Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Thiên Địa Sát Thần)

Chương 301: Để Anh Đốt Râu Của Chú



Khi những mũi dây leo nhọn hoắt đâm xuống Trần Quốc Hưng chật vật túm lấy Chu Tiến Công sử dụng Lôi Phong Thiểm Bộ liên tục tránh né.

“ Phập...phập...phập...”

Mặt đất có những cái lỗ do bị dây leo đấm xuống sới tung tóe, Trần Quốc Hưng vừa chạy vừa đánh văng nhưng dây leo đang áp sát bản thân, U Minh Song Đao bị hai sợi dây leo quấn lấy không thoái ra nổi, Trần Quốc Hưng lấy ra một thanh kiếm linh khí thi triển cùng hỏa khí đánh ra một trời kiếm khí mang theo hỏa diễm đánh về phía những dây leo cùng bản thân gốc Mộc Yêu đại thụ.

“ Hỏa Kiếm Khí.”

Lần này kiếm khí cắt đứt được những sợi dây leo, còn thiêu đốt chúng cháy đen, khuôn mặt của Mộc Yêu Vương lộ vẻ cười cợt khinh thường.

“ Thì ra là một tiểu tử có Hỏa Linh Căn tư chất, bất quá ta cũng không phải một con mộc yêu dễ bị một đốm lửa nhỏ của ngươi làm cháy được.”

Những sợi dây leo còn đang cháy đột nhiên vung vẩy như thân rắn, những chiếc lá nhỏ mọc ra bao kín lấy những đốm lửa đỏ đang cháy, chỉ trong chớp mắt liền dập tắt hỏa khí.

“ Tù Lung.”

Từ dưới mặt đất xung quanh khu trung tâm mọc lên vô số dây leo rồi nhanh chóng đan lại thành một chiếc lồng bằng dây leo.

“ Bịp Thật.”

Trần Quốc Hưng chán nản lẩm bẩm, bị nhốt lại một chỗ rồi còn chơi bời gì nữa, chỉ ngồi chờ đối phương làm thịt thôi, cái lồng bằng dây leo từ từ thu lại Trần Quốc Hưng cũng không có ngồi chờ chết liên tục thi triển linh kĩ của bản thân, bất quá chỗ dây leo bị công kích của hắn phá hỏng nhanh chóng có những sợi dây leo khác bổ sung, công kích không có mấy tác dụng đối với đám giây leo này.

“ Vạn Tự Trấn Yêu Tà.”

Trần Quốc Hưng thi triển thần thông vạn tự, một chữ vạn màu vàng kim từ lòng bàn tay hắn bay ra rồi chữ vạn xoay tròn đánh lên vách cái lồng bằng dây leo.

“ Xèo.”

Một lỗ hổng trên vách lồng bằng giây bị vạn tự đánh nát, những sợi dây leo như bị thứ gì khắc chế không thể hồi phục lại như cũ, Trần Quốc Hưng mừng ra mặt túm cổ Chu Tiến Công mặt mũi đã tái mét nhảy ra bên ngoài.

“ Thần Thông Phật Môn.”

Mộc Yêu Vương lớn giọng nói một cây, nhìn chữ vạn màu vàng đánh tới phía mình khuôn mặt già nua hiện lên vẻ trấn kinh.

“ Chỉ là một tên Kim Đan ta lại không bắt được sao, hừ lĩnh ngộ được phật môn thần thông xem như ngươi có bản lĩnh.”

Mộc Yêu Vương khuôn mặt nghiêm túc, những sợi dây leo nhanh chóng hóa thành một bàn tay lớn, bàn tay bằng dây leo lóe lên những luồng ánh sáng xanh lao tới phía chữ Vạn, trảo thủ mộc yêu liền bóp lấy chữ Vạn siết mạnh, Trần Quốc Hưng đang túm lấy Chu Tiến Công loạng choạng há mồm phun một bụng máu, hắn biết bản thân bị phản phệ dẫn đến bị thương, thần thông uy lực kinh người nhưng một khi bị phá thì kẻ thi triển cũng sẽ chịu phản phệ.

Cùng lúc đó trảo thủ mộc yêu như xé rách không gian chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh hai người Trần Quốc Hưng bóp lấy cả hai nắm vào lòng bàn tay.

