy con đường. Trên đường có các cảnh quan và khu trồng cây cảnh tràn ngập màu xanh mướt. Cuối cùng xe mới dừng lại trước cổng một tòa kiến trúc bốn tầng.

Chúc Gia Hội cũng lớn lên trong biệt thự từ nhỏ, nhưng khi nhìn thấy khu nhà cao cấp này của nhà họ Giang thì vẫn có chút kinh ngạc. Nó giống như một tòa lâu đài ẩn giấu trong một rừng cây nhiệt đới vậy.

Báo chí viết không hề khoa trương một chút nào. Đừng nói là Mạnh Xuyên, cho dù người đã từng đến đây như Chúc Gia Hội có lẽ cũng sẽ lạc đường.

Phía trước cổng lớn biệt thự có một xe hơi sang trọng màu đen đang đậu, Chúc Gia Hội liếc qua cũng không để ý.

Người lái xe cung kính giúp cô mở cửa xe: “Mời.”

Nhìn tòa nhà sáng rọi ánh đèn, trong lòng Chúc Gia Hội thầm hít một hơi.

Ok, chương trình hẹn hò một với một chính thức bắt đầu. Nữ khách mời duy nhất là cô phải vào trường quay rồi.

Thân phận nhanh chóng chuyển thành vợ chưa cưới của Giang Liễm. Bên này Chúc Gia Hội vừa xuống xe, một người phụ nữ trung niên đã bước ra đón: “Xin chào cô Chúc, tôi là chị Mai quản gia ở đây. Hoan nghênh cô trở về nhà.”

Chúc Gia Hội còn chưa kịp phản ứng lại thì người làm phía sau chị Mai đã tự động xếp thành hai hàng kính cẩn lễ phép cúi người: “Xin chào cô Chúc, hoan nghênh cô trở về nhà.”

Nếu như không phải bọn họ gọi cô là “cô Chúc” mà không phải là “cô chủ” thì trong một khoảnh khắc nào đó, Chúc Gia Hội giống như thật sự đã trở về nhà của mình.

Cô tập trung tinh thần mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau đó hỏi: “Giang Liễm đâu ạ?”

“Cậu chủ đang đợi ngài.” Chị Mai nói xong nói khẽ bên tai cô xác định thân phận: “Cô Chúc cứ yên tâm, bà chủ đã dặn dò tôi rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với ngài.”

“...” Cũng không cần gọi tôi như vậy đâu.

Chúc Gia Hội không ngờ sẽ có một ngày, mình mới có hai mươi mốt xuân xanh đã lại vô duyên vô cớ trở thành “giáo viên”.

Nhìn bốn phía xung quanh, nếu như nhà họ Giang trở thành hiện trường quay chương trình hẹn hò thì đội ngũ này cũng rất gọn gàng.

Đỗ Tuyết Thanh là đạo diễn chế tác của chương trình. Cô và Giang Liễm là nam nữ khách mời, chị Mai đương nhiên xem như là nhân viên quan sát hiện trường.

Mặc dù vẫn luôn tự an ủi bản thân hãy coi chuyện này như một chương trình giải trí, nhưng đến khi phải đối mặt trực diện thì Chúc Gia Hội vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Dù sao cô cũng không biết phải tấn công một người đàn ông ở trong trạng thái không có biết một chút gì này như thế nào.

Đi theo chị Mai vào phòng khách, càng đi càng gần, cuối cùng Chúc Gia Hội đã nhìn thấy Giang Liễm đang ngồi trên sofa.

Lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh cúi đầu giống như đang trả lời tin nhắn của ai đó. Một phần cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo vừa lạnh lùng vừa mê hoặc.

Khi nói chuyện, người đàn ông này ngoại trừ thái độ có hơi lãnh đạm thì những mặt khác thật sự không còn gì để chê.

Vai rộng eo thon, tướng mạo xuất sắc, sự nghiệp lại còn lớn mạnh. Tùy tiện đặt anh ở bất cứ chương trình hẹn hò nào cũng đều có thể nói là người đàn ông có tư chất tốt nhất.

“Cậu chủ, cô Chúc đến rồi ạ.” Chị Mai ho một tiếng thông báo Chúc Gia Hội đã tới.

Giang Liễm thoát khỏi sự tập trung ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trước khi đến Chúc Gia Hội cố ý thay một bộ váy không kém lần đầu tiên tham gia chương trình hẹn hò ở Hàn Quốc. Cô xõa mái tóc uốn cong nhẹ nhàng, cùng với đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, quan trọng là còn mang theo một chút quyến rũ không giống với một cô nàng thục nữ ngọt ngào bình thường.

Tầm mắt của người đàn ông không di chuyển nhưng lại không phải ánh mắt đánh giá khi bị thu hút.

Chúc Gia Hội không thả lỏng, cô không chắc chắn anh có nhận ra mình khi ở trong thang máy hay không. Cô dừng một lát chủ động lên tiếng: “Tôi xin tự giới thiệu...”

“Không cần đâu.” Giang Liễm đứng dậy ngắt lời cô.

Anh giống như hoàn thành nhiệm vụ ở đây đợi Chúc Gia Hội đến sau đó thông báo với cô: “Phòng của cô ở tầng ba, có chuyện gì cần thiết có thể để chị Mai sắp xếp. Tôi còn có việc đi trước đây.”

Chúc Gia Hội lập tức nghẹn lời.

Có ý gì.

Cô vừa tới anh đã đi rồi?

Chúc Gia Hội không nói nhưng vẫn mỉm cười: “Hình như anh không chào đón tôi nhỉ?”

Giang Liễm vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt như cũ: “Không có.”

Sau đó không hề khách khí nói: “Tôi không có ý gì với cô Chúc cả.”

Chúc Gia Hội: “...”

Trợ lý Chu Nham bên cạnh thấy vậy lập tức giải vây: “Thực ra công ty con ở thành phố Ninh xuất hiện một chút vấn đề ngoài ý muốn cần tổng giám đốc Giang qua đó xử lý. Chúng tôi cũng vừa mới nhận được tin tức.”

Thành phố Ninh?

Đợi chút…

Nghĩ tới chiếc xe vừa rồi đỗ ngoài cửa, Chúc Gia Hội hiểu ra: “Ý của anh là, các anh phải đi công tác?”

Chu Nham: “Đúng vậy đúng vậy.”

Hóa ra là vậy, Chúc Gia Hội “À” một tiếng giả vờ tiếc nuối: “Sao lại trùng hợp như vậy, chúng ta vừa mới gặp nhau mà.”

Rồi tiếp tục quan tâm hỏi: “Vậy anh phải đi bao lâu?”

Giang Liễm nhìn đồng hồ đeo tay lạnh nhạt nói: “Không biết.”

Nói xong không đợi Chúc Gia Hội hỏi tiếp đã nhấc chân đi về phía cửa.

Lần đầu tiên gặp mặt, người này dùng đôi môi ba mươi bảy độ nói ra lời nói âm một trăm độ.

Khi cánh cửa đóng lại, có lẽ không khí có chút ngượng ngùng khiến mọi người trong đó có cả chị Mai đồng loạt nhìn nhau rồi giải tán. Chỉ còn Chúc Gia Hội ngồi xuống sofa lặng lẽ nhìn biệt thự xa hoa hào nhoáng này đau lòng nghĩ...

Bao ăn bao ở còn trả tiền lương, người đàn ông duy nhất phải tấn công lại đi công tác rồi...

Sợ hãi nha.

Thật sự có công việc như vậy rơi từ trên trời xuống sao?