Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 4: Thiêu cháy núi băng của anh



Sau khi dùng xong bữa cơm tối thịnh soạn, dưới sự hướng dẫn của chị Mai, Chúc Gia Hội đã tự quay về phòng của mình.

Cô nhận ra sự sắp xếp đặc biệt của Đỗ Tuyết Thanh, căn phòng vô cùng ấm áp, tất cả đồ dùng hàng ngày đều là đồ mới, toàn bộ sữa rửa mặt và sữa tắm đều là hàng cao cấp.

Chúc Gia Hội không kìm lòng được mà nghĩ đến người “mẹ chồng” tạm thời này của mình, cô hỏi chị Mai: “Khi nào thì giám đốc Đỗ trở về?”

“Cô hỏi bà chủ à.” Chị Mai nói: “Bà ấy ở biệt thự ở ngoại thành phía bắc, không có ở đây.”

“...”

Căn nhà lớn như vậy mà hai mẹ con họ còn chia ra ở riêng, trong nhất thời Chúc Gia Hội không biết nên đánh giá thế nào.

Trong vòng nửa tiếng sau đó, chị Mai dẫn Chúc Gia Hội đi tham quan từ trên xuống dưới, còn nói thêm những thói quen, sở thích thường ngày của Giang Liễm, cho đến khi Chúc Gia Hội cố ý ngáp một cái thì chị ấy mới chịu dừng lại.

“Dù sao thì cậu chủ phải đi công tác, mấy ngày này cô có thể nghỉ ngơi cho khỏe.”

Chúc Gia Hội vô cùng lễ phép mỉm cười nhẹ rồi nói: “Phải đó, đáng tiếc thật.”

Cửa đóng lại…

Chúc Gia Hội lập tức vứt bỏ hình tượng của một vị khách nữ, chân trần giẫm lên trên tấm thảm mềm mại, giống như cô đang quay về nhà của mình vậy, cả người nằm bò trên chiếc giường lớn.

Từ phản ứng của Giang Liễm trong hai lần gặp mặt này thì chắc anh cũng không nhận ra người “đùa giỡn” anh ở trong thang máy ngày trước là cô đâu nhỉ.

Chúc Gia Hội thoải mái thở phào bỗng nhiên cô nghĩ đến một câu châm ngôn mà cô vô cùng tôn thờ - phim ảnh bắt nguồn từ đời sống.

Chẳng phải những gì cô đang trải nghiệm bây giờ còn ly kỳ hơn so với diễn trên tivi sao?

Lúc cô đang đắm chìm trong cảm xúc thư thả thì Trình Ly gửi tin nhắn đến:

[Cũng may là cậu đi rồi, ban nãy lúc tớ quay lại thì thấy có mấy tên đàn ông đứng ở trước cửa nhà tớ, hỏi tớ chỗ của cậu.]

[Cậu đi đâu rồi?]

Chúc Gia Hội nghĩ lại mà sợ hãi, cũng may bản thân cô có đủ quyết đoán nếu không thì một chút nữa thôi chắc chắn cô đã bị Mạnh Xuyên tóm tại trận rồi.

Cô trả lời Trình Ly: [Yên tâm đi, bây giờ tớ đang ở một nơi rất an toàn, bọn họ chắc chắn không tìm được tớ.]

Trình Ly: [Ở đâu? Chắc chắn an toàn không?]

Cái chuyện “hợp tác làm ăn” trêu ghẹo đàn ông kiểu này nói ra thì cũng có chút xấu hổ thế là Chúc Gia Hội chỉ trả lời lại một nửa: [Tuyệt đối an toàn.]

Cũng may Trình Ly cũng không tính hỏi tiếp: [Vậy thì tớ an tâm rồi, có việc gì thì cậu cứ đến tìm tớ.]

Nói chuyện với Trình Ly xong, Chúc Gia Hội quay lại nằm lên giường, lúc mà cô cảm nhận được rõ ràng tất cả mọi thứ ở trong căn phòng này thì cô vẫn cảm thấy không thể tin được.

