Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 295: Suy Nghĩ Lớn



Tống Chi ngồi một bên chữa thương Trần Quốc Hưng cũng ngồi xuống một góc, nhìn cọng Hỏa Cư Vân Thảo trong tay trầm ngâm, hắn lần trước cũng đã kiểm tra tư chất của hắn, tuy chưa xác định là Cực Phẩm Linh Căn hay là còn bên trên nữa, nhưng một điều chắc chắn hắn sở hữu bát đại linh căn, theo lý thuyết đơn linh căn tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với những người sở hữu hai linh căn, càng sở hữu nhiều linh căn thì tư chất không được xem trọng, tốc độ tu luyện chậm chạm lại pha tạp giữa nhiều loại thuộc tính rất khó hòa hợp, đơn linh căn tốc độ tu luyện nhanh chóng cộng thêm chỉ có một loại thuộc tính nên tu sĩ dễ tham ngộ sâu hơn về loại thuộc tính của mình, lĩnh ngộ cũng cao hơn.

Nó cũng giống như việc nếu tập chung vào học một môn học thì giỏi môn đó là chuyên bình thường, nếu mà học giỏi cả tám môn thì người đó gọi là thánh con mợ nó luôn, là thiên tài trong đám thiên tài, không phải người thường có thể so sánh.

“ Lĩnh ngộ hỏa công pháp luôn đi.”

Trần Quôc Hưng quyết định nhân tiện ở đây còn phải chờ đợi Tống Chi khôi phục liền quyết định dùng Hỏa Cư Vân Thảo tu luyện một bộ công pháp hỏa thuộc tính. Lục lọi trong đám bong bóng kí ức hắn tìm một lúc cũng thấy một bộ công pháp hỏa thuộc tính với cái tên nghe rất oai phong.

“ Hỏa Thần Minh Thiên Công, tu luyện mày đi, gọi là Hỏa Quyết cho dễ gọi vậy.”

Trần Quốc Hưng học kĩ càng cách vận chuyển, tâm pháp cách thức tu luyện của Hỏa Thần Minh Thiên Công, nửa canh giờ sau đã nắm giữ hiểu được một phần công pháp Hỏa Quyết hắn liền đưa cọng Hỏa Cư Vân Thảo cho vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, một cỗ nóng bỏng như thiêu đốt cả ô bụng bắt đầu lan ra, Trần Quốc Hưng liền vận chuyển Hỏa Quyết hấp thu dược lực hỏa hệ bên trong Hỏa Cư Vân Thảo, cùng lúc đó trong đầu như có một thứ gì đó huyền ảo khiến trí tuệ của hắn thăng hoa, những thứ tối nghĩa của Hỏa Quyết lúc trước còn chưa hiểu rõ, bây giờ lại khai thông hiểu một cách rõ ràng, cái cảm giác này có chút tương tự với lĩnh ngộ thần thông vậy, hiểu và biết nó cứ như từ trên trời rơi xuống vậy, Trần Quốc Hưng cho rằng lĩnh ngộ mà hắn đạt được đều là từ ngoại vật theo những cách thức khác nhau mà chui vào trong đầu hắn, chứ thực chất nhiều cái hắn còn chẳng hiểu cái vẹo gì nữa, hiểu cũng chỉ là một chút ít da lông rơi rụng mà thôi.

“ Cái đầu vẫn là thứ quan trọng nhất hazzz...”

Trần Quốc Hưng trong lòng lẩm bẩm cảm thán, não bộ là một thứ kì diệu ngay cả khoa học hiện đại cũng chưa thể khám phá hết được, Trần Quốc Hưng nghi ngờ vì sự xuất hiện của nhân loại, ở Địa Cầu có thuyết tiến hóa của người hiện đại là từ loài vượn cổ, tuy nhiên có thật sự loài người tiến hóa từ một loài vượn hay không, hắn có chút không tin, con người là một loài động vật gần như hoàn hảo, dù là ở trong môi trường ra sao con người cũng từ từ thích nghi với nơi mình sống, có trí tuệ có sức mạnh rất nhiều thứ kì diệu trên cơ thể con người mà ngay cả bản thân một người cũng chẳng thế nào hiểu nổi cơ thể của mình, điều này nói ra có vẻ hơi vô lý nhưng đó là sự thật, một người liệu có thể hiểu và sử dụng được bao nhiều phần của cơ thể, chân tay mắt mũi những thứ ở bên ngoài chúng ta có thể dùng ý nghĩ điều khiến chúng theo suy nghĩ của chúng ta, nhưng những bộ phận ở bên trong người bình thường không thể dùng suy nghĩ để điều khiển chúng, một người bình thường không thể ra lệnh cho tim ngừng đập, hay gan của mình dừng hoạt động, thậm chí là máu ngừng chảy...

Tuy nhiên tu sĩ tu luyện có thể làm được những điều đó, liệu có phải tu sĩ chỉ là đang khai phá cơ thể của chính mình một cách hoàn toàn hay không, liệu một khi nắm giữ được hoàn toàn cơ thể thì con người sẽ thành ra cái bộ dạng gì? Nắm giữ được sức mạnh ra sao? Nhân loại ở trong tất cả các thế giới rốt cuộc từ đâu mà thành, tiến hóa từ vượn cổ sao? Trần Quốc Hưng không tin, ở những nơi mà chẳng hề có lấy một con vượn cổ thì loài người tiến hóa từ giống gì ra, một con khỉ, hay một con bọ...nhân loại xuất hiện từ khi nào là một bí ẩn mà chẳng có mấy kẻ có thể biết được, nếu những kẻ biết tới từ khi nào nhân loại xuất hiện lại thì những kẻ đó không phải là thứ hiện tại Trần Quốc Hưng có thể nghĩ tới được.

