Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 293: Song Nhân Nhị Quỷ



Sáng sớm hôm sau khi mặt trời đã lên cao Trần Quốc Hưng mới tỉnh dậy, đêm qua là hắn ngủ một giấc thật sự, mà lúc này hai bên trái phải của hắn Tô Tuyết với Hiểu Như mỗi người nằm ở một bên, chân tay đều bấu chặt lên người Trần Quốc Hưng, hắn nhếch nhếch miệng vì sự chịu đựng vĩ đại của bản thân.

“ Này này sáng rồi dậy đi.”

Trần Quốc Hưng mở miệng gọi hai người Tô Tuyết Hiểu Như dậy, cả hai thiếu nữ bị tiếng ồn làm cho thức giấc, cả hai đều từ từ mở mắt, sau đó ánh mắt cả hai người đều nhìn tới một khuôn mặt.

“ Cẩu tặc ngươi làm gì ta?”

“ Ma đạo khốn kiếp ta liều mạng với ngươi...”

Hai người nhảy khỏi giường một cách nhanh chóng đứng tụ lại với nhau ánh mắt như muốn giết người nhìn Trần Quốc Hưng, hắn chỉ bĩu môi một cái nói.

“ Là hai người các ngươi tự mò lên giường của ta ngủ, bây giờ còn nói ta dở trò, được vậy ta dở trò.”

“ Bụp...hự...”

Những tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng da thịt va chạm vang lên, nửa canh giờ sau Trần Quốc Hưng phủi phủi tay áo rồi tiêu sái rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cô độc cùng tiếng cười vui vẻ.

“ Haha...các ngươi đi đi, đừng có xui xẻo gặp phải một tên ma tu khác, bọn chúng không tốt như ta đâu.”

Ở sau lưng là hai cặp mắt thâm đen sì oán hận nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hưng rời đi.

“ Tên ma tu khốn kiếp, lần sau nếu còn gặp lại ngươi ta nhất định sẽ đánh chết ngươi, ui za đâu quá.”

Tô Tuyết cùng Hiểu Như đều ôm mặt kêu lên, gương mặt xinh đẹp của hai người lúc này đã tím bầm, hai mắt bị đấm thâm đen sưng vù, cả khuôn mặt lệch lạc vì những chỗ bị đánh sưng vù, đầu tóc cả hai đều rối loạn, Trần Quốc Hưng trước khi rời đi phải cho cả hai người thiếu nữ biết cảm giác bị đánh vào mặt là như thế nào, nên hắn khuyến mại mấy chục quả đấm vào mặt cả hai người Tô Tuyết Hiểu Như, bộ dạng đầu heo của hai người lúc này là kết quả của việc bị ăn đấm không xịt cái nào, hai người được cởi bỏ phong bế cũng chưa vội rời đi liền khôi phục nguyên lực sau đó mới rời đi, hai người phải chạy nhảy trong rừng đồ đạc tất cả đều đã bị Trần Quốc Hưng cướp sạch, cả hai đều khắc sâu khuôn mặt của Trần Quốc Hưng vào trong đầu chờ sau này có cơ hội nhất định phải báo thù.

“ Hai cái xú nha đầu.”

Trần Quốc Hưng nằm dựa người ở trên một cái cây nhìn hai thân ảnh rời đi mới lấy ra hai cái túi trữ vật tung tung, chẳng tốn mấy sức lực liền đem cả hai cái túi trữ vật phá đi ấn kí, mở ra kiểm tra bên trong, cũng không có gì quý hóa ngoài y phục, một ít linh thạch, linh khí cùng vài thứ không đáng tiền.

“ Có bảy viên yêu đan Xà Hoa Tinh không tồi.”

Nhiệm vụ lần này hắn cũng chẳng cần ra tay nhiều cũng đã có thừa cả yêu đan, chỉ còn thiếu ba gốc Đằng Yêu nữa thôi, mà cái giống này ở Ma Sơn không có, nó là loại linh thảo đặc chưng của Yêu Lâm, ở phía Nam cách Cửu Đầu Giáo ba ngày đường, nghĩ tới cảnh phải đứng dài dái trên phi đao bay mấy ngày thời gian hắn cũng chán nản, con người là như vậy khi còn chưa đạt được thứ gì thì cố gắng để đạt được nhưng khi có được rồi chẳng mấy chốc lại chán.

“ Y còn cặp cánh lấy được của Hiểu Như nha đầu.”

Trần Quốc Hưng liền lấy ra cặp cánh bướm mờ ảo cướp được từ chỗ Hiểu Như, ngoài phi kiếm phi đao, còn rất nhiều thứ khác dùng để phi hành, cái cánh mà hắn cướp được từ chỗ Hiểu Như là một cặp cánh của yêu thú.

“ Là cánh của Yêu Điệp Ma.”

Trần Quốc Hưng thử luyện hóa cái cánh thì vui mừng phát hiện, vậy mà lại một cặp cánh của Yêu Điệp Ma, đây là một loại yêu thú rất hiếm khi xuất hiện, con Yêu Điệp Ma cuối cùng xuất hiện đã là cách đây tám trăm năm, không ngờ tới hắn lại cướp được đồ tốt như vậy, cặp cánh này ít nhất cũng phải là của một con Yêu Vương Điệp Ma, Trần Quốc Hưng cũng đoán được chính vì cặp cánh của Yêu Điệp Ma đặc thù nên chúng mới bị nhân loại sắn giết đến mức tuyệt chủng luôn.

“ Thiên Lý?”