Vậy mà cô thật sự đã vào đây ở rồi.

Vì vậy tiếp theo đây làm cách nào để khiến cho tên đàn ông vô tình vô dục này nảy có ý muốn yêu đương đây?

Tuy rằng nói cho dù thất bại cũng có thể lấy được ba trăm vạn nhưng mà đến cũng đến rồi, Chúc Gia Hội cũng không phải kiểu người không có trách nhiệm. Dù cho khả năng 1% có nhỏ thế nào thì cô cũng sẽ cố gắng đến cùng.

Chỉ là đêm nay “chồng chưa cưới” không có ở nhà.

Thế nên cô có đủ sự nhiệt tình cũng đành chịu.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện may mắn như thế lại rơi xuống người mình thì Chúc Gia Hội cảm thấy ban đêm có nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh mất.

Năm chữ “Phú quý hiểm trung cầu*” này, Chúc Gia Hội xem như cũng nắm vững được rồi.

*Phú quý hiểm trung cầu: Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm.

Có lẽ là bôn ba cả một ngày quá mệt mỏi, Chúc Gia Hội tắm xong thì buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi, cho đến lúc nửa đêm cô lim dim đứng dậy tìm nước uống thì mới phát hiện cô đã ngủ một giấc đến một giờ đêm.

Cả biệt thự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi.

Chúc Gia Hội mở cửa phòng ngủ ra, hành lang không có một bóng người, cô bỗng nhiên thấy hối hận buổi tối đã không hỏi chị Mai thêm một câu phòng chị ấy ở chỗ nào, làm sao để liên hệ với những người giúp việc đó.

Cô nhớ mang máng chị Mai giới thiệu qua tầng hai có một phòng trà độc lập thế là Chúc Gia Hội đi xuống lầu.

Đèn ngủ cảm ứng ở hành lang sáng bừng lên theo từng chuyển động, đi đến trước cửa căn phòng, Chúc Gia Hội đẩy cửa vào, phát hiện bên trong đèn đang sáng.

Đèn sáng suốt đêm ở trong nhà gia đình giàu có thì cũng không phải chuyện lạ, đặc biệt là nơi giống như là phòng trà.

Nhìn thấy máy lọc nước đặt kế bức tường, Chúc Gia Hội mắt lim dim mông lung cầm ly thủy tinh ở trên bàn lên rồi đi rót nước, sau khi uống vài hớp giải khát xong thì cô đang tính quan sát căn phòng trà một lát, ai biết được vừa quay đầu lại…

Lại nhìn thấy có một người đàn ông ngồi trên sô pha bên cạnh tấm bình phong đối diện.

Anh ngồi ở chính giữa, áo khoác âu phục màu đậm tùy tiện vứt ở một bên, cổ áo sơ mi đã cởi được vài nút, giữa ngón tay tùy ý cầm một chén trà và đang nhìn cô bằng ánh mắt tương tự.

Chúc Gia Hội đang uống nước thì xém tí là sặc lên cổ họng, cô giật mình vài giây rồi nói: “Anh...Sao anh lại ở đây?”

Anh hai à không phải anh phải đi công tác ở thành phố Ninh sao? Thành phố Ninh ở gần như vậy sao, mới có mấy tiếng mà đã kết thúc quay về rồi?

Giang Liễm lạnh lùng liếc cô một cái rồi tiếp tục rũ mắt xuống, nói: “Hủy bỏ chuyến công tác rồi.”

Chúc Gia Hội trực tiếp bị sét đánh giữa trời quang.

Hủy… bỏ?

Chúc Gia Hội không tài nào nghĩ đến bản thân chỉ ngủ có một giấc thôi mà thế giới bên ngoài đã đột ngột thay đổi rồi.

Sự may mắn to lớn này chỉ mới rơi xuống có vài giờ ngắn ngủi thôi.

Mà cô còn lấy để ngủ - một - giấc.

Đúng là không chiếm được chút lợi nào của tư bản mà.

