Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 194: Suy Tính



Chạy vào đến gần nhà do trời đổ mưu lớn Trần Quốc Hưng trượt chân ngã tũng đít xuống đất, hắn chán nản bò dậy, hắn cảm giác trọng lực ở nơi này mạnh hơn nhiều do với Địa Cầu, ôm lấy cái mông đi vào trong nhà thì thấy mỗi gia gia Lý Thiên Hùng hắn liền sửng sốt.

“ Gia gia, Lý ca chạy đâu rồi?”

Ông lão Lý Thiên Hùng vẻ mặt hiện lên nghiêm túc nói.

“ Nó dẫn thiếu nữ đó qua nhà Khả Huyền rồi. Cháu nói cho ta biết chuyện gì đã sảy ra đi?”

Trần Quốc Hưng kể lại mọi chuyện nghe xong ông lão Lý Thiên Hùng liền mở miệng nói.

“ Hồ đồ, hai đứa làm những chuyện như vậy sẽ dẫn đến dân làng ở đây rơi vào nguy hiểm.”

Trần Quốc Hưng khẽ thở dài, quan niệm của người ở đây là sợ phiền phức, hắn nhìn ông lão Lý Thiên Hùng nói.

“ Gia gia chúng ta là một phần con dân của Nam Quốc, thấy giặc phương Bắc sát hại đồng bào thì phải ra tay cứu giúp là chuyện thường tình, còn chuyện này sẽ không liên quan tới dân làng cháu đã dọn dẹp tất cả rồi.”

Ông lão Lý Thiên Hùng hừ lạnh đi vào trong nhà.

“ Từ mai cháu rời đi đi.”

Trần Quốc Hưng thở dài nói vọng theo ông lão Lý Thiên Hùng.

“ Gia gia, cháu biết ông muốn tốt cho Lý Chiêu, nhưng ông muốn cả đời Lý Chiêu giống như ông sao, trốn tránh cả đời ở một vùng hẻo lánh này, ông cũng từng là một tướng lĩnh của Nam Quốc không ít thời gian, ông có thể trốn tránh vì sai lầm của mình nhưng đại ca không thể làm một người hèn nhát như ông được.”

Trần Quốc Hưng cũng đã nghe Lý Chiêu nói chuyện qua về gia đình, năm Lý Chiêu 6 tuổi gia gia đã mang cả gia đình chạy trốn lên đây sinh sống cho đến tận bây giờ, hắn không biết là bản thân ông lão Lý Thiên Hùng đã mắc phải sai lầm gì nhưng đoán là một sai lầm cực lớn mới phải khiến một tướng quân phải bỏ trốn.

“ Đi đi.”

“ Cháu chờ đại ca ở dưới chân núi.”

Trần Quốc Hưng thở dài xoay người chạy xuống chân núi, trời dần dần đã tối hắn liền nhóm tìm một đống củi, nhưng mà khi định dùng Trúc Cơ Hoả nhóm lửa mới ngẩn ra hắn làm gì có linh nguyên để thi triển cơ chứ, tất cả đồ khác cũng đều ở trong Thiên Địa Ấn tạm thời không lấy ra được.

Tìm đại hai hòn đá nhỏ đập đập thì thấy chúng dễ đánh lửa thì vui vẻ tìm một nắm lá khô đánh lửa đến mức ngu người mới có khói bốc lên từ đám lá khô.

“ Đời đúng thật là lên voi xuống chó.”

Cẩn thận thổi cháy đám lá cây rồi nhóm một đống củi lớn, rồi ngồi ôm gối co ro nhìn đống lửa, đột nhiên phía sau hắn có thứ gì đó lao nhanh ở phía sau tập kịch Trần Quốc Hưng, hắn tránh né qua một bên con dao nhỏ trong tay loé lên chém một nhát, máu tươi văng ra, nhìn phần thân còn đang dãy giụa Trần Quốc Hưng bĩu môi.

“ Mẹ nó, rắn ở dị giới cũng là quá to đi.”

Một con rắn lớn to như bắp đùi hắn vậy, ở chỗ cổ còn một ít da vẫn giữ cái đầu con rắn, máu tươi đang chảy ra.

“ Đang đói lại mò tới dâng hiến thân thể, tao cũng không ngại.”

Đem con rắn chạy qua con suối nhỏ gần đó rồi mổ sạch đem về chỗ đống lửa bắt đầu nướng, khi con rắn sắp chín thì ở phía xa xa có hai đốm lửa lập loè hướng xuống chỗ hắn, Trần Quốc Hưng mỉm cười chờ đợi.

Một lúc sau ba bóng bóng người đi tới.

“ Trần Đệ, ta bị gia gia đuổi cổ ra khỏi nhà rồi.”

Lý Chiêu ngoác miệng cười nói, bên cạnh là thiếu nữ xinh đẹp đã thay quần áo khác, trên đầu cũng quấn một chiếc khăn, A Minh ngồi xuống cạnh Trần Quốc Hưng cười cợt.

“ Ta thì bị Lý Chiêu dụ dỗ bỏ nhà đi.”

Trần Quốc Hưng cười cười cũng không vạch trần hai người Lý Chiêu A Minh, nhìn qua thiếu nữ nói.

“ Ta tên Trần Quốc Hưng, cô cứ gọi một tiếng Trần đệ đệ là được rồi.”