“ Mợ nó.”

Trần Quốc Hưng bị bóp một chỗ cùng Chu Tiến Công hai người cứ dính lại với nhau, điều này làm Trần Quốc Hưng cảm thấy có chút không được thoải mái cho lắm, giả sử là một mỹ nữ hắn cũng không ngại dính sát sàn sạt với đối phương nhưng hiện tại là một tên đực rựa, hai người dính lại với nhau có chút không hay ho.

“ Mộc Yêu mả tổ nhà mày, mau thả tao ra không tao chặt mày làm củi đốt.”

Trần Quốc Hưng nghiến răng chịu đau trợn mắt nhìn về khuôn mặt già nua ở trên thân cây đại thụ mà há miệng mắng chửi, Mộc Yêu Vương khuôn mặt già nua lạnh nhạt cười.

“ Tiểu bối nhân loại vô tri, sắp chết đến nơi rồi còn hò hét, ngươi không phải định nói nếu ta làm gì ngươi thì tiền bối trong nhà nhất định sẽ không tha cho ta phải không, hazzz mấy câu đó ta nghe có chút quen rồi, cũng có mấy tiểu tử giống như ngươi vậy hò hét trước mặt ta kết quả là ta nhai một cái chẳng còn cả mảnh xương.”

Trần Quốc Hưng vẻ mặt liền thay đổi một trăm tám mươi độ, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

“ Tiền bối thật anh minh thần dũng, những kẻ như vậy đáng chết trăm ngàn lần, mộc tiền bối ta nguyện làm trâu làm ngựa cho tiền bối, người có thể thả ta ra được hay không vậy?”

Mộc Yêu Vương khuôn mặt già nua hiện lên vẻ sửng sốt, sống hơn bảy nghìn năm rồi đây là lần đầu tiên mộc yêu thấy một nhân loại vô sỉ như vậy, vừa mở miệng mắng chửi ngoảng mặt một cái lại tươi cười nịnh nọt.

“ Nhân loại các ngươi thật vô sỉ.”

Trần Quốc Hưng mặt đen lại, đây là đang nói hắn rồi còn gì nữa, khẽ thở dài một cái đối phương hình như không có ý định tha cho bản thân, vậy thì chết một cách ngay ngắn oai phong một chút cho hoành tráng.

“ Ê mộc yêu, mày có định tha cho anh không hay để anh dùng biện pháp mạnh với mày?”

Khuôn mặt già nua của mộc yêu thoáng ngẩn ra, nó đang suy tư ý tứ trong lời nói khó hiểu của Trần Quốc Hưng, thấy bộ mặt ngu ngu của mộc yêu Trần Quốc Hưng thở dài nói.

“ Sống lâu như vậy mà ngu thế không biết.”

Khuôn mặt của mộc yêu lập tức thay đổi, hai mắt nó trợn trừng lên nhìn chằm chằm Trần Quốc Hưng, miệng rít lên một âm thanh tức giận.

“ Nhân loại nhỏ bé ngươi dám chửi bổn yêu, muốn chết...ơ ơ từ từ có gì chúng ta nói chuyện, không nên đụng đến mấy thứ sắc bén.”

Cơ Như Uyên đã xuất hiện ngay cạnh gốc cây đại thụ, trong tay là một thanh kiếm sáng loáng to đùng đang kề ngay gương mặt của mộc yêu, lúc này Trần Quốc Hưng cười toe toét nhảy khỏi bàn tay từ những sợi dây leo đã bị chém tơi tả, Chu Tiến Công lúc trước còn tưởng mạng mình đã xong nhưng tự nhiên lại có biến hóa phát sinh làm Chu Tiến Công như từ vực sâu bay lên trời vậy, nhìn thân ảnh xinh đẹp đang đứng kề kiếm vào gốc đại thụ kia tim của Chu Tiến Công đập thình thịch.

“ Nàng có xinh đẹp hay không?”

“ Có có rất xinh đẹp, là người đẹp nhất ta từng thấy.”

“ Nhưng nàng ta là một ma tu đó, dục hỏa của nàng ấy khiến cho tu sĩ bị thiêu đốt bởi dục hỏa của chính mình mà chết, cái cảm giác đó có chút không dễ chịu thì phải.”