Tuy rằng trong lòng ngập tràn sự cạn lời và oán thầm nhưng nếu Giang Liễm đã quay về rồi thì cũng có nghĩa là Chúc Gia Hội phải nhập vai diễn, bắt đầu công việc rồi.

Nhưng mà cô vẫn chưa nghĩ xong nên bắt đầu như thế nào.

Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, căn phòng trống rỗng.

Điều kiện bối cảnh này không phải quay phim ‘cấp ba’ thì cũng là quay phim ma, quả thật không thích hợp để cô diễn.

Chúc Gia Hội dứt khoát hỏi anh: “Khuya như vậy rồi sao anh không đi nghỉ ngơi đi?”

Giang Liễm giơ tay lên uống trà, yết hầu theo chuyển động nuốt nước xuống mà nhẹ nhàng di chuyển hai lần.

Hình như anh không có ý định sẽ nói chuyện với cô.

Nhưng thay vì nói là không muốn nói chuyện thì chi bằng nói rằng anh đang dùng ngôn ngữ cơ thể để trả lời cho câu mà anh nói buổi tối hôm đó - “Tôi không có bất kỳ ý nghĩ gì với cô cả.”

Chỉ là Chúc Gia Hội cũng không quá để ý đến.

Vốn dĩ nhiệm vụ chính của cô là đến thức tỉnh mong muốn yêu đương của anh, nếu như vừa mới gặp mặt một lần mà anh đã nhiệt tình như lửa với cô thì rõ ràng có chút biến thái rồi.

Có thể thấy được rõ ràng Giang Liễm là một người khó tính, đồng thời là một núi băng không dễ đến gần.

“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.”

Tương lai còn dài, Chúc Gia Hội quyết định trước tiên đêm nay không nên ép buộc, cô đặt ly trà xuống định rời đi, nhưng ngay khi xoay người trong thoáng chốc cô nhìn thấy hành lang tối thui, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chưa từ bỏ ý định nói:

“Cái đó, thật ngại quá, nhà của anh to quá, tôi có chút không nhớ được đường quay về, có thể đưa tôi đi một chút được không?”

Theo lẽ thường mà nói thì người đàn ông phong độ lịch sự chắc sẽ không từ chối, vậy dùng cách dẫn đường này thì mức độ tình cảm ít nhất có thể +2 nhỉ?

Cô đúng là một đứa khôn vặt mà.

Nhưng mà…

Sau khi Chúc Gia Hội đưa ra yêu cầu này thì Giang Liễm chậm rãi để cái ly trong tay xuống, gọi điện thoại bên cạnh sô pha, nói với đầu dây bên kia một câu: “Lên đây.”

Trong vòng hai phút ngắn ngủi, chị Mai đã quần áo chỉnh tề xuất hiện ở cửa phòng trà rồi nói: “Cậu chủ.”

Giang Liễm mặt không cảm xúc rót thêm chút nước nóng vào chén trà của mình nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Đưa cô ấy về.”

Chị Mai trả lời: “Dạ vâng.”

Chúc Gia Hội: “…” Thằng nhóc này nước đổ đầu vịt đúng không.

-

“Vốn dĩ cậu chủ phải đi công tác, nhưng bà chủ nói muốn cậu chủ về nhà với cô, còn bản thân bà chủ thì lại giành đi thành phố Ninh.” Chị Mai giải thích trên đường trở về.

Hay thật, tư bản không bao giờ làm làm ăn lỗ vốn, người “mẹ chồng” này của cô cũng không phải ngoại lệ, xung phong đi đầu cũng vì tạo ra không gian phát triển cơ hội cho ba trăm vạn.

Chúc Gia Hội không lên tiếng, chị Mai tưởng là cô bởi vì chuyện Giang Liễm không đưa cô về mà khó chịu, chị ấy không kiềm lòng được mà an ủi: “Đừng để trong lòng, cậu chủ của chúng tôi là thế đó, nếu không thì bà chủ cũng không gấp gáp mời cô đến giúp đỡ làm gì.”

