Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Chương 5: Tôi sợ sét đánh



Tại con phố tài chính nổi tiếng nhất ở Thượng Hải, tập đoàn Thế Trình cao chót vót bị những tia sáng mặt trời phản chiếu chói mắt. Tuy rằng chỉ mới tám giờ rưỡi sáng nhưng khắp nơi trong tòa nhà đã có hình bóng vội vội vàng vàng.

Mấy ngày này đang đúng vào dịp công ty đăng thông báo tuyển dụng nên có rất nhiều người, người đến phần lớn đều là các tinh anh trong nước thậm chí là có cả nước ngoài.

Bãi đậu xe của công ty, Chu Nham ấn thang máy chuyên dụng cho Giang Liễm, anh ta đang tổng hợp lịch trình công việc của ngày hôm nay, bỗng nhiên bị Giang Liễm đứng bên cạnh cắt ngang: “Anh đi chuẩn bị một món quà.”

Chu Nham “Hả” một tiếng, mạch suy nghĩ vẫn chưa quay lại, anh ta hỏi: “Quà? Cho ai?”

Không lâu trước kia Đỗ Tuyết Thanh muốn Giang Liễm kết hôn với con gái của bạn cũ, người ba đã mất cũng từng đề nghị chuyện này nhưng mà Giang Liễm không nghe.

Năm ngoái ba anh qua đời, cho dù từ trước đến giờ quan hệ của ba con hai người có mờ nhạt đi nữa thì sau khi ba mất cũng không thể tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Vì vậy lúc mà Đỗ Tuyết Thanh nhắc lại yêu cầu này, dù cho Giang Liễm vẫn chưa có ý kiến ​​gì về việc này nhưng để không phải hối hận vì mắc phải sai lầm tương tự một lần nữa, anh đã chọn cách chấp nhận.

Bây giờ vợ chưa cưới này bỗng nhiên đưa một phần quà gặp mặt, anh cũng không muốn nợ cô chút lễ nghĩa nào.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Giang Liễm bình tĩnh trả lời Chu Nham: “Vợ chưa cưới của tôi.”

Mặc dù hôm qua đã nhìn thấy mợ chủ tương lai từ trên trời rơi xuống trong truyền thuyết do Đỗ Tuyết Thanh chỉ định, nhưng nhanh như thế mà Giang Liễm đã muốn mua một món quà tặng cho cô, khiến cho Chu Nham khiếp sợ.

Sau khi khiếp sợ vài giây, anh ta đã trở về trạng thái trầm tĩnh rồi nói: “Vâng.”

“Ngoài ra anh đi làm giúp tôi một chuyện.”

“Ngài nói đi.”

Nghe xong yêu cầu của Giang Liễm, tuy rằng Chu Nham vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng anh ta vẫn trả lời: “Được, tôi sẽ nhanh chóng đi làm ngay.”

Lúc này thang máy đi lên phòng họp ở tầng 56, vốn dĩ mọi người ở vách ngăn bàn làm việc đang tập trung vào máy tính, nhìn thấy Giang Liễm đi ra thì rối rít lén đưa mắt lên nhìn.

Giang Liễm đi ở đằng trước, trợ lý thư ký tiến lên đón, ở bên cạnh nói với anh chuyện gì đó. Dáng người anh cao ráo, vừa đi vừa nghe, xung quanh cơ thể tỏa ra sự ung dung và bình tĩnh nắm vững mọi chuyện.

Giang Liễm không phải là lần đầu tiên tới phòng họp, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Nhưng trên người của người đàn ông này chính là có sức hấp dẫn như vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, khiến cho người khác nhịn không được mà ngước nhìn từ xa.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đã vào vị trí.

Theo thông lệ, sau khi nói xong một vài hạng mục mà gần đây công ty đang đẩy mạnh thì giám đốc bộ phận nước ngoài chú trọng đề xuất một chuyện:

“Tập đoàn Z sẽ tham gia triển lãm thương mại quốc tế được tổ chức ở Thượng Hải vào tháng sau. Đến lúc đó, người phụ trách của công ty bọn họ sẽ đích thân đến Thượng Hải, họ hy vọng có thể gặp mặt đàm phán với tổng giám đốc Giang.”

