Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 294: Cứu Người



Trần Quốc Hưng đang phân vân bản thân có nên ra tay cứa Tống Chi hay không, khẽ nhổ một cành cây cỏ rồi đưa lên vặt từng chiếc lá một trong đầu đếm thầm.

“ Cứu...không cứu...cứu...không cứu...cứu, hazzz ý trời.”

Chiếc lá cuối cùng còn trên cảnh đại biểu cho cứu vì thế Trần Quốc Hưng quyết định ra tay, hắn biển đổi gương mặt cùng khi tức của mình trở thành một nam tử anh tuấn với một thân hình body sáu mũi, hắn không muốn dùng hình dạng của Tiêu Hạo nhảy ra, như vậy sau này nhất định sẽ có đại phiền phức hắn cũng không có ngu.

“ Kiếm Hỏa Phần Thiên.”’

Tống Chi đánh ra một kiếm hỏa diễm ngập trời, hai huynh đệ Song Nhân Nhị Quỷ thấy một kiếm uy mãnh của Tống Chi cũng không có sợ hãi chỉ nhếch miệng cười.

“ Kể cả bây giờ ngươi có lấy kiếm phù mà sư phụ ngươi đưa cho chúng ta cũng không sợ, đừng cố vùng vẫy vô ích, hắc hắc ngoan ngoãn để huynh đệ bọn ta thượng ngươi, kể cả bây giờ ngươi tự bạo với chút ít máu thịt còn sót lại chúng ta cũng vẫn có thể khôi phục lại thân thể của ngươi, đến lúc đó thân thể đã chết của ngươi bọn ta cũng không có ngại, ngoan ngoãn hưởng thụ dư vị dục tiên dục tử cùng chúng ta nào, tội gì phải cố gắng chống đỡ.”

Một kiếm dũng mãnh của Tống Chi nhanh chóng bị hai huynh đệ Song Nhân Nhị Quỷ nhẹ nhàng hóa giải, điệu bộ như vườn một con chuột của hai người khiến trong lòng Tống Chi tuyệt vọng, chống thanh kiếm xuống mặt đất một chân Tống Chi khụy xuống nôn ra một ngụm máu lớn, sắc mặt đã tái nay càng thêm tái.

“ Khuôn mặt của ngươi càng ngày nhìn càng hấp dẫn.”

Tên gầy còm trong hai người thấy điệu bộ của Tống Chi, hai mắt phát sáng dục vọng trong mắt đại thịnh, Trần Quốc Hưng thầm mắng một tiếng biến thái rồi vận chuyển Lôi Phong Thiểm Điện hết tốc lao ra, trong tay nắm một cái lệnh bài màu trắng, hắn biết trên người cái đám con ông cháu cha nhất định có mấy thứ đồ trâu bò vì thế cũng không tính dây dưa lâu với hai cái tên biến thái này, lao đên trước mặt Tống Chi liền hướng lệnh bài trong tay về chỗ Song Nhân Nhị Quỷ bóp nát.

“ Ầm.”

Từ bên trong lệnh bài từng luồng kiếm ý sắc bén tràn ra, rồi lao vụt về đằng trước Trần Quốc Hưng khẽ rùng mình, kiếm ý này sắc bén hơn xa so với kiếm ý mà hắn đã được cảm nhận ở chỗ cái tên Dạ Thiên Hành, đây là tấm lệnh bài hắn lấy được từ chỗ Tống Tuyết, nếu lần trước mà để Tống Tuyết bóp lệnh bài không khéo hắn không chết cũng lột da, Trần Quốc Hưng trong lòng liền có một ý thức đề phòng với đám con ông cháu cha, không đánh lại thì lôi đồ từ chỗ trưởng bôi ban cho kích hoạt, diệt sát đối phương nó cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, trừ phì đối phương cũng thuộc dạng con ông cháu cha khác thì lúc đó lại phải xem ông cha nhà nào có thực lực hơn thì kẻ đó dành chiến thắng.

Thấy kiếm ý đánh tới hai người Song Nhân Nhị Quỷ biến sắc, người gầy còm cũng lấy ra một lệnh bài màu đen bóp nát, có vô số cái đầu lâu bằng khói đen hiện lên rồi lao về đám kiếm ý bay đầy trời, hai bên tiến vào thế giằng co, kiếm ý cắt nát đầu lâu khói sau đó cả hai cùng biến mất.

“ Còn ngây ra đó làm gì, mau chạy.”

Trần Quốc Hưng chạy tới chỗ Tống Chi thấy người vẫn còn đang ngây ngốc liền quát, hai cái tên kia vừa mới lấy ra một tấm lệnh bài ẩn chứa chiêu thức cường đại mà thôi, hắn không tin chỉ có một cái, bây giờ mà chúng lôi ra thêm cái nữa muốn chạy cũng không nổi. Tống Chi cũng nhanh chóng nhảy lên thanh phi kiếm của Trần Quốc Hưng rồi cả hai người lao vút lên trời bay đi, ở phía sau hai người Song Nhân Nhị Quỷ tức tối nhìn theo.

“ Khỉ thật, mất luôn cả tấm lệnh phù bảo mệnh mà phụ thân đưa, tên khốn kiếp kia vì cứu một nữ nhân lại không tiếc cả một tấm lệnh phù, đừng để chúng ta gặp lại, nếu không ngươi chết rất khó coi.”