Chúc Gia Hội chớp mắt rồi nói: “Anh ấy vẫn luôn như vậy sao? Chưa từng có bạn gái ạ?”

“Không có, lúc trước khi ông chủ vẫn còn sống thì cũng từng có suy nghĩ muốn cậu chủ liên hôn với con gái của thế giao*, nhưng mà cậu chủ không thèm nghĩ đã mở miệng từ chối rồi.” Nói đến đây, chị Mai bỗng nhiên híp mắt cười một tiếng rồi nói: “Cho nên tôi cảm thấy cậu chủ có thể có thiện cảm với cô đó, nếu không thì sao lại đồng ý cho cô vào đây ở chứ?”

*Thế giao: ý chỉ hai bên gia đình đã thân thiết với nhau mấy đời.

Lúc trước khi Chúc Gia Hội tìm kiếm thông tin của nhà họ Giang thì đã nhìn thấy tin tức ba của Giang Liễm đã qua đời vào cuối năm ngoái.

Cô không để ý đến việc chị Mai đang tâng bốc cô, ngược lại cô bắt đầu tò mò hỏi: “Vậy thì bà chủ của các người làm thế nào giới thiệu tôi với anh ta?”

Chị Mai trả lời: “Bà chủ nói cô là con gái của người bạn đã mất của bà ấy ở quê nhà, cũng xem như là thế giao.”

Chúc Gia Hội: “…”

Mẹ của Chúc Gia Hội đã mất khi cô còn nhỏ rồi, có lẽ mẹ cũng không ngờ rằng nhiều năm sau lại xuất hiện thêm một người “bạn cũ”.

Đưa người về đến trước cửa phòng ngủ, chị Mai dặn dò Chúc Gia Hội: “Phòng ngủ có điện thoại, ấn số 3 thì có thể trực tiếp liên hệ với tôi, cô có yêu cầu gì thì có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào.”

Chúc Gia Hội cảm thấy có lỗi khi đã quấy rầy chị Mai nghỉ ngơi vào đêm khuya, cô nói: “Cảm ơn, chị cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”

Mặc dù đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, làm việc không hợp lẽ thường, nhưng sự thân thiết của chị Mai cũng khiến cho Chúc Gia Hội có một cảm giác thoải mái khi trở về nhà.

Nhưng so với chị Mai thì Giang Liễm chính là một kiểu tồn tại cực đoan khác.

Mặc dù tới căn nhà này vẫn chưa tới hai mươi tư giờ, nhưng Chúc Gia Hội đã cảm nhận được sự xa cách của anh đối với mỗi một người từ trong xương tủy.

Chúc Gia Hội lần nữa quay trở lại nằm dài trên giường ngẩn người nhìn về phía trần nhà, trong đầu nghĩ rằng nếu không phải Chúc Mãnh cứ bắt cô phải đi xem mắt cái gì đó, nếu không phải vì né tránh Mạnh Xuyên, cô đường đường là một cô cả, cần gì phải ở chỗ này suy nghĩ vấn đề thái quá làm cách nào để phát triển mong muốn yêu đương.

Cô cứ suy nghĩ mãi, buổi tối đầu tiên đến nhà họ Giang cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Ngày tiếp theo tỉnh dậy, trong nhà lớn đã có động tĩnh.

Mặc dù mới bảy giờ rưỡi, nhưng Chúc Gia Hội lấy thân phận “vợ chưa cưới của Giang Liễm” để vào ở trong nhà họ Giang, sau này có mặc kệ sự đời hay không thì cô không biết, nhưng mấy ngày lúc ban đầu này cô vẫn nên hành động để giữ thể diện.

Vì vậy Chúc Gia Hội thức dậy rửa mặt, sau khi trang điểm nhẹ nhàng đơn giản xong thì cô đi xuống lầu, vừa khéo gặp được Giang Liễm đang ăn sáng.

Một hàng người giúp việc trong phòng ăn nghe thấy tiếng động thì đều nhìn về phía của Chúc Gia Hội, sau đó cung kính chào: “Chào buổi sáng cô Chúc.”