Trần Quốc Hưng đạp cho Chu Tiến Công một cái văng ra xa, cái tên dâm tặc này lại dám dùng ánh mắt đó nhìn Cơ Như Uyên, may là hắn là một người tốt nên giúp đối phương thoát khỏi bể khổ, Trần Quốc Hưng chạy tới chỗ Cơ Như Uyên, vẻ mặt quỷ dị nhìn gương mặt già nua của mộc yêu đang co rúm lại cười cười.

“ Lão mộc yêu, hazzz thật không may, tại sao lại trùng hợp như vậy khi người trong nhà ta lại tới đúng lúc như vậy cơ chứ.”

Cơ Như Uyên khẽ lườm Trần Quốc Hưng một cái, biết hắn đang làm trò cũng không có xen vào mà chỉ lạnh nhạt kề kiếm vào gốc đại thụ mà thôi.

“ Bây giờ lão thích chết kiểu gì, một là chẻ ra làm củi, hai là ta đốt từ từ đến khi nào lão cháy hết thì thôi, à quên Đan Hỏa của một Kim Đan như ta làm sao mà đốt được lão cơ chứ.”

Ánh mắt của mộc yêu khẽ đảo đảo thầm thở phào một hơi nhưng sau đó bị câu nói tiếp theo của đối phương làm cho run lên.

“ Bất quá ở đây có một Luyện Hư Kỳ, Hư Hỏa chắc là đốt được lão rồi.”

“ Luyện Luyện...Hư...cường giả....”

Lão mộc yêu khuôn mặt già nua hiện lên vẻ như nuốt phải bọ vậy, khó coi vô cùng, người kề kiếm vào yêu thân của mình, Mộc Yêu Vương chỉ đoán đối phương là một Hóa Thần cường giả là cùng, nhưng sau khi nghe tên tiểu tử nhân loại nói làm mộc yêu sợ hết hồn, nếu là một Hóa Thần nhân loại, mộc yêu vẫn còn có thể không mấy sợ hãi đối phương, vì nơi này không chỉ có một Mộc Yêu Vương như lão, mà còn có cả Yêu Hoàng đang ở trong mộ tổ rất ít khi xuất hiện, mộc yêu nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của tên tiểu tử nhân loại, từ bao giờ Luyện Hư Kỳ lại tự do chạy tung tăng ra bên ngoài như vậy, vạn năm trờ lại đây trời đất biến dị không thể phi thăng thượng giới, Luyện Hư chỉ có thể phong ấn bản thân lẩn trốn diệt kiếp nào có ai lại ra bên ngoài, lúc đó diệt kiếp cảm ứng được khí tức liền đánh xuống, kết quả chỉ có một là chết không kịp ngáp mà thôi.

“ Như Uyên đưa mượn ít lửa xem nào, ta phải đốt râu con mộc yêu này.”

Trần Quốc Hưng liếc mắt cũng biết suy nghĩ trong lòng của Mộc Yêu Vương liền chìa tay ra nói với Cơ Như Uyên.

“ Cẩn thận.”

Cơ Như Uyên ánh mắt nhu tình khẽ nói rồi đưa tay lên một đốm lửa màu đen bên trong bên ngoài là một màu đỏ rực khẽ bay qua chỗ Trần Quốc Hưng, hắn dơ tay hứng lấy đốm Hư Hỏa cẩn thận cho nó bay trong lòng bàn tay mình, dính phải thứ này hơi có chút phiền phức.

“ Lão già để anh đốt râu của chú mày.”

Trần Quốc Hưng cười đê tiện rồi bắt đầu hành động, lão mộc yêu vẻ mặt co rúm lại sợ hãi nhìn đốm lửa nhỏ trên tay Trần Quốc Hưng.

“ Tiểu hữu quả nhiên là rồng trong loài người, lão yêu ta muốn kết bằng hữu với tiểu hữu, chúng ta cùng xông pha một phen thế nào?”

“ Hazzz...Như vậy không được, ta thân là cỏ dại ven đường sao dám trèo cao với gốc đại thụ trọc trời như lão...nào nào ở im để ta đốt một ít râu của lão thôi...này này ở im không ta mà bất cẩn là lão cháy không còn gì đâu...ngoan...nào...ha...ha...ha....”