Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 300: Mộc Vương



Mất thêm một ngày thời gian hai người mới tới nơi, trung tâm của Yêu Lâm là một khoảng đất rộng lớn với những cây cổ thụ to lớn xanh tươi, hoa cỏ muông thú chạy nhảy khắp nơi, ánh mặt trời ở nơi này không hề bị che phủ mà chiếu tới từng ngõ nghách một, bao bọc xung quanh là một con suối trong veo chảy uốn lượn, cảnh vật phải nói là cực kì tươi đẹp, Trần Quốc Hưng thưởng thức cảnh đẹp miệng lẩm bẩm.

“ Những thứ bề ngoài càng đẹp càng nguy hiểm.”

Sau một hồi ngây ngốc thì hai người Trần Quốc Hưng cùng Chu Tiến Công đi vào bên trong, vừa đặt chân lên rìa đất của khu trung tâm Yêu Lâm Trần Quốc Hưng cảm nhận được sinh mệnh lực tràn ngập ở khắp nơi, thoáng nhăn mặt rồi tiếp tục đi vào bên trong, lần này không gặp bất cứ điều gì nguy hiểm Trần Quốc Hưng một mạch thuận lợi đi vào bên trong.

Đi thêm hai canh giờ hai người Trần Quốc Hưng Chu Tiến Công đều ngây người nhìn cảnh vật phía trước, ở phía trước có một cái hồ lớn ở trung tâm hồ có một mô đất lớn trên đó mọc một cái cây chọc trời, lớn đến mức Trần Quốc Hưng ngước mắt nhìn lên cũng không thấy đỉnh của cái cây ở đâu.

( Truyện được đăn chính thức ở Vtruyen.com mong độc giả qua wep chính thức ủng hộ tác giả).

“ Quái dị tại sao cái cây cao như vậy mà bên ngoài không nhìn thấy, có điều mờ ám.”

Với kinh nghiệm mười ba năm xem Conan Trần Quốc Hưng dừng lại nheo mắt quan sát đánh giá xung quanh, tổng kết một hồi hắn xác định tất cả đầu mối đều hướng tới cái cây to ở giữa hồ kia, mà thứ nguy hiểm cũng mười phần là cái cây kia, hắn liền nheo nheo mắt sau lưng cánh Điệp Ma mọc ra rồi khẽ phất, hắn nhăn mặt khi cánh Điệp Ma cũng không thể phi hành, cấm không trận pháp quả nhiên đã bao phủ hoàn toàn cả Yêu Lâm.

“ Tiền bối chúng ta phải qua bên kia sao? Ta thật sự thấy sợ.”

Chu Tiến Công vẻ mặt tái nhợt sợ hãi nói, Trần Quốc Hưng chỉ lắc đầu giáo huấn.

“ Cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi biết hay không hả? nếu muốn cường đại không phải cứ ngồi một chỗ là có thể cường đại được, phải rèn luyện nguy hiểm sinh tử mới có thể khai phá bản thân, đừng có nhiều lời, chết thì thôi sợ cái gì.”

Trần Quốc Hưng cũng không phải vì Chu Tiến Công có tác dụng lớn lao gì mà bắt hắn đi cùng, chỉ là hắn sợ đi một mình bản thân hơi thiếu chút lòng can đảm nên mới cần có người đi cùng, còn về phần Cơ Như Uyên đến bản thân Trần Quốc Hưng cũng chẳng biết nàng đang ở chỗ nào nữa, không nhìn thấy làm hắn cũng không yên tâm bằng tận mắt nhìn thấy, nên mới bắt Chu Tiến Công đi cùng, nói là không sợ thì là bốc phét, tuy nhiên cái sợ hãi có thể từ từ khắc chế thay đổi, có bạn đồng hành cũng coi như là giải tỏa áp bức trong lòng.

Trần Quốc Hưng ngó xuống hồ nhìn nhìn một chút thấy không có gì nguy hiểm liền lục lọi trong Thiên Địa Ấn lấy ra một chiếc canô ném xuống nước rồi nhảy lên.