Cách đây không lâu Thế Trình có một hạng mục hợp tác đa quốc gia, nhận được bản kế hoạch của hơn mười doanh nghiệp nước ngoài. Tập đoàn Z đến từ Canada là một trong những đối tác mà bọn họ đang cân nhắc.

“Tôi biết rồi.” Giang Liễm không từ chối yêu cầu gặp mặt, anh dừng lại một lúc rồi hỏi: “Bên phía thành phố Ninh sao rồi.”

Chu Nham đưa máy tính bảng qua rồi nói: “Sáng nay đã nhận được email, giám đốc Đỗ đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện của chi nhánh công ty rồi.”

Giang Liễm nhìn lướt qua, không hỏi tiếp nữa, trực tiếp tiến hành phần sau của chương trình hội nghị.

-

Lúc Giang Liễm bắt đầu một ngày làm việc ở công ty thì Chúc Gia Hội cũng không nhàn rỗi, cô nhờ người giúp việc ra ngoài mua giúp cho cô một ít đồ dùng hàng ngày.

Cô tới nhà họ Giang quá vội vàng, khó tránh khỏi quên đem theo một vài món đồ, ví dụ như dầu gội đầu bản thân hay dùng cũng để quên ở trong nhà vệ sinh của Trình Ly.

Mặc dù Đỗ Tuyết Thanh đã chuẩn bị cho cô bộ dầu gội đắt tiền nhưng da đầu của Chúc Gia Hội nhạy cảm nên cô chỉ dùng một nhãn hiệu có mùi hương này nhiều năm rồi.

“Khó trách lần đầu tiên tôi gặp cô đã cảm thấy trên người của cô có một mùi thơm dễ chịu, hóa ra là mùi hương của dầu gội này.” Chị Mai cảm thấy tò mò nên mở ra nắp bình ra ngửi thử.

Chúc Gia Hội lấy điện thoại ra, định chuyển tiền cho chị Mai, cô nói: “Tốn bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại cho chị.”

Chị Mai trực tiếp xua tay rồi nói: “Nói gì vậy cô giáo Chúc, nhà họ Giang sao có thể để cho cô tốn tiền được chứ.”

Chúc Gia Hội phân định rõ ràng nói: “Việc nào ra việc đó, đây là đồ riêng mà tôi dùng mà.”

“Bà chủ nói rồi, cô ăn uống mặc ở nhà họ Giang đều có thể tùy ý. Chỉ cần cô thích cứ mở miệng nói là được.”

Chúc Gia Hội: “...”

Người mẹ chồng này cũng khá tốt đó chứ.

“Cho nên cô giáo Chúc, cô phải cố gắng hết sức, sớm ngày mở được cánh cửa lòng của cậu chủ chúng tôi, đừng phụ sự tín nhiệm của bà chủ đối với cô.”

“...”

Một giây trước Chúc Gia Hội vẫn còn đang chìm đắm trong sự cảm động thì một giây sau đã bị hiện thực thức tỉnh.

Cô đang làm việc.

Đây là cô đang làm việc!

Mẹ chồng gì chứ? Đó là sugar mami!

Sau khi tỉnh táo lại, Chúc Gia Hội lập tức thay đổi trạng thái, ho một tiếng với chị Mai rồi nói: “Đừng gọi tôi là cô giáo Chúc, gọi tôi là Tửu Tửu đi.”

Chị Mai cung kính nói: “Được thôi, cô Tửu Tửu.”

Chúc Gia Hội: “...”

Người trong nhà này lễ phép quá rồi đó.

Tất nhiên ngoại trừ cái người họ Giang kia.

Nghĩ tới Giang Liễm, Chúc Gia Hội lại nhớ đến nhiệm vụ cô đang gánh vác trên người, cô nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Nếu như xem chuyện công lược Giang Liễm như một chương trình hẹn hò 1v1 thì ngày đầu tiên hai người nên tìm hiểu lẫn nhau, thời gian ở chung, nhưng mà rõ ràng cái tên đàn ông kia không chịu phối hợp với cô.

Chúc Gia Hội vô cùng chán nản lăn lộn ở nhà lớn nhà họ Giang cả ngày, khó khăn lắm mới chống chọi được đến chạng vạng tối, cô hỏi chị Mai: “Khi nào thì Giang Liễm trở về ăn cơm?”

Chị Mai nói: “Cơ bản thì cậu chủ không về ăn cơm, cậu chủ toàn sau tám giờ tối mới quay về nhà, có lúc thì sau mười hai giờ.”

