Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 193: Tập Kích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“ Lý ca, huynh mang giấy mực ra đây, ta muốn cho mấy người một thứ.”

Lý Chiêu gật đầu chạy vào trong nhà lấy giấy bút ra rồi mài mực cho Trần Quốc Hưng, hắn nhìn tờ giấy cùng bút lông cũng cảm thán, văn minh cổ đại ở dị giới cũng chẳng khác ở Địa Cầu là bao.

Nhận lấy giấy bút đặt lên một cái bàn nhỏ hắn bắt đầu viết chữ, nét chữ có chút xấu, cơ bản là mới luyện tập Nam Quốc chữ viết nên thành ra hơi xấu, viết một hồi lâu sau đợi khi mực khô hắn liền đưa cho Lý Chiêu nghiêm túc nói.

“ Đây là Thái Dương Quyết, huynh cùng A Minh có thể dựa trên đó mà tu luyện, à cả gia gia Lý Thiên Hùng nữa.”

Lý Chiêu ánh mắt nhìn chăm chăm vào tờ giấy chi chít chữ, một lúc lâu sau thì ngẩng đầu nhìn Trần Quốc Hưng hỏi.

“ Tu luyện? Đệ không lừa huynh đấy chứ!”

Trần Quốc Hưng cười cười một tay đưa lên cong cong.

“ Huynh nhìn này.”

Sau đó hắn búng một cái giải phóng Dương Lực ra, một cột gỗ nhà bị đục ra một lỗ nhỏ xuyên từ bên này sang bên kia, Lý Chiêu A Minh đều há hốc cả mồm chạy lại xoa xoa cái lỗ sau đó cả hai nhìn nhau rồi đồng thời chụm đầu vào học Thái Dương Quyết, ông lão Lý Thiên Hùng nhìn Trần Quốc Hưng ánh mắt khẽ loé lên một cái.

“ Cháu quả nhiên không phải một người bình thường.”

Trần Quốc Hưng cũng chỉ cười cười, rồi nói.

“ Ông cũng nên tu luyện Thái Dương Quyết.”

Ông lão Lý Thiên Hùng gật đầu, một lúc sau hai người Lý Chiêu A Minh xếp bằng ngồi ở khu đất trống bắt đầu tu luyện, chỉ một lúc sau cả hai người đứng bật dậy hét lớn.

— QUẢNG CÁO —



“ Aaaaa”

Trần Quốc Hưng cũng trợn mắt, tốc độ đột phá của hai người Lý Chiêu A Minh còn nhanh hơn cả tốc độ tụt quần của yêu râu xanh, quả nhiên là cơ thể con người ở đây khác biệt, nếu mà công pháp võ đạo phổ biến không khéo nơi này toàn cao thủ nhất lưu chứ chẳng chơi.

“ Bốp” hai người Lý Chiêu A Minh nhìn nhau rồi tung một quyền va chạm, cả hai người sau đó đều bật ra sau há mồm phun máu phè phè ngã lăn ra đất. Hai người đứng bật dậy lau máu ở khoé miệng ánh mắt đều khiếp sợ nhìn về đối phương, Trần Quốc Hưng cũng há hốc cả mồm vì hai người Lý Chiêu A Minh lại dốc hết sức lực mà đánh nhau, quả nhiên khó hiểu.

Hai tháng sau.

Trần Quốc Hưng tu luyện cũng đã đột phá tầng hai của Thái Dương Quyết, cơ thể cũng đã hồi phục được tám phần, còn hai người Lý Chiêu A Minh đã đột phá đến tầng ba làm Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết trợn mắt há mồm thôi, ông lão Lý Thiên Hùng cũng vừa đột phá Thái Dương Quyết tầng hai cách đây không lâu.

Còn về phần làm quen với sức lực thì hai người Lý Chiêu A Minh không cần phải nói, thỉnh thoảng hai người đó lại lao vào nhau đánh đấm đối phương không thương tiếc, vì vậy kiểm soát sức mạnh với hai người là chuyện sớm muộn mà thành.

Sống ở đây đã qua nửa năm hắn mới biết ngày ở Nam Quốc dài hơn Địa Cầu, một ngày ở nơi này phải bằng hai ngày ở Địa Cầu, thời gian đêm cũng là hai ngày, có hai mặt trăng, còn về thời gian một ngày được chia thành 18 canh giờ, hắn cũng không biết lí do tại sao lại chia như vậy, một tháng chia làm 60 ngày, một năm có 10 tháng thời gian, lúc đầu còn chưa quen với cuộc sống thay đổi nhưng chỉ vài ngày cơ thể liền thích ứng được.

Trần Quốc Hưng lúc này đang đứng ở một ngọn cây cao quan sát xung quanh, thì nhíu chặt mày, xung quanh chỉ là một một mảng rừng núi rộng lớn, muốn đi vào làng Minh Thượng chỉ có đi bằng những con đường đất mòn, tuy là hiện tại linh nguyên không còn nhưng ngũ giác vẫn không suy giảm ánh mắt hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ở rất xa.

“ Có động.”

