Kẻ Mù Nằm Mộng

Chương 5: Tạm biệt



“Túc Miên, để ta kể chuyện cho nàng nghe nha. Có một thiếu niên nọ hắn chỉ có mỗi người cha để nương tựa, vậy mà vào một hôm thiếu niên ấy về nhà, bắt gặp ngay cảnh những người mang danh y nhân lại đến chế trụ người cha của mình, bức tử ông tại chỗ. Về sau thiếu niên ấy đi tìm những y nhân này để trả thù, nhưng lại gặp một cô nương. Nàng không nhìn thấy gì cả, nhưng ta cảm thấy như vậy nàng mới sạch sẽ làm sao, không như ta. Nếu như ta cũng không thấy, có lẽ ta sẽ không trở thành như thế này, nhưng ta đã thấy rồi, cũng đã bức nàng ấy không còn nhớ ta là ai...”

Nói đoạn dài Duyệt Ngôn lại quay sang nhẹ vuốt tóc Túc Miên, nàng chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ, đôi mắt vô hồn.

Hắn nhìn nàng, lại tự thuật câu chuyện mà hắn luôn cho rằng mình là kẻ đáng thương: “Nàng nói xem, lần đầu ta với nàng gặp nhau, chúng ta không biết nhau lúc ấy mới sạch sẽ làm sao. Vào đêm hôm ấy ta dẫn nàng đi xuống phố, miêu tả cảnh vật cho nàng, cùng nàng bắt đom đóm, ta cùng nàng…”

“Hạ Huyền Thảo, Cẩm Tuyền, Thảo Hầu Huyết.” Túc Miên vô thức lên tiếng.

Duyệt Ngôn thoáng hoảng hốt, những cây thuốc nàng nói đều là thuốc giải của Đằng Hoa Tán - một loại độc của nước ngoại. Nói độc nó không hẳn là độc, nó chỉ độc với ai có nội công. Người có nội công hít phải Đằng Hoa Tán nhiều sẽ tứ chi vô lực, vận công sẽ loạn tâm mà chết. Cũng chính là thứ trong túi thơm hắn đưa nàng.

Dù là y nhân cũng phải có người có nội công thâm hậu mới có thể chăm lo cho cả một gia trang chứ, bắt trúng điểm này hắn cứ để cho Túc Miên tự tay đem độc đến cho cha mình. Chỉ là tại sao nàng lại biết cách giải, nhưng không sao cũng chỉ hắn nghe mà thôi.

….…………….

Qua một thời gian dài, sức khỏe Túc Miên ổn định hơn. Bắt đầu thường xuyên đi lại xung quanh trong làng nhưng nàng chỉ lặp đi lặp lại một việc duy nhất là hái ba loại thảo dược Hạ Huyền Thảo, Cẩm Tuyền, Thảo Hầu Huyết về nhà đưa cho Duyệt Ngôn.

Gặp ai cũng chỉ lặp đi lặp lại “Hạ Huyền Thảo, Cẩm Tuyền, Thảo Hầu Huyết" bức Duyệt Ngôn sắp phát điên.

Cho đến một hôm, trong làng xuất hiện một vị tự nhận là đạo sĩ trừ tà.

Duyệt Ngôn quyết định gọi đạo sĩ, hắn nói rằng Túc Miên bị bệnh.

“Thế ngươi muốn nàng trở thành như thế nào?” Lão đạo sĩ nhíu mày hỏi hắn.

“Ta không giấu ngài, nàng là thê tử của ta. Ta chỉ muốn nàng trở lại chỉ biết mỗi mình ta, không còn nói nhảm như bây giờ nữa…”

“Được thôi, ngươi đưa nàng vào rừng nơi đầu tiên hai người gặp nhau. Một canh giờ sau lại đến đón nàng về.”

Duyệt Ngôn bán tín bán nghi, nhưng nghĩ giờ cũng không ai làm hại được nàng liền nghe theo lời lão đạo sĩ.

Một canh giờ sau hắn đến, chỉ thấy chỗ ấy còn lại là một…

Con ếch mù…