Chúc Gia Hội: “?”

Thế là nói thời gian cô có thể làm nhiệm vụ mỗi ngày chính là thời gian mấy tiếng sau khi anh tan làm ư?

Có người tốt nào lại chuyên lựa chọn nửa đêm khuya đi cưa cẩm người khác chứ?

Chúc Gia Hội có chút cạn lời, sau khi một mình ăn xong bữa tối thì cô quay về phòng ngủ, chờ đợi rất lâu đến mười giờ tối mà Giang Liễm vẫn chưa quay về.

Quả nhiên người “vợ chưa cưới” là cô đây đối với Giang Liễm mà nói có lẽ cũng không có khác biệt gì với một vị khách mới tới thuê phòng.

Ngay cả bóng người cũng không thấy, bản thân cô dù có bản lĩnh phi thường cỡ nào thì cũng không thể nào giúp anh ở xa trải nghiệm cảm giác yêu đương đâu nhỉ.

Chờ đến mức hết kiên nhẫn thì Chúc Gia Hội dứt khoát đi tắm, dùng dầu gội mới mua, sau khi sấy tóc xong thì mùi hương thơm ngào ngạt, tâm trạng của cô cũng tốt hơn một chút.

Lại nhìn thời gian, đã mười giờ rưỡi tối rồi, bên ngoài trời cũng bắt đầu mưa. Chúc Gia Hội cảm thấy có chút buồn ngủ, lúc cô đang tính đi ngủ thì tin nhắn của chị Mai lại đến đúng lúc:

“Cô giáo Chúc, cậu chủ trở về rồi, đang ở phòng sách!”

Trong lúc mơ màng buồn ngủ, Chúc Gia Hội dường như nhìn thấy chị Mai đang vun cây roi da nhỏ lên thúc giục cô nhanh chóng đi làm việc vậy.

“...”

Má nó, cô làm việc ở âm phủ hay gì.

Trong lúc lưỡng lự mấy phút giữa việc chọn buông xuôi hay cố gắng hoàn thành, cô nghĩ đến sự tôn trọng và tín nhiệm của Đỗ Tuyết Thanh dành cho mình. Thế là Chúc Gia Hội mở to mí mắt đang đánh nhau rồi bước xuống giường.

Đã buồn ngủ như vậy rồi nên Chúc Gia Hội cũng lười trang điểm thay quần áo, cô trực tiếp mặc đồ ngủ bước ra ngoài. Trên đường đi, cô đang suy nghĩ xem làm cách nào để xây dựng quan hệ tình cảm với Giang Liễm, nhưng có lẽ do hơn nửa đêm, quá buồn ngủ rồi nên mạch suy nghĩ của cô không còn chút nào cả.

Thôi kệ đi, tùy tiện nói vài câu chọc ghẹo tán tỉnh rồi quay về ngủ thôi, dù sao hôm nay cũng không buôn bán.

Chúc Gia Hội quyết định xong thì cứ như vậy đi về hướng của phòng sách.

-

Trời bắt đầu mưa từ chạng vạng tối, mưa tí tách đến hiện tại vẫn chưa ngừng.

Kết thúc một ngày làm việc, Giang Liễm trở lại phòng sách, trên bàn đang đặt một chén canh do chị Mai đưa đến.

Anh không uống, người tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rơi. Sau mấy phút mới mở mắt ra, nghiêng người đi lấy tài liệu ở trong ngăn kéo.

Nhưng ánh mắt lại liếc nhìn thấy một cái hộp nhỏ đặt ở bên cạnh laptop.

Là món quà gặp mặt mà sáng nay Chúc Gia Hội đã tặng cho anh, lúc đó chị Mai nói nhận dùm anh, hóa ra chị ấy đã đem đến phòng sách rồi.

Giang Liễm chỉ nhìn chăm chú trong thời gian ngắn rồi thoáng chốc di chuyển tầm mắt nhìn sang tài liệu.

Nhưng mà cứ nhìn mãi không biết anh nhớ đến chuyện gì đó, anh lại bỏ đồ ở trong tay xuống, anh hơi ngừng lại rồi cầm cái hộp nhỏ đặt cách đó không xa.

Anh cầm nó ở trong tay quan sát một lát rồi mở ra.