Tập chung quan sát phía xa có hai đoàn người ngựa đang đuổi nhau, Trần Quốc Hưng nhíu mày rồi nhảy xuống đất trở về căn nhà gỗ.

“ Lý ca mang theo cung tên vũ khí chúng ta đi cứu người.”

Lý Chiêu đang ngồi tu luyện nghe Trần Quốc Hưng nói liền mở mắt, đứng dậy nhanh chóng chạy vào trong nhà lấy hai bộ cung tên cùng hai con dao nhỏ. Nhận lấy cung tên và dao nhỏ Trần Quốc Hưng lao đi về hướng chân núi, Lý Chiêu bám sát không rời.

— QUẢNG CÁO —

Event

Chạy xuống chân núi mai phục ở con đường lên núi, hai người quan sát hai đám người ngựa truy đuổi phía xa, một nhóm có bốn người, ba nam trung niên cùng một thiếu nữ xinh đẹp đang bỏ chạy, phía sau truy đuổi theo là nhóm mười bốn tên mặc giáp phục hẳn là quân lính.

“ Là mấy tên Bắc Quốc.”

Lý Chiêu khẽ nói, Trần Quốc Hưng trong mắt loé lên sát khí, nhưng cũng không có động tĩnh gì nằm im quan sát, nhóm bốn người nhanh chóng bị mười bốn tên lính Bắc Quốc đuổi kịp rồi bao vây, ba người trung niên rút kiếm liều mạng mở đường máu cho thiếu nữ xinh đẹp bỏ chạy, Trần Quốc Hưng cười cười đẩy Lý Chiêu.

“ Đại Ca huynh đi cứu thiếu nữ, ta yểm trợ phía sau.”

Lý Chiêu vẻ mặt khó coi vội nói.

“ Cả ta và đệ cùng xông ra, ta có chút sợ.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi nói.

“Ta mà ra thì mối lương duyên giữa huynh và thiếu nữ xinh đẹp kia sẽ bị ảnh hưởng, anh hùng cứu mĩ nhân, nhanh lên huynh đừng có lằng nhằng.”

Lý Chiêu bị Trần Quốc Hưng du đẩy liền chạy lao ra, Trần Quốc Hưng ở phía sau thấy ba người trung niên liều mình đánh giết, đám lính Bắc Quốc đã chết năm người chỉ còn lại chín tên, thì lấy ra ba mũi tên liên tục bắn yểm trợ Lý Chiêu, hai tên bất ngờ bị mũi tên tập kích liền trúng tên bỏ mình.

Ba người trung niên cuối cùng cũng ngã xuống trong vũng máu, trước khi chết còn kéo theo được một người, hiện tại chỉ còn sáu người thấy có tên tập kích đám người xì lô xì lông gì đó, khi kiếm của một tên sắp chém lên người nữ nhân xinh đẹp thì Lý Chiêu xông ra cung tên trong tay bắn một nhát xuyên đầu tên lính, Trần Quốc Hưng cười cười, xem ra mối lương duyên của đại ca thành một nửa rồi, Trần Quốc Hưng vận Dương lực bao phủ lấy mũi tên bắn một hồi hơn hai mươi mũi tên bay đi, đám lính còn lại duy nhất tên thủ lĩnh tránh thoát được, những kẻ khác tất cả đều bỏ mạng dưới mũi tên.

Trần Quốc Hưng cũng không vội đi ra thong thả lên cung sẵn một mũi tên phòng bất chắc, Lý Chiêu nhặt kiếm xông lên đánh cận chiến với tên thủ lĩnh sau một hồi cũng lấy mạng được đối phương.

“ E hèm.”

— QUẢNG CÁO —



Trần Quốc Hưng đi ra khi hai người một nam một nữ đang đối diện nhìn nhau, Lý Chiêu mặt mũi khẽ đỏ, Trần Quốc Hưng bĩu môi nói.

“ Đại Ca đem người trở về đi, để ta dọn dẹp.”

Lý Chiêu gật đầu rồi định mang theo thiếu nữ chạy đi, thiếu nữ lắc nói.

“ Ta còn phải an táng cho ba bị thúc thúc.”

Trần Quốc Hưng trợn mắt, chết đến đít rồi còn an táng, hắn phất tay nói.

“ Chạy về trước đi, ta sẽ sử lý ngươi yên tâm.”

Thiếu nữ khẽ gật đầu rồi cắn răng rời đi theo Lý Chiêu, hắn nhìn theo bóng hai người khuất dần thì bĩu môi nói.

“ Đại Ca, huynh cũng phải nói với ta mấy lời cẩn thận đại loại gì đó chứ, hazzz.”

Sau đó Trần Quốc Hưng thu kiếm cùng đồ đạc có giá trị, sau đó ném hết đám xác quân lính Bắc Quốc xuống vực sâu, còn ba cái xác trung niên nhân đi cùng thiếu nữ thì đem chôn, hoàn thành mọi việc nhìn đám máu loang lổ trên đất rồi ngước lên trời thấy mây đen đang kéo đến chuẩn bị mưu thì xách đít rời đi, để đám máu huyết nước mưu sẽ làm sạch.