Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 296: Yêu Lâm



Bay trên những tầng mầy đen Trần Quốc Hưng chán nản, vậy mà trời lại đang chuẩn bị mưa, nghĩ nghĩ một hồi hắn liền bay vào trong đám mây đen, lâu rồi hắn chưa có tu luyện Lôi Quyết, chui vào bên trong đám mây đen lớn, những tia lôi điện xanh lè lè đánh tới, Trần Quốc Hưng khẽ nhếch miệng đón nhận những tia sét đánh tới mình, Lôi Quyết vận chuyển hấp thu lôi điện, vừa bổ sung lôi điện cho Lôi Đan vừa tu luyện thân thể, Tam Sinh Thể đồng thời vận chuyển, bất quá với tốc độ tu luyện như hiện tại không biết tới khi nào hắn mới đột phá tầng tiếp theo của Tam Sinh Thể.

Càng ngày Trần Quốc Hưng càng bay lên cao, lôi điện đánh xuống ngày một nhiều hơn, cho đến khi hắn bị bao phủ bởi một quả cầu lôi điện thì mới dừng lại.

“ Đoành...”

Những tiếng nổ liên tục vang lên cho đến nửa ngày sau một thân ảnh cháy đen sì rơi từ trên trời xuống đất tạo thành một cái hố to, mưa trên trời cũng đã rơi một cách nặng hạt, Trần Quốc Hưng bò ra khỏi cái hố đã bì bõm nước mưa khẽ thở dài.

“ Vẫn là vượt quá giới hạn chịu đựng.”

Cánh Điệp Ma ở phía sau rang rộng Trần Quốc Hưng bay vụt đi trong mưa gió, hắn để mặc những hạt nước mưa tạt vào mặt, cái cảm giác quen thuộc lại ùa về, kí ức về thời học sinh đội mưa gió từ trường đạp xe về đến nhà, cái cảm giác ấy nó khiến cho bản thân nghĩ rằng chúng ta rất vĩ đại, chúng ta có thể vượt qua mọi bão giông của cuộc đời, nhưng bản thân đâu biết rằng ở ngoài kia còn những cơn mưa bão khủng khiếp hơn rất nhiều so với những gì bản thân hiện tại đang trải qua, thậm chí còn rất nhiều người còn chẳng thể vượt qua những cơn mưa bão ấy, nhưng sau cơn mưa nào thì trời cũng sẽ tạnh, không có cơn mưa nào là mãi mãi chỉ còn lại trong lòng về cơn mưa kí ức mà thôi.

Bay ra khỏi chỗ mưa gió bao phủ Trần Quốc Hưng vận chuyển hỏa khí nhanh chóng hong khô người rồi tiếp tục bay vụt đi trong ánh nắng của buổi chiều tà.

“ Cuối cùng thì cũng đến nơi.”

Trần Quốc Hưng đứng trước một cửa của một khu rừng rập rạm âm u, những cây cổ thụ cao đến cả trăm mét rậm rạm khiến cho cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua, tạo ra một khung cảnh tối tăm, nhìn cái cổng vào Yêu Lâm làm bằng mấy cái thân cây gỗ xập xệ Trần Quốc Hưng bĩu môi, làm cái cổng vào cũng không ra hồn vì thế hắn đi lại tay dao tay búa bắt đầu tạo hình tạo nét cho cái cổng vào Yêu Lâm thêm hoành tráng.

Nửa canh giờ sau Trần Quốc Hưng hài lòng vì tác phẩm của mình, một cái đầu của một con Mộc Tinh đang há mồm chào đón những con người đi vào bên trong, nhìn tác phẩm nghệ thuật mà mình tạo ra Trần Quốc Hưng càng thêm khâm phục sự vĩ đại của chính bản thân, ngó nghiêng xunh quanh tìm thấy một tảng đá không tệ liền dùng một thanh kiếm linh khí đục đẽo thành một tấm bia đá bên trên có ghi mấy chữ “ Yêu Lâm Mộc Tinh.” rồi đem chôn xuống bên cạnh chỗ đi vào, hài lòng nhìn ngắm lại một phen hắn mới thong dong bước vào cái miệng đang há rộng của cái đầu Mộc Tinh, càng đi vào sâu bên trong khung cảnh càng thêm âm u dị thường, Trần Quốc Hưng lông tóc cũng dựng lên cảnh giác nhìn bốn phía, cái tính sợ ma của hắn nó lại tái phát rồi, mấy nơi âm u như này đi một mình quả thật dọa người, bây giờ mà đang ở có cái bóng trắng nhảy ra nhe cái miệng đỏ lòm ra cắn tơi chắc hắn đái ra quần mất.

“ Sợ quá, sợ quá.”

Trần Quốc Hưng co rúm người lại vừa đi vừa lẩm bẩm, đi lung tung một vòng Trần Quốc Hưng mới ngớ người.

“ Chết mợ hình như là mình lạc đường rồi.”

Nhìn xunh quanh bây giờ hắn chẳng biết là đi kiểu gì ra bên ngoài nữa rồi, chỗ nào cũng giống chỗ nào, đưa mũi hít hít vài cái Trần Quốc Hưng biến sắc, khí tức cơ thể của hắn hoàn toàn không còn, mà chỉ có một mùi hương tràn ngập ẩm ướt, mở Thiên Nhãn lên quan sát một vòng Trần Quốc Hưng thầm thở phào, Thiên Nhãn vẫn có thể thấy được khí tức của hắn lưu lại, như vậy lát nữa trở ra cũng biết đường, ở Yêu Lâm này không biết đã bị ai bố trí trận pháp cấm không, ngay cả cường giả Hóa Thần Bán Hư đi vào nơi này cũng không thể phi hành, có lẽ là một trận pháp tự nhiên kì diệu hoặc cũng có thể là của một siêu cường giả nào đó rảnh rỗi không có việc gì làm liền đem một trận pháp cấm không bố trí xung quanh Yêu Lâm.