Vốn dĩ Giang Liễm cho rằng sẽ là món đồ như khuy măng sét hay đồng hồ gì đó, nhưng không ngờ đồ đặt trong chiếc hộp lại là hai sợi dây đeo tay.

Sợi dây được thắt thủ công, kết cấu và kiểu dáng đều không tệ, một sợi màu xanh đậm, một sợi là màu hồng phấn.

Nhìn giống như là kiểu tình nhân.

Dưới đáy hộp còn có một tấm thẻ, trên đó viết một dòng tiếng Hàn.

Giang Liễm tiện tay dùng chức năng phiên dịch trên điện thoại di động quét một cái, kết quả nhận được là “Nắm tay người yêu bạn đi!”

Giang Liễm cầm cái thẻ nhìn một lúc, không hiểu sao lại khẽ mỉm cười. Anh bỏ tấm thẻ và sợi dây đặt vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.

Vừa thu dọn xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Giang Liễm tưởng là chị Mai lại đến đưa cơm thế là anh trực tiếp khôi phục lại nguyên trạng ban đầu.

Anh lại nhìn vào tài liệu đã lấy ra trước đó, nhưng mà chưa đến vài giây thì có một mùi hương quen thuộc khẽ tràn vào khiến cho anh ngẩng đầu lên.

Quả nhiên, người đứng ở trước mặt là Chúc Gia Hội.

Người phụ nữ ở trước mặt đang mặc quần áo ngủ, mái tóc chắc là mới gội xong nên xõa ra, rũ xuống đầy mềm mại ở phía sau lưng, phần cổ trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện.

“Sao anh lại về muộn như vậy.” Chúc Gia Hội ngồi ở vị trí trước mặt của Giang Liễm, cô nói: “Tôi đợi anh rất lâu rồi đó.”

Giọng điệu của cô thản nhiên, thản nhiên đến mức giống như hai bên đã là một cặp tình nhân sống chung rất lâu rồi vậy.

Giang Liễm thôi không nhìn mái tóc của cô nữa, anh rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đợi tôi làm gì.”

… Đợi anh làm nhiệm vụ chứ còn làm gì nữa chứ.

Nhưng mà Chúc Gia Hội không thể nói như vậy được, cô ngừng lại một lúc, chỉ đành bịa chuyện: “Tôi không ngủ được.”

Vừa dứt lời thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm.

Vốn dĩ Chúc Gia Hội đang mệt mỏi không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn gặp mặt anh một cái, nói một tiếng ngủ ngon rồi rời đi. Ai mà biết được một tiếng sấm đánh này đã khiến cho cô tỉnh táo hoàn toàn.

Linh cảm trong phim thần tượng bỗng nhiên được dâng trào, cô khẽ ngồi thẳng lưng, trong giọng nói cũng kẹt lại: “...Tôi sợ sét đánh.”

Giang Liễm nhíu mày một cái.

Chúc Gia Hội mặt không đỏ tim không đập mà nhìn vào mắt của anh, nhỏ giọng nũng nịu: “Có thể ở cạnh tôi không?”

Chúc Gia Hội nhận được kịch bản thả thính ở trong chương trình hẹn hò, nhiều khi khiến cho đám đàn ông đó không ngừng lại được, thậm chí một số người hướng nội sẽ bị trêu chọc đến mức phải che mặt.

Bất kỳ một người đàn ông nào thấy ánh mắt và nghe được lời nói đó, không thể nói là bị trêu đùa hoàn toàn nhưng chí ít tâm trạng cũng sẽ rạo rực đôi chút.

Quả nhiên Giang Liễm yên lặng trong chốc lát rồi cũng cử động lại.

Nhưng mà anh chỉ nhấc điện thoại bàn ở trên bàn làm việc lên, chẳng có gì bất ngờ xảy ra mà gọi điện thoại cho chị Mai.

Chúc Gia Hội suy nghĩ trong lòng, nếu như chị Mai là người hiểu chuyện thì cú điện thoại hôm nay dù cho có gọi nát máy thì chị ấy cũng sẽ không nhận.

Không biết có phải do chịu tác động của Chúc Gia Hội hay không, cuộc điện thoại này quả thật không liên lạc được.

Trên gương mặt của Chúc Gia Hội vẫn tỉnh bơ, khóe môi xẹt qua một tia xảo quyệt rồi nhanh chóng biến mất.