Khi luyện hóa song cặp cánh của Yêu Điệp Ma, Trần Quốc Hưng trong đầu có xuất hiện cách sử dụng một dạng kĩ năng đặc thù từ cái cánh của Điệp Ma, hắn bây giờ mới biết lúc Hiểu Như tự nhiên như ma xuất hiện đập cho hắn một chùy là sử dụng Thiên Lý này, có chút tương tự với Na Di Phù dịch chuyển đến một khoảng cách một cách nhanh chóng, Trần Quốc Hưng không chờ đợi được thêm nữa liền đem cái cánh của Điệp Ma gắn lên lưng mình, sau đó ý niệm cùng nguyên lực thúc dục tràn vào cặp cánh Điệp Ma.

Cặp cánh biến lớn rồi phất nhẹ một cái, thân ảnh của Trần Quốc Hưng đã xuất hiện cách chỗ ban đầu ba dặm, Trần Quốc Hưng trên miệng cười không ngậm được lại.

“ Đá phải đồ xịn rồi.”

Hắn tính thử thêm một lần nữa nhưng lần này cặp cánh Điệp Ma sau lưng lại không có phải ứng, Trần Quốc Hưng liền xoa xoa cằm lẩm bẩm.

“ Phải cần thời gian hồi phục nữa à, phiền nhỉ?”

Tạm thời không sử dụng được Thiên Lý hắn liền chỉ dùng để bay một cách bình thường, hai cánh vỗ nhẹ Trần Quốc Hưng liền bay đi, mới đầu còn chưa quen với lực đẩy phía sau lưng hắn liền quay vòng vòng một hồi, suýt nữa mấy lần cắm mặt xuống đất sau đó dần dần mới quen được với cặp cánh.

“ Mình quả nhiên là một thiên tài.”

Trần Quốc Hưng bay vòng vòng một hồi, lộn lên lộn xuống đủ thể loại rồi mới hài lòng khen ngợi mình một câu rồi xác định phương hướng rồi bay vụt đi, tốc độ của cặp cách Điệp Ma nhanh hơn so với dùng phi đao phi kiếm một bậc, tốc độ tiêu hao nguyên lực cũng chỉ tương tự so với cưỡi phi kiếm, như vậy là có sự ưu việt rõ rệt rồi, Trần Quốc Hưng quyết định dùng cặp cánh Ma Điệp này để phi hành, vừa tiện lợi trong việc bay lượn tránh né lạng lách đánh võng đổ cua, vừa tiêu hao năng lượng không quá nhiều, tội gì mà không sử dụng.

“ Đằng kia có đánh nhau, hà hà lại có việc để làm rồi.”

Bay hơn một ngày đường Trần Quốc Hưng phát hiện có người đánh nhau liền vui vẻ ẩn dấu khí tức nhẹ nhàng chạy qua bên chỗ đánh nhau, nấp trong một bụi cỏ rậm rồi đưa tay vén ra một cái lỗ nhỏ nhìn về phía đằng trước, là ba đệ tử Cửu Đầu Giáo đang đánh nhau, hắn nhận ra một người trong số đó.

“ Tống Chi?”

Hai người đang vây đánh tống chi là hai nam tử, một người thân thể béo tròn còn một người lại gầy gò ốm yếu, Trần Quốc Hưng gãi gãi cằm nhăn mặt, cái bộ đôi hoàn hảo này không ngờ hắn lại gặp được thật sự, cứ ngỡ chỉ có trong những câu chuyện tiểu thuyết về cái cặp đôi hoạn nạn một béo một gầy. Lúc này Tống Chi đang rơi vào thế hạ phong bị hai người nam tử đánh cho thổ huyết không biết bao nhiêu lần, vẻ mặt xinh đẹp nay đã trắng bệch nhìn rất ghê, chẳng khác nào một người chết.

“ Tống sư muội, ngoan ngoãn để huynh đệ ta thượng muội đi, ta đảm bảo muội sẽ không phải sống một cuộc sống khổ cực bôn ba nữa.”

“ Song Nhân Nhị Quỷ, hai người tên khốn các ngươi, ta phải cắt đi hai cái con trùng nhỏ của hai ngươi.”

Ba người tiếp tục lao vào đánh nhau, linh kĩ kiếm khí, kình phong bay đầy trời một mảnh đất đã bị ba người tàn phá cày sới lung tung, Trần Quốc Hưng vểnh tai nghe, nghe đến danh tự Song Nhân Nhị Quỷ hắn cũng đã nghe qua ở Cửu Đầu Giáo, cái gì mà xếp thứ mười lăm trên bảng Nội Môn gì gì đó, uy danh thối hơn cả cứt chó, ức hiếp đệ tử nữ, bắt nạt đệ tử nam không ít thiếu nữ đã rơi vào tay hai huynh đệ này, mà cũng có không ít thiếu nữ nguyện nằm ngửa cho hai tên này làm trò, thứ mà họ đạt được chính là tài nguyên, hai đứa con cưng của một trưởng lão có uy danh trong Trưởng Lão Điện, nghe mấy chuyện linh tinh truyền trong tông môn là năm đó để có con mà vị trưởng lão nọ đã ra bên ngoài không biết đã cưỡng bức bao nhiêu thiếu nữ sau đó mới mang về một người phụ nữ với cái bụng trương phình, khi hai tên này được sinh ra cũng là ngày mà mẫu thân của hai người vì kiệt sức mà chết, vị trưởng lão nọ cũng chẳng mấy quan tâm đến người phụ nữ đã chết, thứ mà ông ta quan tâm chỉ hai hai đứa trẻ sinh đôi mà thôi.

Càng lớn hai người thân thể lại đối lập nhau, một người thì béo tròn một thì gầy còm, nhưng có tính cách không khác nhau là mấy, đều là kẻ ác độc hiếu sát, đam mê sắc dục da thịt giống nhau, hay cùng nhau làm ra chuyện dâm dục nên được người trong Cửu Đầu Giáo gọi là Song Nhân Nhị Quỷ.