Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Chương 2: Về Nhà



“Chúng tôi hiện tại đang tìm trong khu rừng xem còn dấu vết nào nữa hay không. Và đồng thời cũng đang điều tra xem thây ma này là ai.” Cảnh sát trưởng Tần Lỗi nói và ra ngoài để Dị Quân giải phẫu thây ma.

Dị Quân với khả năng thiên phú về kỹ thuật y sinh, anh chưa bao giờ gặp khó khăn nào quá lớn. Nhưng lần này, Dị Quân đã được mở rộng tầm mắt, những thiết bị điện tử hỗ trợ và những biến đổi sinh học này nằm ngoài sự hiểu biết của anh.

Tràn đầy thất vọng với sự kém cỏi của mình, Dị Quân khâu cái xác lại.

Tần Lỗi tỏ ra khá thất vọng khi Dị Quân báo mình không có phát hiện gì đặc biệt. Anh chỉ có thể suy đoán kẻ tạo ra thứ này phải là một người rất giỏi, hơn cả anh.

Cảnh sát trưởng ghi nhận điều đó rồi bảo sẽ liên hệ nếu có phát hiện gì mới.

Dị Quân rời khỏi đồn cảnh sát, bắt taxi đi thẳng về nhà. Lần cuối anh về là từ dịp Tết, đến nay cũng đã hơn nửa năm.

Trang Tiên Linh gọi cho Dị Quân hỏi liệu anh có cần giúp đỡ gì không, Dị Quân bảo không cần. Thế là cô lại hỏi anh đã về nhà chưa. Dị Quân bảo mình vừa mới từ đồn cảnh sát về.

Trang Tiên Linh nói “Thế thì đợi tớ qua gặp cậu.”

Cô cúp máy, và chỉ năm phút sau, Dị Quân đã nghe tiếng chuông cửa.

Anh ra mở cửa, nói “Nhanh thế, từ nhà cậu tới đây cũng phải mười lăm phút chứ.”

Vừa nói xong, Dị Quân phát hiện đi cùng với Trang Tiên Linh còn có một cô gái nữa.

“Do tớ và Trần Lệ Mẫn mới đi mua chút đồ ở siêu thị gần đây. Sau khi xong thì tớ gọi cho cậu, nghe cậu bảo đang ở nhà nên ghé qua luôn.” Trang Tiên Linh nói.

Sau đó, cô định quay sang giới thiệu cả hai với nhau thì thấy Dị Quân và Trần Lệ Mẫn đều đang nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

“Dị Quân?” Trần Lệ Mẫn cất lời.

“Hai người biết nhau rồi à?” Tới lượt Trang Tiên Linh tỏ ra ngạc nhiên.

“Bọn tớ biết nhau ở công ty, nhưng hai năm trước thì em ấy về nước.” Dị Quân giải thích.

Trang Tiên Linh nhớ lại hai năm trước đúng là Trần Lệ Mẫn tới sống tại thị trấn này, cô cũng nói là lúc trước đã làm việc ở nước ngoài. Họ không nói nhiều về vấn đề này nên Trang Tiên Linh không biết là Trần Lệ Mẫn lại ở cùng công ty với Dị Quân.

Vào dịp lễ Tết, Trần Lệ Mẫn đều về thăm ông bà cách đây trăm cây số thế nên đây là lần đầu họ gặp nhau. Trang Tiên Linh ngẫm lại cô cũng chỉ kể với họ là cô có một người bạn ở nước ngoài và cô có một người bạn ở thị trấn chứ không nói tên.

“Em có biết giáo sư Dị Lương Tân, không ngờ lại là ba của anh Dị Quân. Đúng ra em phải đoán được trước mới phải.” Trần Lệ Mẫn nói.

“Thật là trùng hợp. Thế thì không cần giới thiệu nữa rồi.” Trang Tiên Linh nói.