Gương mặt người đàn ông kia rất bình tĩnh, không cho chút phản ứng nào.

Nằm trong dự liệu của cô.

Chúc Gia Hội cố gắng chuyển sang thân phận “cố vấn tình yêu”, xem đối phương như là học sinh của mình, chí khí của cô bỗng nhiên được tăng cao.

Cô cong môi lộ ra nụ cười về phía mọi người rồi nói: “Chào buổi sáng mọi người.”

Rồi sau đó đi tới đối diện chỗ Giang Liễm ngồi xuống, đưa cho anh một món đồ rồi nói: “Chào buổi sáng.”

Rõ ràng Giang Liễm dừng lại một chút, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt tiếp xúc với đối phương, một tay của Chúc Gia Hội tùy ý vén cọng tóc dài ở bên tai, nghiêng đầu nói: “Tặng cho anh này.”

Trong tay của cô là cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo.

Giang Liễm không nhúc nhích, chị Mai ở một bên rất sợ anh sẽ từ chối, thế nên lập tức đưa tay ra nhận lấy rồi nói: “Tôi giúp cậu đặt ở trong phòng.”

Không hổ là đại quản gia, thật tinh ý biết bao nhiêu.

Chúc Gia Hội nhìn chị Mai với một ánh mắt “làm tốt lắm”, cô tiếp tục nói với Giang Liễm: “Tôi biết phải gặp mặt anh, nên lúc đi du lịch ở Hàn Quốc thì tôi đặc biệt mua cho anh một món quà.”

Tối hôm qua, Chúc Gia Hội lại suy nghĩ một chút, dứt khoát trước tiên tập trung vào sự chân thành và chủ động, nếu như núi băng không dễ tan chảy, vậy thì cô sẽ trở thành một ngọn lửa mãnh liệt, thiêu cháy núi băng này của anh.

Còn món quà này là lúc kết thúc ghi hình chương trình hẹn hò thì tổ tiết mục đã tặng món quà cho các khách mời bọn họ, nói là khách du lịch đến Seoul đều thích mua những món quà lưu niệm.

Vội vàng đến, cũng may cô vẫn chưa khui quà bên trong ra nên dùng để mượn hoa hiến phật vậy.

Chúc Gia Hội nói xong lặng lẽ quan sát Giang Liễm, vẻ mặt của người đó vẫn bình tĩnh như thường ngày, không có chút gợn sóng gì.

Nhưng lại mở miệng nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Anh lịch sự hơn một chút so với cô nghĩ.

Chúc Gia Hội cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng, cô vừa ăn vừa nói: “Chúng ta có phải nên tìm hiểu lẫn nhau trước hay không?”

Giang Liễm trực tiếp nói: “Tôi nghĩ không cần thiết.”

Chúc Gia Hội thấy được sự hờ hững của anh, cô giống như hiểu ra điều gì đó, nói: “Có phải bây giờ bất kể người ngồi đối diện anh là ai thì anh đều chấp nhận thân phận người vợ chưa cưới này?”

Giang Liễm lấy khăn tay lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Chúc Gia Hội, anh hơi ngừng lại dùng giọng nói trầm lạnh lùng trả lời cô: “Cô có thể nghĩ như vậy.”

Quả nhiên, đối với người đàn ông này mà nói, vợ chưa cưới chẳng qua là một thân phận mà mẹ ràng buộc cho anh mà thôi, anh sẽ tôn trọng nhưng cũng không quan tâm đối phương là ai.

Nếu anh đã nhìn sang rồi thì Chúc Gia Hội cũng buông đũa xuống, chống cằm nhìn về phía anh rồi nói: “Lỡ như tôi là một ngoại lệ thì sao.”

Bốn mắt nhìn nhau, phòng ăn yên tĩnh một lúc lâu, Giang Liễm mới hơi ngửa về sau, tựa lưng vào ghế ngồi rồi nói: “Ngoại lệ gì.”

Ngoại lệ gì?

