Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 1: Dị Quân Trở Về



Thị trấn Thiên Vân đã khác nhiều so với kí ức của Dị Quân, song vẫn còn nhiều nét thân quen làm anh nhớ tới ngày xưa. Là con trai duy nhất trong gia đình có truyền thống lâu đời nghiên cứu về y sinh, Dị Quân đã đi du học ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba để phát triển tài năng của mình. Đến hiện tại, đã là mười năm trôi qua.

Trong thời gian đó, anh chủ yếu chỉ trở về thị trấn vào dịp lễ dài ngày. Tuy nhiên, lần này Dị Quân phải bỏ ngang công việc để tức tốc trở về nước.

“Ba tôi làm sao rồi?” Dị Quân hỏi bác sĩ.

“Bệnh nhân Dị Lương Tân, hiện tại đã qua cơn nguy hiểm. Anh không cần quá lo.” Bác sĩ nói.

Dị Quân nhìn ba mình ở trên giường bệnh, toàn thân quấn băng kín mít. Nhưng bác sĩ đã nói rằng tình trạng không nguy hiểm nữa nên Dị Quân cũng an tâm phần nào.

Anh rời khỏi bệnh viện, đi thẳng tới đồn cảnh sát. Cảnh sát trưởng là Tần Lỗi ngay khi thấy Dị Quân tới liền gật đầu chào rồi mời anh ngồi xuống ghế.

“Rốt cuộc tại sao ba tôi lại bị thương nặng như thế?” Dị Quân hỏi.

Vào ngày hôm trước, khi đang ở trong phòng làm việc, Dị Quân nhận được một cuộc gọi từ Trang Tiên Linh, cô bạn từ thuở nhỏ.

Sau khi Dị Quân đi du học, cả hai vẫn giữ liên lạc. Tuy nhiên cô chưa bao giờ gọi vào giờ làm việc, Dị Quân đoán là phải có việc gì rất quan trọng.

“Alo, có chuyện gì thế?” Dị Quân bắt máy ngay lập tức.

“Dị Quân, có chuyện rồi. Ba cậu bị tấn công trong rừng, bị thương rất nghiêm trọng. Tớ nghĩ phải báo cho cậu biết càng sớm càng tốt.” Trang Tiên Linh nói với giọng hốt hoảng.

Dị Quân nghe tin đó đương nhiên đứng ngồi không yên, anh lập tức báo với cấp trên xin nghỉ rồi đặt ngay vé máy bay về nước. Trong suốt chuyến bay, Dị Quân không ngừng lo lắng tình trạng của ba mình.

Sau khi xuống sân bay, anh lập tức bắt taxi tới bệnh viện, và lúc này thì đang ở đồn cảnh sát.

Sau khi nghe câu hỏi, Tần Lỗi liền trả lời “Việc này có lẽ hơi khó tin.”

“Khó tin? Cứ nói ra đi, tôi không lạ gì những việc không bình thường đâu.” Dị Quân nói, trong giọng có thể nghe ra ý thúc giục.

“Sau khi người dân phát hiện Dị Lương Tân bê bết máu nằm ngoài bìa rừng, họ liền lập tức gọi cho chúng tôi. Ban đầu chúng tôi lo rằng trong rừng bất ngờ xuất hiện thú dữ nên lập tức bố trí lực lượng vào rừng truy bắt thứ đã tấn công Dị Lương Tân. Lực lượng cảnh sát đã không quản khó nhọc và nguy hiểm, lục tung cả khu rừng lên để hoàn thành hiệm vụ.” Tần Lỗi bắt đầu kể.

Dị Quân lắng nghe, cố gắng kiên nhẫn đợi đến phần quan trọng.

“Cuối cùng chúng tôi đã tìm ra thứ gì đã tấn công Dị Lương Tân.” Tần Lỗi nói.

Đã đến phần mà Dị Quân quan tâm, anh căng thẳng chờ câu tiếp theo.

“Cậu đi theo tôi, có lẽ phải tận mắt thấy mới được.” Tần Lỗi đứng lên. Dị Quân khó chịu ra mặt khi ông ta cứ lấp lửng. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng dậy theo và đi sau ông.

Tần Lỗi dẫn Dị Quân đi qua một hành lang, tới phòng giải phẫu của đồn cảnh sát thị trấn.

“Sẽ khá là khó tin đấy.” Tần Lỗi lặp lại lần nữa.

Ông ta mở cửa phòng ra bước vào, Dị Quân lập tức theo vào.

Đập vào mắt anh là một xác chết đã thối rữa nhiều phần, anh đưa ánh mắt kinh ngạc về phía Tần Lỗi “Đây là ai? Người này liên quan gì đến thứ tấn công ba tôi?”

“Cậu nhìn kĩ đi, thấy tay và răng nó chứ.” Tần Lỗi nhắc nhở.

Dị Quân quan sát theo lời cảnh sát trưởng, anh thấy cái xác có móng và răng đều nhọn và đầy máu. Anh toát mồ hôi, không tin nổi giả thuyết vừa mới lóe lên trong đầu.

“Ý ông là... đây là thứ đã khiến ba tôi ra nông nổi này?”

Tần Lỗi gật mạnh đầu. “Chúng tôi đã phát hiện hắn ở trong rừng. Tuy có hình dạng người nhưng hành động thì không khác gì thú dữ cả. Các chiến sĩ đã phải chiến đấu khốc liệt để diệt trừ được cái thứ này.”

Dị Quân trong lòng đầy thắc mắc “Hắn mới chết vào hôm qua, nhưng tình trạng này chắc chắc là đã chết khá lâu rồi cơ mà.”

“Đúng vậy. Điểm kì lạ là nằm ở đó, hắn đã ở trong tình trạng thối rữa ngay từ khi chúng tôi thấy hắn ở trong rừng.” Tần Lỗi nói.

“Vậy... có nghĩa là...” Dị Quân chưa thể tin được những gì đang diễn ra.

“Tôi cũng nghĩ giống cậu, là thây ma. Hừ, nếu tôi báo việc này lên trên thì không biết họ sẽ nhìn tôi với ánh mắt gì.” Tần Lỗi ngao ngán nói.

Dị Quân lại gần quan sát cái xác, sau đó tuyên bố “Dù chưa giải phẫu ra, nhưng tôi thấy có nhiều dấu hiệu cái xác này đã bị tác động biến đổi. Đây là một sản phẩm của khoa học, không phải mê tín đâu.”

“Khoa học, giờ khoa học làm ra được thứ quỷ này à?” Tần Lỗi vừa ngạc nhiên, vừa khó chịu.

“Với nền khoa học chung hiện tại thì không, có lẽ đây là do một nghiên cứu nào đó.” Dị Quân nói, trong lòng thầm khâm phục kẻ nào đã tạo ra con thây ma này, trình độ y học và sinh học có lẽ còn hơn cả Dị gia. “Các ông vẫn chưa giải phẫu nó à?”

“Nghe tin con trai của Dị Lương Tân sắp trở về, chúng tôi sao dám múa rìu qua mắt thợ. Tất nhiên, nếu không muốn hợp tác thì chúng tôi không ép.” Tần Lỗi đưa ra đề nghị hợp tác.

“Được thôi, tôi sẽ tham gia cùng các ông.” Dị Quân trả lời không chút do dự “Tôi phải tìm ra kẻ nào dám làm ba tôi bị thương đến mức này.”