Dị Quân mời cả hai vào nhà. Cả ba ngồi ở phòng ăn, Trang Tiên Linh đặt túi siêu thị lên bàn, bảo rằng đã mua nước ở siêu thị. Dị Quân tìm trong tủ lạnh vài món ăn vặt đem ra.

Họ hỏi thăm về cuộc sống, sức khỏe một lúc rồi vào chủ đề đang quan tâm.

Trang Tiên Linh là người bắt đầu trước “Phía cảnh sát có nói gì không? Nhìn bác ấy bị thương nặng như vậy chắc là do thú dữ tấn công à?”

Dị Quân nói “Không phải là thú dữ, nói ra sợ hai người không tin, đó là một thây ma.”

“Cậu cứ đùa thế đấy à? Nghiêm túc chút đi.” Trang Tiên Linh nói.

“Thây ma? Nó là một thuật ngữ à?” Trần Lệ Mẫn hỏi, tuy làm cùng công ty với Dị Quân nhưng cô thuộc phòng quản lý dự án nên không rõ về ngành nghề của anh.

Dị Quân đã hiểu phần nào cảm giác của Tần Lỗi khi phải thông báo việc này “Không phải, thật sự đó là một sản phẩm của khoa học, một nghiên cứu có thể làm người chết sống dậy. Có điều tư duy của thây ma không được hoàn thiện, cơ thể cũng có biến đổi bất thường, do đó giống như thú dữ.”

Trang Tiên Linh chưa thể tin hết những gì vừa nghe, cô nói “Thật khó tin.”

“Nếu có thể làm ra một thứ như thế thì hẳn kẻ đó cũng phải là một giáo sư.” Trần Lệ Mẫn lên tiếng.

Dị Quân gật đầu tán thành. Trong lòng vừa căm phẫn, vừa ngưỡng mộ kẻ đó.

“Nếu vậy có thể nào là dùng thây ma để diệt trừ đối thủ cạnh tranh không?” Trang Tiên Linh đưa ra phán đoán.

“Điều này thì chắc cảnh sát sẽ điều tra cặn kẽ thôi. Nhưng dùng thây ma tấn công xem ra khá là cồng kềnh.” Dị Quân nói “Cậu có biết vì sao ba tớ lại vào rừng lúc đó không?”

“Giáo sư Dị có nghiên cứu về thảo dược, mà ở trong rừng này có vài loại, nên khi rảnh rỗi bác ấy thường vào rừng để tìm, tiện thể vận động cơ thể luôn.” Trang Tiên Linh giải thích “Khu rừng này vốn rất an toàn, không ngờ lại có chuyện thế này xảy ra.”

“Ba tớ nghiên cứu thảo dược à? Là con trai mà lại không biết ba mình đang làm gì, thật ngại quá.” Dị Quân nói.

“Có gì đâu, do cách biệt địa lý mà.” Trang Tiên Linh tỏ ra thông cảm.

Điện thoại của Trần Lệ Mẫn khẽ rung lên, cô bắt máy nói chuyện một lúc rồi bảo “Em có việc ở nhà cần phải về, tạm biệt anh chị nhé.”

Đợi Trần Lệ Mẫn rời khỏi. Trang Tiên Linh bỗng chuyển chủ đề “Có phải ngày đầu gặp nhau, cậu đã mời em ấy một ly cà phê không?”

“Sao cậu biết?” Dị Quân giật mình.

“Lúc đầu thì tớ không liên kết được, nhưng khi biết cả hai cùng công ty thì rõ rồi. Lệ Mẫn bảo rằng cô ấy thầm thích một anh tổ trưởng, và lần đầu gặp như thế đấy.” Trang Tiên Linh nói.

Đúng là ở công ty, Dị Quân là tổ trưởng của một tổ nghiên cứu, nhưng anh chưa thấy thuyết phục lắm “Nhưng một công ty có nhiều tổ mà, sao cậu đoán được chắc thế.”

“Không cần phải đoán, quan sát vào cách nhìn là biết.”