Trong phòng sách yên tĩnh, ánh sáng vàng ấm áp của đèn chụp chiếu rọi xuống vị trí hai người đang ngồi đối diện.

Trong phút chốc Giang Liễm nhìn màn hình laptop rồi bình tĩnh từ chối: “Tôi còn phải làm việc.”

Cảm ơn anh nhé, tôi cũng muốn đi ngủ rồi.

Chúc Gia Hội vô cùng “quan tâm” ồ lên một tiếng rồi nói: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa.”

Cô rời đi nhưng mấy giây sau thì cô cố làm ra vẻ yếu đuối xoay người lại rồi nói: “Vậy anh có thể đưa tôi về phòng được không?”

Giang Liễm không lên tiếng, Chúc Gia Hội lại tâng bốc thêm một câu: “Có anh bên cạnh tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.”

Ngoan, từ chối tôi nữa thì không được lịch sự đâu nha.

Tiếng mưa rơi hơi xối xả đập vào trên tấm kính thủy tinh, giống như nhịp tim đập ngay giờ phút này của Chúc Gia Hội.

Đây là lần đầu tiên cô chính thức so chiêu với Giang Liễm, cô không biết anh có mắc bẫy này hay không.

Trong thời gian mấy chục giây dài đằng đẵng, Chúc Gia Hội đã bắt đầu suy tính cần làm gì để giữ thể diện mà rút lui đây.

Nhưng trong lúc cô cho rằng bản thân sẽ bị từ chối thêm lần nữa thì Giang Liễm đã đứng lên.

Chúc Gia Hội cảm thấy có chút bất ngờ.

Giang Liễm không nói gì, trực tiếp đi ngang qua chỗ cô.

Anh mở cửa rồi đứng bên cạnh cửa nhìn cô.

Tuy rằng anh không nói lời nào cả nhưng Chúc Gia Hội nhận được ánh mắt ám chỉ của anh, sau đó cô nhanh chóng đi qua, cong khóe môi rồi nói: “Cảm ơn.”

Vẻ mặt của Giang Liễm vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng như cũ, người khác có thể cảm nhận được tác phong của quân tử trên người anh. Nhưng cảm giác hời hợt lạnh như băng lại như được khắc vào trong xương tủy, đối với tất cả mọi thứ xung quanh anh đều tạo một tấm màn ngăn chặn không thể nào lại gần được.

Đoạn đường anh đưa Chúc Gia Hội quay về phòng thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Anh chỉ đang hoàn thành chuyện này như là công việc chứ không hề nói lời thừa thãi với Chúc Gia Hội.

Nhưng mà Chúc Gia Hội cảm thấy không có vấn đề gì cả, dù sao so với ngày hôm qua thì hôm nay anh đã đồng ý đưa cô quay về, đã là biểu hiện cho thấy mối quan hệ giữa hai người có sự tiến bộ.

“Tôi có thể hỏi không?” Giống như kết thúc ghi hình ngày đầu tiên, trên đường trở về, tâm trạng của Chúc Gia Hội khá tốt nên chủ động tìm chủ đề, cô hỏi: “Ấn tượng đầu tiên của anh đối với tôi là gì?”

Thông thường mà nói, sau khi khách mời nam và nữ của chương trình hẹn hò quen biết nhau xong thì đều hỏi đối phương câu này.

Những khách mời nam trước đây đều dành cho cô những nhận xét không ngoài những từ như: “Xinh đẹp”, “Mê người”, “Đáng yêu”, “Đặc biệt”.

Vì vậy, ngay lúc này Chúc Gia Hội cũng muốn nghe được nhận xét về bản thân cô từ miệng của Giang Liễm, cũng xem là một cách để kéo gần khoảng cách của hai người.

Hành lang đêm khuya yên lặng một cách lạ thường.

Giang Liễm không có trả lời ngay, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó. Hai người sánh vai đi được mấy bước, Chúc Gia Hội liếc mắt nhìn về phía người đàn ông, trong mắt lộ ra mấy phần mong đợi, cho đến khi có âm thanh lạnh lẽo như ngọc thạch vang lên bên tai…

“Tôi không nghĩ cô Chúc lại giống kiểu người sẽ sợ sét đánh.”

Nụ cười xinh đẹp của Chúc Gia Hội dần tắt ngúm.

...?