Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 299: Yêu Tổ



Đứng trước một cái cây to đùng Trần Quốc Hưng nheo nheo mắt U Minh Song Đao phía sau không một chút lưu tình bổ xuống, cho đến khi U Minh Song Đao sắp bổ trúng thân cây, thì dị biến phát sinh, cái cây đột nhiên rung động một khuôn mặt trên thân cây hiện ra với bộ dạng tức giận.

“ Tiểu bối nhân loại vô tri, dám đến chỗ ta làm loạn muốn chết.”

Hai thanh U Minh Song Đao của Trần Quốc Hưng bị hai sợi dây leo đánh bật lại phía sau, Trần Quốc Hưng thu lại hai thanh đao cũng không mấy bất ngờ đối phương có thể đánh bay song đao của mình.

“ Một con Mộc Yêu vừa đột phá Yêu Tướng không lâu lại dám ra oai với ta, ngươi thích chết kiểu gì? Một là bị chẻ ra làm củi đốt, hai là ta khỏi chẻ cứ như vậy mà đốt luôn, ngươi chọn đi?”

Trần Quốc Hưng tu vi không có áp chế nữa tất cả khí tức Kim Đan Hậu Kỳ ép thẳng tới cái cây, khuôn mặt già nua trên thân cây biến sắc, có những cục nhỏ nổi lên ở trên mặt, Trần Quốc Hưng nhìn thấy những cục nổi lên trong lòng liền nghi hoặc “ Mộc Yêu cũng đổ mồ hôi được cơ à?” con Mộc Yêu dưới uy áp của Trần Quốc Hưng trên khuôn mặt lộ rõ nét mắt đầy cảm xúc chẳng khác nhân loại là mấy.

“ Tiểu bối vô tri, ngươi đi đi ta không muốn đánh nhau với ngươi.”

Mộc Yêu lạnh nhạt nói, Trần Quốc Hưng cười cười, cái điệu bộ này chính là sống lâu nên cậy già lên mặt đây mà, bất quá nó chẳng có tí tác dụng nào với hắn, vẻ mặt lúc nãy còn đổ cả mồ hôi bây giờ lại đổi một cách nhanh chóng trở thành bộ dạng cao nhân, mức độ thay đổi khuôn mặt còn nhanh hơn cả hắn, con Mộc Yêu này không biết đã giết bao người hấp thu kí ức mới có thể trở nên nhân tính hóa như vậy.

“ Làm màu làm mè.”

Trần Quốc Hưng không thèm để ý đến con Mộc Yêu, U Minh Song Đao phía sau lưng lập lòe một nhân thành hai, hai nhân thành bốn...

“ Vạn Đao Quy Nhất.”

Hư ảnh chi chít U Minh Song Đao phía sau lao về phía gốc cây Mộc Yêu.

“ Nhân loại khốn kiếp.”

Mộc Yêu rít lên vô số những dây leo mọc ra từ trên mặt đất ngay chỗ gốc của Mộc Yêu điên cuồng lao ra ngăn cản đao quang, bất quá hai bên chênh lệch nhau là quá lớn, chẳng mấy mà tất cả dây leo bị chém tơi tả, đao quang chém be bét lên trên thân Mộc Yêu, từ trên thân cây chỗ bị chém chảy ra chất lỏng màu xanh lá cây, đây là mộc huyết đặc chưng của Mộc Tộc.

“ Nếu ngươi biết điều ta không so đo chuyện ngươi đánh lén ta nữa, nếu không mấy nghìn năm tu luyện của ngươi e là phải kết thúc tại đây rồi.”

Trần Quốc Hưng không tiếp tục tấn công mà chỉ đứng nhìn Mộc Yêu cười cười, Mộc Yêu khuôn mặt già nua trên thân cây lộ rõ vẻ đau đớn, tròng mắt đảo loạn như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải, cuối cùng thì khuôn mặt trên cây lộ rõ vẻ bi ai nói.

“ Được rồi bản Mộc Yêu ta nhận thua, nhân loại ngươi có gì cần cầu kiến bổn Yêu ta thì mau nói.”

Trần Quốc Hưng cũng chỉ bĩu môi, không biết cái con ngu ngốc Mộc Yêu này bị kí ức của tên nhân loại nào ảnh hưởng, chết đến đít rồi vẫn cứ làm màu, bất quá hắn cũng không so đo với đối phương, liền nheo nheo mắt nhìn tới Mộc Yêu rồi chậm rãi nói.

“ Dưới lòng đất của Yêu Lâm dốt cuộc có thứ gì?”

Khuôn mặt của Mộc Yêu trên cây không một chút thay đổi nhìn Trần Quốc Hưng lắc đầu nói.

“ Ta không biết.”

“ Xoẹt.”

Một thanh U Minh Song Đao chém một nhát lên trên gương mặt của Mộc Yêu, Trần Quốc Hưng vẻ mặt hờ hững dơ tay.

“ Cho ngươi cơ hội cuối cùng, một là nói ra những gì ngươi biết, hai là kết thúc luôn tại đây đi.”

Mộc Yêu run rẩy, vết chém trên mặt chảy ra một lượng lớn mộc huyết xanh lè đang không ngừng chảy xuống cả mặt đất, Mộc Yêu khuôn mặt vặn vẹo một hồi cuối cùng bi ai thở dài.

“ Tài nghệ không bằng người, là nơi chôn cất tổ của chúng ta, bất quá nhân loại nhỏ bé như ngươi đừng mơ mộng háo huyền, ngay cả mấy tên tiểu tử Bán Hư kia đi vào cũng chẳng còn mạng mà đi ra đâu, ngươi không nên ảo tưởng về tổ.”