“ Mau lên.”

Trần Quốc Hưng thúc dục Chu Tiến Công nhảy lên canô rồi nổ máy phóng thẳng về trung tâm gò đất nơi có cái cây quỷ dị khổng lồ. Chỉ mất vài phút hai người đã đến nơi, thu lại chiếc canô vào Thiên Địa Ấn, Chu Tiến Công liền nghi hoặc hỏi.

“ Tiền bối cái đó là thứ gì mà ta phát hiện nó chẳng có dao động linh lực nhưng lại có thể hoạt động, thật sự kì diệu.”

“ Là máy móc ở quê hương ta mà thôi.”

Trần Quốc Hưng cũng không tính nói nhiều chỉ nói qua loa rồi tiếp tục đi, tán cây che phủ cả ánh mắt trời khiến cho bên dưới cực kì dâm, thỉnh thoảng lại có những cơn gió thổi qua man mát làm cho người ta cảm giác cực kì thoải mái, Trần Quốc Hưng cảm giác có chút buồn ngủ, liền ngáp ngáp vài cái.

“ Không đúng.”

Chợt Trần Quốc Hưng biến sắc, làm gì có chuyện hắn lại tự nhiên buồn ngủ được, Vô Thượng Thiên Địa Quyết vận chuyển, cảm giác buồn ngủ liền biến mất, hắn nhìn sang Chu Tiến Công thấy đối phương đang gật gù liền hô.

“ Chu Tiến Công vận chuyển công pháp tu luyện, bế khí ngưng thần.”

Chu Tiến Công gật gù nghe Trần Quốc Hưng nói vậy cũng liền làm theo, Trần Quốc Hưng đưa cho đối phương một viên Bách Độc Đan, vừa uống song đan dược bộ dạng buồn ngủ của Chu Tiến Công biến mất.

“ Quái lạ sao tự nhiên ta lại buồn ngủ như vậy, tiền bối ngươi có buồn ngủ hay không?”

“ Là độc hương trong không khí.”

Trần Quốc Hưng nhăn mặt nói, ánh mắt nhìn về cái cây to lớn càng thêm cảnh giác, Chu Tiến Công vẻ mặt cũng biến sắc.

“ Đan dược mà tiền bối cho ta là...”

“ Bách Độc Đan.”

Nghe thấy như vậy Chu Tiến Công liền yên tâm một phần, Bách Độc Đan có tác dụng bách độc bất xâm trong vòng hai canh giờ, hầu hết các loại độc tố thông thường đều có thể hóa giải, là một loại đan dược tam phẩm đỉnh, giá cả vô cùng đắt đỏ, vậy mà Trần Quốc Hưng lấy ra không một cái chớp mắt liền đưa cho bản thân sử dụng, Chu Tiến Công trong lòng có một tia cảm kích, tuy bị đối phương khống chế bằng độc đan nhưng cũng chưa để tính mạng của hắn gặp nguy hiểm, Chu Tiến Công trong lòng hình tượng về Trần Quốc Hưng là một tu sĩ tốt.

Nếu để Trần Quốc Hưng biết suy nghĩ của Chu Tiến Công hắn cũng chỉ thở dài chắp tay sau đít, mặt ngẩng lên một góc bốn lăm độ, lạnh nhạt nói “ Ngươi nghĩ như vậy là đúng, hahaha...”

Khi còn cách gốc cây cổ thụ khoảng ba mươi mét Trần Quốc Hưng dừng lại, cái gốc cây lớn đến mức phải cả trăm người nối tay nhau ôm mới hết được, nhìn những đống xương chất đầy gốc cây trong lòng khiếp sợ, đống xương lẫn lộn cả của nhân loại lẫn yêu thú trắng huế, Trần Quốc Hưng liền phán đoán tám phần cái gốc thụ yêu này thuộc loại già không thương mà trẻ cũng đếch tha rồi.