Trần Quốc Hưng với A Minh đều cười cười một nụ cười ý vị, Lý Chiêu cũng gãi gãi đầu giới thiệu.

“ Đây là Lê Huyền.”

Trần Quốc Hưng cười nhạt dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn thiếu nữ nói.

“ Hiện tại cô cũng chẳng khác nào một con gà đâu, không phải là nàng công chúa cao quý nữa, nên tốt nhất là thành thật một chút đi.”

Nói xong Trần Quốc Hưng mới quay sang A Minh đang nuốt nước bọt nhìn xiên rắn đang nướng nói.

“ A Minh ở đây có gà không vậy?”

A Minh lắc lắc đầu biểu thị không biết gà là cái thứ gì, Trần Quốc Hưng ngẩn ta vậy câu nói của hắn chắc là đại khái thiếu nữ hiểu được.

Thiếu nữ sửng sốt nhìn Trần Quốc Hưng một lúc sau mới buông tấm khăn trên đầu để lộ ra mái tóc đen bóng, rút một cây trâm cài tóc dơ ra nói.

“ Đúng vậy ta là công chúa của Nam Quốc, Vu Như Huyền.”

Lý Chiêu và A Minh trợn mắt, Trần Quốc Hưng thì bĩu môi nói.

“ Chắc hiện tại thì không phải nữa rồi.”

Vu Như Huyền hai mắt đỏ lên từng giọt lệ rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp, Lý Chiêu cuống quýt dùng lời dỗ dành nhưng chỉ là vô ích. Trần Quốc Hưng cười nhạt lấy thịt rắn ra ăn sau đó chia cho A Minh hai người ăn ngon lành nhìn hai người Lý Chiêu và Vu Như Huyền, khóc một hồi lâu thì Vu Như Huyền cũng dừng khóc, Trần Quốc Hưng liền chia một miếng lớn cho Lý Chiêu.

“ Đại ca huynh ăn đi.”

Lý Chiêu nhận lấy thịt rắn rồi chia một nửa lớn cho Vu Như Huyền, thiếu nữ khẽ lưỡng lự Trần Quốc Hưng bĩu dài môi nói.

“ Ăn đi đừng làm đại ca tôi phí công sức quan tâm cô, nên nhớ một điều bây giờ cô là một con gà, à không là một người bình thường không thể bình thường hơn.”

Vu Như Huyền nấc lên vài cái rồi nhận lấy thịt rắn từ tay Lý Chiêu.

“ Đa tạ Lý ca ca.”

Lý Chiêu gật đầu cười, thỉnh thoảng còn trợn mắt với Trần Quốc Hưng, hắn thì bĩu môi, vai diễn phản diện hắn diễn hết cỡ rồi mà đại ca cứ lớ nga lơ ngỡ làm hắn chán nản. Ăn uống xong xuôi thì Vu Như Huyền bị bốn ánh mắt cứ nhìn chằm chằm liền lảng tránh bắt đầu kể.

Một đại tướng quân làm phản, dẫn quân Bắc Quốc giả dạng quân lính Nam Quốc tiến thẳng vào kinh đô rồi bắt đầu tàn sát, may mắn Vu Như Huyền lúc đó không ở trong kinh đô liền nghe tin sau đó chạy trốn, không lâu thì bị một toán quân lính Bắc Quốc đuổi theo truy sát.

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, Bắc Quốc không ngừng xâm lược Nam Quốc đã nhiều năm nay, Nam Quốc cố thủ kéo dài hơi tàn đến nay xem như là hoàng thất Nam Quốc tuyệt diệt, trầm ngâm một lúc hắn ngẩng đầu nói.

“ Vu Như Huyền cô vẽ đại khái bản đồ Nam Quốc và Bắc Quốc ta xem.”

Vu Như Huyền không biết Trần Quốc Hưng muốn làm gì nhưng cũng lấy cành cây vẽ đại khái lại bản đồ Nam Quốc, Trần Quốc Hưng gật gù xem, phương hướng cơ bản cũng giống như ở Địa Cầu, phía mặt trời mọc gọi là phương Đông lặn là phương Tây, điểm khác biệt là phía mặt trăng lên là phương Bắc và mặt trăng lặn là phương Nam, có vẻ như trục quay của mặt trời và mặt trăng không thay đổi, hắn cũng chẳng muốn bận tâm tới những vấn đề này, mà nhìn Vu Như Huyền vẽ vời ở mặt đất, có vẽ như tố chất nghệ thuật của Vu Như Huyền có thừa nét vẽ cũng rất sinh động, nếu mà có giấy bút không khéo còn tuyệt hơn nhiều.

Mất nửa canh giờ Vu Như Huyền mới dừng lại, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm đứng dậy đi quanh quanh nhìn bản vẽ ở trên đất, hắn cũng hình dung được đại khái một phần Nam Quốc.

“ Mọi người nghỉ ngơi đi ta cần yên tĩnh.”

Ba người Lý Chiêu A Minh Vu Như Huyền gật đầu rồi mỗi người đi tới một góc mà bẻ cây cỏ trải ra mà nằm, Vu Như Huyền thì được Lý Chiêu tận tình chỉ dậy giúp đỡ. Trần Quốc Hưng trầm tư nhìn tấm bản đồ sơ sài trên đất trong lòng không ngừng tính toán.