Chúc Gia Hội cũng không biết.

Cô chỉ hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm học tập phim thần tượng Trung Hàn mà cho rằng là như thế, lúc này cô nên nói ra câu này, đầu tiên lấy khí thế ra trước mới có thể làm nổi bật sự đặc biệt của bản thân, mới có thể khiến cho Giang Liễm nảy sinh ra cảm giác “cô gái, cô thật đặc biệt”.

Vì vậy Chúc Gia Hội mặt không đỏ tim không đập nhìn vào mắt của Giang Liễm, dừng lại ba giây, dũng cảm nói: “Có thể anh sẽ yêu tôi thì sao?”

Mấy người giúp việc ở sau lưng trố mắt nhìn nhau, họ cảm thấy ngạc nhiên Chúc Gia Hội dám nói ra lời như vậy đồng thời lại nhìn sang phía của Giang Liễm, họ muốn biết cậu chủ đối mặt với lời nói thẳng thừng như vậy sẽ có phản ứng gì.

Bầu không khí lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Chúc Gia Hội thật ra thì cũng không chắc chắn lắm, cô vẫn là lần đầu tiên nói như vậy, thẳng thắn mà nói…

Chính bản thân cô cũng thấy ngượng miệng.

Tất cả mọi người đều thử tìm điểm khác nào đó ở trên mặt của Giang Liễm, ai ngờ người đàn ông nhìn Chúc Gia Hội trong chốc lát bỗng nhiên hỏi cô mà không có lý do:

“Giám đốc Đỗ nói hôm qua cô mới về nước.”

Chúc Gia Hội ngơ một lúc rồi mới nhận ra người anh nói là Đỗ Tuyết Thanh.

… Gọi mẹ của mình mà cũng xa lạ như vậy, người này đúng thật là quá vô cảm.

Chúc Gia Hội gật đầu một cái rồi nói: “Phải, sao vậy.”

Mấy giây sau…

Khóe môi của Giang Liễm khẽ cong lên rồi nói: “Không có gì.”

Nói xong anh dịch ghế rồi đứng lên, cài lại nút áo ở trên bộ âu phục rồi trực tiếp rời khỏi phòng ăn.

Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu một lượng lớn ánh sáng qua cửa sổ sát đất, Chúc Gia Hội theo hướng của Giang Liễm nhìn cửa sổ.

Dáng vẻ của người này vô cùng đẹp, chiều cao liếc mắt thấy chắc cũng cỡ 1m85 trở lên, ưu thế như này sẽ càng lộ rõ hơn nếu được mặc trang phục sang trọng.

Hai chiếc xe sang màu đen đậu ở ngoài cửa, thấy Giang Liễm đi ra, tài xế kính cẩn lịch sự mở cửa xe cho anh. Anh ung dung khom người ngồi vào trong, biểu cảm trên gương mặt không nhìn thấy rõ, lúc đóng cửa lại, mặt đồng hồ ở trên cổ tay phản chiếu một chút bóng đổ của gương mặt anh.

Rõ ràng là vô cùng nóng nhưng cảm giác lại mâu thuẫn không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào.

Thấy Giang Liễm rời đi, chị Mai vội vàng tách khỏi những người giúp việc, đến gần bên cạnh của Chúc Gia Hội hỏi cô: “Cô giáo Chúc, cậu chủ có ý gì vậy? Cô giải thích một chút đi.”

Có ý gì?

À, quá rõ ràng rồi còn gì.

Trốn tránh không trả lời còn chuyển đề tài một cách cứng nhắc.

Không ngờ rằng tên đàn ông này vẫn còn chút ngây thơ đấy.

Chúc Gia Hội nhìn chiếc xe chầm chậm rời đi bên ngoài cửa sổ, cô nói: “Còn cần phải nói sao.”

Chị Mai nói: “Hả?”

Chúc Gia Hội cúi đầu một hớp uống cạn nước trái cây, khóe môi cong lên đầy tự tin: “Anh ấy xấu hổ thôi.”