“ Hử, hai cái nhân loại yếu nhược.”

Một giọng nói trầm đục vang lên, trên gốc cây xuất hiện một gương mặt cực kì già nua, khuôn mặt sống động như là một gương mặt của một người được gắn vào thân cây vậy, Trần Quốc Hưng cùng Chu Tiến Công giật mình lùi về sau, nhìn gương mặt trên thân cây giống như nhân loại Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, yêu tộc nói chung khi đạt tới Yêu Vương thì có thể hóa hình thành bộ dạng nhân loại, bất quá có một số tộc không giống như vậy, bọn họ khinh thường hình dạng của nhân loại nên không có hóa hình mà vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, cũng không phải yêu tộc nào cũng hóa hình mà đơn giản chỉ là sự lựa chọn của mỗi cá nhân yêu tộc mà thôi.

Mà cái cây trước mặt này chí ít cũng phải là Yêu Vương nhưng cũng không có hóa hình thì phải, Trần Quốc Hưng chưa dám khẳng định vì đối phương cũng không có hình dạng nhân loại bình thường, mà chỉ biến đổi mỗi khuôn mặt giống mấy con Yêu Tướng Mộc Yêu mà thôi, đối với Mộc Tộc hóa hình thành hình dạng nhân loại rất phiền phức, nên chỉ một số ít Mộc Tộc lựa chọn hóa hình mà thôi, Trần Quốc Hưng thầm đoán con đại mộc yêu này cũng không có hóa hình.

“ Này cây củi nhỏ, cho bổn thiếu gia hỏi dốt cuộc dưói lòng đất của Yêu Lâm có đồ tốt gì thế?”

Nghe một tiểu bối nhân loại bộ dạng như lão tổ tông môn nói chuyện với mình khuôn mặt trên gốc cây đại thụ khổng lồ sửng sốt rồi há miệng lộ ra bên trong đen sì sì liền cười lớn.

“ haha nhân loại vô tri, một tên Kim Đan Hậu Kỳ, cùng một tên Trúc Cơ Đỉnh Phong lại tới được đây để tìm chết, lá gan của các ngươi rất lớn.”

Trần Quốc Hưng nhìn cái miệng đen ngòm của cái cây đại thụ linh quang xẹt qua hai từ “ lối vào” nhất định lối vào nơi an táng của Tổ trong lời của con Mộc Yêu kia là liên quan mật thiết tới cái cây đại thụ này.

“ Để ta đi vào nơi an táng của Tổ, ta tha cho ngươi một mạng.”

Trần Quốc Hưng lạnh nhạt nói, một con Mộc Vương còn chưa đủ trọng lượng ngăn cản hắn, ai bảo hắn có một bảo tiêu Luyện Hư Kỳ cơ chứ, chuyện này cũng rất là ỷ thế hiếp người nhưng mà thôi cũng kệ.

“ Ngu ngốc.”

Mấy trăm sợi dây leo mọc từ trong đất lao về chỗ Trần Quốc Hưng, những cái đầu dây leo tựa như mấy trăm mũi giáo nhọn hoắt đâm về phía hai người, Trần Quốc Hưng sau lưng hai thanh đao hình bán nguyệt liền nối vào nhau rồi bắt đầu xoay tròn, vô số đao ảnh bắn ra chém tới những dây leo.

“ Keng keng keng.”

Tiếng va chạm như kim loại vang lên Trần Quốc Hưng mặt nhăn như khỉ, công kích của hắn còn chẳng thể làm đứt nổi mấy cái dây leo của đối phương, chuyện này cũng là lẽ thường mà thôi, một Kim Đan Hậu Kỳ dù có trâu bò đến đâu đối đầu với một Yêu Vương cũng chẳng thể nào nuốt nổi, mấy kẻ mà ăn nổi thì thuộc dạng top sever rồi, đáng tiếc hắn không có nằm trong số đó.

CẦU ĐÁNH GIÁ, ỦNG HỘ HOA GẠCH, CẢM ƠN!