Kẻ Thay Thế

Chương 3



6.

Tôi ăn xong bánh trôi, bèn đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa, đưa tay ra lau hơi nước bám trên mặt gương. Tôi nhìn thấy một gương mặt xa lạ. Nước da xỉn màu, khóe miệng và vùng tam giác mũi hơi vàng vọt, khóe mắt có vết chân chim, còn nữa, trên mặt còn xuất hiện một vết gì đó? Tàn nhang? Vậy chẳng phải sẽ có nếp nhăn nữa sao?

Thời gian quả thật biết cách làm cho con người kinh sợ mà.

Mười bảy tuổi năm đó anh ta không thèm nhìn tôi một cái, tôi năm nay đã hai mươi chín tuổi rồi. Có rất nhiều chuyện tôi đã không nhớ nữa.

Thế nhưng tôi sẽ không quên, tôi của năm mười bảy tuổi, một thiếu nữ mi thanh mục tú, thích nói thích cười, vô tư vô lo, vừa ngốc, vừa dũng cảm. Dùng một câu nói để hình dung thì chính là chẳng có áp lực gì.

Thầy giáo hỏi câu này ai biết làm, hoạt động này ai có thể tổ chức, tôi khẳng định là nghĩ cũng chưa nghĩ đã giơ cao tay, nói em, thầy giáo em có thể, để em thử. Không phải là thử thôi sao, không làm được thì cũng thôi, ai có thể làm gì được tôi nào? Không phục thì đến mắng tôi này.

Vậy nên, cả đời này, tôi chưa từng yêu thầm ai. Tôi thích Giang Minh, thì chính là thích Giang Minh, làm sao nào? Vì sao tôi thích anh ta à? Anh ta trông rất đẹp, con người cũng không tệ. Đại khái chính là, khi đứa năm nhất là tôi đến báo danh, anh ta chính là người đón tiếp tân sinh viên, còn giúp tôi mang chăn đệm đồ đạc lên tận lầu sáu. Khi ấy anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng, đưa tay gạt đi lớp mồ hôi mỏng trên mặt, vậy là thành công mê hoặc tôi. Tôi mỉm cười đưa chai nước cho anh ta, hơi cúi đầu “Học trưởng, em thích anh, làm bạn trai em có được không?”

Mấy nam thanh niên đứng xung quanh đồng loạt hô lên, nói Bùi Viện em tới trễ rồi! Giang học trưởng của em đã có người thích rồi! Tim tôi trật một nhịp “Tiếc quá, bỏ lỡ rồi, quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già. Em tới trễ rồi! Làm phiền, thất kính rồi!”

Nói thật lòng, tôi thật sự bội phục bản thân mình khi ấy. Tâm đầy gió bão mà mặt vẫn bình thản như nước!

Cũng thật đáng cười. Hahaha.