“ Tìm ra nguồn gốc nhân loại trên con đường tu luyện cũng là một trải nghiệm không tồi.”

Trần Quốc Hưng có thêm một mục tiêu nho nhỏ trên con đường của mình, có lẽ một ngày hắn đi tới điểm cuối cùng của con đường hắn sẽ có câu trả lời cho chính mình.

Tập chung vào tu luyện hắn bắt đầu vận chuyển Hỏa Quyết nhanh chóng gấp đôi so với lúc mới tu luyện, một vòng xoáy màu đỏ xuất hiện bên trong đan điền của Trần Quốc Hưng, hắn nội thì nhìn vòng xoáy hỏa khí càng ngày càng lớn thì hài lòng, nhìn một vòng đan điền đen tối của mình, ở trung tâm có một khỏa Kim Đan màu vàng kim, xunh quanh là bảy cái vành đai long vân đan, bế quan hai năm hắn đột phá từ Kim Đan tầng một lên Kim Đan Hậu Kỳ tầng bảy, cũng xem như không tồi rồi, bao quanh Kim Đan là mấy vòng xoáy cùng những viên đan nguyên tố khác phân bố cân bằng giữ một khoảng cách với nhau, hàn khí lôi điện đều đã ngưng tụ thành một viên đan, chỉ có phong khí hỏa khí là tồn tại ở hình dạng lốc xoáy khí, còn vòng xoáy dương lực của thái dương quyết hắn tạm thời không tính tới bởi vì nó dốt cuộc có ngưng tụ lại được không hắn cũng chẳng thể nào biết được, cái đó còn phải chờ thời gian cùng cơ duyên may ra Thái Dương Quyết mới có thể tiếp tục đột phá.

Càng nhìn Trần Quốc Hưng lại liên tưởng tới vũ trụ bên ngoài Địa Cầu, một ý nghĩa điên rồ hiện lên trong đầu hắn, liệu có phải những hành tinh những dải ngân hà, thậm chí là vô số dải ngân hà bên trong vũ trụ có phải là đan điền của một vị tu sĩ cường đại nào đó, vô số tinh hệ đều có chút tương tự với đan điền của hắn bây giờ, có một thứ làm trung tâm rồi các tiểu hành tinh, hành tinh bay quanh thứ trung tâm, càng nghĩ chí tưởng tưởng của hắn càng bay xa, liệu một ngày nào đó đan điền của hắn sẽ xuất hiện một sinh mạng sự sống hay không?

“ Vẫn là tạm thời không biết được, con đường sau này càng đi càng tràn ngập những điều huyền bí rồi.”

Trần Quốc Hưng lầm bầm một câu rồi khẽ vươn vai đứng dậy, dược lực của Hỏa Cư Vân Thảo hắn đã hấp thu xong, hiện tại vòng xoáy hỏa khí bên trong đan điền cũng chẳng thua kém vóng xoáy phong khí bao nhiêu, một luồng hỏa khí từ trên người Trần Quốc Hưng tỏa ra làm Tống Chi giật mình nhìn sang nghi ngờ hỏi.

“ Ngươi ngươi ăn Hỏa Cư Vân Thảo?”

Trần Quốc Hưng nở một nụ cười sáng lạng, khẽ gật gật đầu nói.

“ Ta vừa dùng nó để tu luyện một chút hỏa công pháp.”

“ Ngươi có phải là người hay không?”

Nghe Tống Chi hỏi một câu ngớ ngẩn Trần Quốc Hưng liền không vui, hắn giả vở cời cái đai quần của mình nhìn Tống Chi cười đê tiện nói.

“ Có cần ta chứng minh cho ngươi biết, bản thân ta là một nhân loại hơn nữa còn là một nam tử cường hãn hay không?”

Tống Chi vẻ mặt hiện lên cảnh giác nhưng thấy Trần Quốc Hưng không có tiếp tục hành động mới từ tốn nói.

“ Sư phụ nói với ta, chỉ khi nào đột phá Nguyên Anh cơ thể mới có thể chịu đựng được Hỏa Cư Vân Thảo, vậy mà ngươi lại có thể sử dụng nó, chẳng lẽ ngươi là một tiền bối Nguyên Anh.”

Nghe vậy Trần Quốc Hưng cũng mới vỡ lẽ, cũng khẽ gật gù nghĩ lại cái cảnh cả khoang bụng như bị thiêu cháy, cảm giác đó đúng là không phải một Kim Đan bình thường có thể chịu đựng được, bất quá hắn không có cho rằng bản thân mình là một kẻ bình thường.

“ Ta có chút đặc biệt thôi, ngươi cũng đã một phần hồi phục, ta cũng nên rời đi, mong là chúng ta không gặp lại nữa hâhaha, cáo từ.”

Trần Quốc Hưng xoay người rời đi, ở phía sau đôi mắt đẹp của Tống Chi khẽ gợn nhìn theo bóng lưng kia trong có chút không nỡ liền hét.

“ Tên ngươi là gì?”

“ Hạo Tiêu.”