Trần Quốc Hưng nghe xong chỉ xoa xoa cằm nghi ngờ, “ Tổ?” là một con Mộc Yêu cường đại sao, Mộc Tộc cũng là một chi lớn của Yêu Tộc vậy vì cái gì mà một Yêu Tổ lại bỏ mạng ở địa bàn của nhân loại, theo những lời nói của Mộc Yêu thì tổ mặc dù đã chết nhưng ngay cả Bán Hư tiến vào cũng lành ít dữ nhiều vậy thì tu vi của cái con Yêu Tổ đã chết kia nhất định rất cường đại chứ không phải là cấp bậc Hóa Thần Lão Tổ, càng nghĩ Trần Quốc Hưng càng tò mò muốn đến nhìn xem rốt cuộc tổ trong lời nói của Mộc Yêu là cái thứ gì, bất quá một suy nghĩ lóe lên trong đâu hắn liền nhăn mày nhìn Mộc Yêu nghi ngờ hỏi.

“ Làm sao ngươi biết những chuyện này?”

Mộc Yêu vẻ mặt đau đớn không đổi khó chịu nói.

“ Nhân loại ngu dốt, chúng ta khi tu vi đột phá đến Yêu Tướng thì rễ cũng đã đâm xuyên tới nơi của Tổ, nên chúng ta cũng biết một số chuyện.”

Trần Quốc Hưng trong lòng khinh bỉ, chưa biết là ai ngu dốt đâu.

“ Ta muốn đi xuống đó, chỉ lối vào đi.”

Lần này Mộc Yêu lắc đầu nói.

“ Ta không biết.”

“ Ngươi đang đùa ta à?”

Trần Quốc Hưng dơ tay U Minh Song Đao một lần nữa bay lơ lửng phía sau lưng của hắn chỉ chờ lao lên công kích Mộc Yêu mà thôi, Mộc Yêu vẻ mặt già nua hiện lên bi ai nói.

“ Ta thật sự không biết lối vào, chúng ta chỉ chạm rễ đến bên ngoài nơi an táng của Tổ, biết đó là nơi của Tổ nghỉ ngơi mà thôi, lối vào ta thật sự không biết.”

“ Vậy ngươi không cần sống nữa rồi.”

Trần Quốc Hưng phất tay U Minh Song Đao lóe lên cắt thành hai đường sáng trong không trung, Mộc Yêu biến sắc nhân loại này thật độc ác.

“ Khoan khoan.”

Mộc Yêu la lên oai oái, Trần Quốc Hưng cũng không có dừng tay, song đao đã cắt tới gốc của Mộc Yêu.

“ TA BIẾT TA BIẾT, LỐI VÀO Ở TRUNG TÂM CỦA YÊU LÂM.”

U Minh Song Đao liền dừng lại, Trần Quốc Hưng liền hừ lạnh nói.

“ Nói ngay từ đầu có phải là đỡ làm nhau khó chịu hay không ngu ngốc, vị trí chính xác của lối vào?”

“ Cái này, cái này...”

Mộc Yêu ngập ngừng không nói nên lời Trần Quốc Hưng liền biết cái con Mộc Yêu này cũng không biết lối vào cụ thể, dù sao nó cũng có đi được ở đâu, cả ngàn năm chỉ đứng im một chỗ cắm rễ biết được một số chuyện tào lao là hay rồi.

“ Tạm thời tha cho ngươi một mạng, lúc trở về nếu không vui ta liền đem ngươi nhổ luôn.”

Trần Quốc Hưng quay người rời đi, Chu Tiến Công cũng liền chạy nhanh theo phía sau, Mộc Yêu ở phía sau nhìn theo bóng lưng hai người, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

“ Nhân loại ngu ngốc, với chừng đó tu vi ngươi nghĩ có thể trở về, ấu trĩ.”

Lần này Trần Quốc Hưng cũng không có ẩn dấu uy áp của Kim Đan Hâu Kỳ, cứ như vậy mà thả ra cho mấy con Mộc Yêu không có mắt không nhảy ra làm phiền, hắn cũng tra hỏi một con Mộc Yêu khác câu trả lời cũng không khác bao nhiều so với con Mộc Yêu kia, trên đường đi hắn cũng đã đào thêm cho mình hai gốc Dược Đằng số lượng đã đủ nhưng hắn còn chưa muốn trở về, nơi này nghe có mùi đồ tốt làm sao hắn có thể bỏ qua cơ chứ.

“ Tiền bối ta nghe đồn ở trung tâm Yêu Lâm có cả tồn tại Yêu Vương, liệu chúng ta đi vào đó...”

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, đúng là đi vào đó có chút nguy hiểm nhưng hắn vẫn còn một quân át chủ bài là Dao Mộng Uyên hẳn là không nguy hiểm tới tính mạng.

“ Yêu Vương thôi, không sao.”

Chu Tiến Công nghe Trần Quốc Hưng nói như vậy liền đổ mồ hôi chán, đi với Trần Quốc Hưng một thời gian Chu Tiến Công cũng đã phán đoán được tu vi của đối phương, chỉ khoảng đâu đó Kim Đan Hậu Kỳ mà thôi, đi vào đó nếu gặp Yêu Vương chết là cái chắc.

“ Nhanh lên còn đứng ở đó, ngươi mà không đi ta nghĩ chưa gặp được Yêu Vương ngươi đã chết rồi đó.”

Chu Tiến Công nghe thấy lời nói tràn ngập uy hiếp của Trần Quốc Hưng vẻ mặt như bị táo bón liền khập khiễng chạy theo đi vào trung tâm Yêu Lâm.