Dù là như thế nào thì Yêu Lâm vẫn là một nơi tràn ngập bí ẩn và nguy hiểm, nó được xem như một nơi để thám hiểm cùng tìm kiếm bảo vật, Yêu Lâm nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo, bất quá nơi này các Hóa Thần Bán Hư cường giả cũng đã vét sạch gần như hết những thứ quý giá chỉ để lại mấy thứ không mấy đáng giá cho hậu bối khám phá mà thôi, tuy là như vậy nhưng đối với rất nhiều người mấy thứ không đáng giá trong mắt cường giả đối với họ là cả một lượng tài nguyên lớn, vì thế Yêu Lâm cũng có rất nhiều người tiến vào, phạm vi của Yêu Lâm rộng đến cả mấy nghìn dặm có rất nhiều chỗ để tiến vào, chỗ cổng mà Trần Quốc Hưng tiến vào chỉ là một trong số những chỗ dùng để tiến vào Yêu Lâm.

“ Sao cứ nghe gai gai người nhỉ?”

Trần Quốc Hưng nhìn ra đằng sau lưng rồi cảnh giác nhìn bốn phía, hắn cứ có cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi mình vậy, cái cảm giác đó nó rất khó chịu, hắn dùng cả Thiên Nhãn để quan sát nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, có lẽ phạm vi của Thiên Nhãn chưa đủ rộng để phát hiện ra thứ quỷ dị ở nơi này, mặc kệ Trần Quốc Hưng vẫn tiếp tục tìm kiếm Dược Đằng, chỉ cần ba gốc Dược Đằng hắn sẽ xách mông rời khỏi nơi này, hắn thật sự không thích cái không gian âm u như này, cứ như cái nghĩa địa của làng vậy, ám ảnh một thời khi hắn còn bé.

“ Xoạt.”

Một âm thanh vang lên trong không gian âm u làm Trần Quốc Hưng quay ngoắt lại phía phát ra âm thanh nhìn, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm Trần Quốc Hưng cũng nhăn mặt, là một người ẩn nấp cạnh một gốc cây lớn, trong tay là một thanh kiếm phát ra u quang lập lòe, người nọ thấy đã bị phát hiện liền không ẩn nấp mà trức tiếp lao ra kiếm trong tay bổ mạnh về phía Trần Quốc Hưng.

Kiếm quang lóe lên một cái, thanh phi kiếm đã chém đến đầu Trần Quốc Hưng, hắn liền giả vờ chật vật lấy ra một thanh phi kiếm khó khắn chống đỡ phi kiếm của đối phương, bị chúng một kiếm Trần Quốc Hưng ngã dúi dụi về phía sau chống kiếm phun ra một ngụm máu lớn.

“ Ngươi là ai? Tại sao lại đánh lén ta?”

Trần Quốc Hưng ngẩng mặt khó khăn lên tiếng, người nọ đi ra là một nam tử khuôn mặt hốc hác chẳng khác bộ dạng của tên Tử Minh mà lần trước Trần Quốc Hưng đã gặp, nam tử khẽ cười lạnh nói.

“ Ta chỉ là một tên cướp nho nhoi mà thôi, xin tự giới thiệu ta tên Chu Tiến Công.”

“ Cướp?”

Trần Quốc Hưng điệu bộ sửng sốt, xưa này toàn là hắn đi ăn cướp của người ta, lâu lắm rồi mới có kẻ nhảy ra ăn cướp với mình, chán nản xoa xoa tay lên chán thở dài nói.

“ Thôi thôi mau để hết đồ của ngươi ra đất rồi cút đi, ta tha cho một mạng.”

Trần Quốc Hưng phủi phủi áo đứng dậy chắp tay sau đít nhìn tên nam tử tự giới thiệu là Chu Tiến Công gì gì đó lạnh nhạt nói, bị điệu bộ của Trần Quốc Hưng làm cho sửng sốt, Chu Tiến Công cười lạnh trong lòng bị một kiếm của hắn đánh chúng đã phun máu phè phè bây giờ còn làm giả vờ giả vịt thật sự là muốn chết, Chu Tiến Công cười lạnh vung kiếm xông lên.

“ Mộc Kiếm Lưu Xa.”

Một kiếm uy lực đánh xuống Trần Quốc Hưng khẽ bĩu môi túm lấy thân kiếm, nở một nụ cười thân thiện nhìn tới khuôn mặt đang trì trệ của Chu Tiến Công, nhàn nhạt nói.

“ Một Đấm Chết Luôn.”

Một quyền đấm thẳng vào mặt Chu Tiến Công làm cả người hắn bay lên trời sau đó rơi đánh bộp một tiếng cắm mặt xuống đất không một chút động đậy, Trần Quốc Hưng vỗ vỗ xoa tay cười đểu một tiếng.

“ Một tên Trúc Cơ Đỉnh Phong lại dám nhảy ra ăn cướp một Kim Đan Hậu Kỳ, ngu hết chỗ nói, hazzzz...”