Hai người Song Nhân Nhị Quỷ cũng không có đuổi theo hai người Trần Quốc Hưng, hai đạo công kích dây dưa thêm một thời gian kiếm ý dành thế thượng phong vẫn còn ba đạo kiếm ý đánh tới chỗ hai huynh đệ Song Nhân Nhị Quỷ.

“ Khốn kiếp.”

Tên béo tròn lập tức tế ra một cái mai rùa đen, hư ảnh một con hắc quy hiện lên bao phủ lấy cả hai người vào bên trong, kiếm ý tuy yếu nhưng đối với hai huynh đệ Song Quỷ lại là công kích trí mạng, cả hai người trốn trong hư ảnh hắc quy vẻ mặt trầm trọng, kiêm ý đánh lên hắc quy một trần rung động lan ra, cây cối đổ gãy, bụi đất bay mù mịt.

“ Ầm ầm ầm.”

Ba đạo kiếm ý đánh lên hư ảnh hắc quy cũng không còn lại bao nhiêu sát thương, hai huynh đệ Song Quỷ vẻ mặt đã tái nhợt đi, tuy không bị thương nặng nhưng cũng ít nhiều bị nội thương, thu lại vỏ con rùa tên béo đưa tay lau khóe miệng còn vương tia máu đỏ vẻ mặt khó coi nói.

“ Hộ Thể Chân Quy mà phụ thân đưa cũng chỉ còn lại hai lần sử dụng, tên khốn kiếp kia nếu gặp lại đệ nhất định phải lột da hắn, làm hỏng chuyện tốt của hai ta.”

“ Trở về thôi, còn Tống Chi nàng chạy thoát nổi sao, hắc hắc chúng ta về tông môn rồi từ từ răng lưới bắt nàng, ta không tin nàng có thể chạy thoát.”

Tên gầy còm vuốt vuốt mấy sợi râu trên điệu bộ cao thâm nói, tên béo cũng gật gù vì lời của tên gầy, hai người tế ra linh khí phi hành rồi cũng lao vụt đi.

Trần Quốc Hưng thấy đối phương không đuổi theo liền khẽ thở phào, đánh nhau với đám con ông cháu cha mệt người lắm, hắn không muốn dây dưa nhiều, đem Tống Chi đến một chỗ an toàn liền bố trí một trận pháp ẩn nấp.

“ Trị thương ở đây đi.”

Trần Quốc Hưng lạnh nhạt nói, Tống Chi vẻ mặt tái nhợt ở một bên khẽ chắp tay nói.

“ Ơn cứu mạng của sư huynh ta không biết lấy gì đền đáp.”

Trần Quốc Hưng cười nhạt cắt lời Tống Chi.

“ Lấy thân báo đáp hoặc đồ vật có giá trị so với tính mạng của cô.”

Sau câu nói đó bao nhiêu hình ảnh vĩ đại trượng nghĩa của Trần Quốc Hưng trong lòng Tống Chi sụp đổ, nàng tự giễu cợt chính bản thân mình ảo tưởng.

“ Đây là đồ vật tốt nhất của ta, còn về thân thể này sư huynh ngươi cũng không nên đụng tới, nếu không ta cùng huynh đồng quy vu tận.”

Tống Chi vẻ mặt tái nhợt ánh mắt lộ rõ vẻ quyết tuyệt, Trần Quốc Hưng nhận lấy đồ vật từ trong tay Tống Chi rồi phất phất tay nói.

“ Ừ đồ tốt là được rồi, còn thân thể của ngươi xấu xí của ngươi ta chỉ nói cho vui không có hứng thú.”

Trần Quốc Hưng đi qua một bên kiểm tra thứ ở trong cái hộp mà Tống Chi đưa cho hắn, nếu không phải đồ tốt hắn không ngại trấn lột Tống Chi một vòng, mở ra cấm chế bên ngoài của cái hộp hắn từ từ mở ra, bên trong là một cây linh thảo khô héo.

“ Đùa tao à.”

Trần Quốc Hưng nhăn mặt, rồi hắn cẩn thận đem gốc linh thảo khô khéo lên quan sát cẩn thận, sau một lúc hắn mới giãn cơ mặt, là một gốc Hỏa Cư Vân Thảo, là một gốc linh thảo cấp năm, cũng tạm coi như gần bằng tính mạng của Tống Chi, xem ra cô gái này cũng có chút thật lòng, nếu mà đưa đồ không đáng giá hắn nhất định sẽ lột sạch đối phương một phen, Hỏa Cư Vân Thảo là chí bảo của tu sĩ Hỏa Hệ Linh Căn, nó có thể giúp người sử dụng nâng cao khả năng khống chế hỏa thuật, tăng cường khả năng lĩnh ngộ hỏa thuật, bất quá không phải ai cũng có thể sử dụng Hỏa Cư Vân Thảo, dược tính của linh thảo mang theo thiêu đốt mãnh liệt nếu không có một có thể tốt sử sụng Hỏa Cư Vân Thảo rất dễ bị thiêu cháy, đây châc hản cũng là lý do mà Tống Chi còn chưa sử dụng linh thảo này.