Kẻ Tiên Đoán

Chương 2



——《 vụ án bí ẩn FC 》

Là chủ tịch của một công ty lên sàn và cũng là một tỷ phú nổi tiếng trong danh sách người giàu cả nước, Naki cảm thấy cuộc sống càng lúc càng không thú vị, tiền tài đối với ông ta mà nói chẳng qua chỉ là một con số, phụ nữ đã không còn thỏa mãn ham muốn chinh phục của ông ta, ông ta chỉ mới 55 tuổi, cần sự kích thích và tình cảm mãnh liệt.

Hôm nay ông ta có được một loại thuốc đặc biệt và đắt tiền, nghe nói loại thuốc này có công dụng kích thích thần kinh cao độ, không khác gì ma túy nhưng lại không có tình trạng lệ thuộc và để lại di chứng như ma túy.

Naki thử một liều thuốc sau đó ông ta cảm thấy cả người mình giống như đang nổi sóng, từ tâm hồn đến thể xác, ngay cả lỗ chân lông cũng giống như đang hét lên sung sướng. Trong khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc như vậy, Naki muốn ra ngoài đua xe, ngoại trừ ngủ với phụ nữ yêu thích lớn nhất của ông ta chính là điều này. Ông ta phóng xe bạt mạng trên đường, va quẹt lung tung, những chiếc xe bị ông ta đụng trúng vô số kể, ông ta cũng không để tâm, ông ta có rất nhiều tiền để bồi thường.

Sau khi lên cầu Thanh Giang, ông ta không thể phóng nhanh được nữa, bởi vì con đường quá nhỏ hẹp, trước mặt đã có một chiếc xe khiến ông ta không có bất kỳ khoảng trống nào, trừ khi ông ta có thể làm cho chiếc xe này bay lên.

Naki rất muốn bay, ánh mắt ông ta liếc nhìn về bên phải, bên ngoài lan can bảo vệ cầu là dòng Thanh Giang mênh mông vô bờ. Naki đánh tay lái, đột ngột tăng tốc chỉ trong hai giây.

Ông ta đã bay lên đúng như ước nguyện của mình, chiếc xe lao qua lan can bảo vệ vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung rồi lao xuống sông Thanh Giang.

“Nhanh lên, kiểm tra xem, có bao nhiêu chủ tịch của các công ty lên sàn năm nay được 55 tuổi.” Thiệu Hoa dằn tờ báo xuống rồi vội vàng ra lệnh.

“Đội trưởng anh cho rằng sẽ có vụ án tương tự như miêu tả trong bài báo thật sao?” Hà Tùng không dám tin, hỏi lại.

“Tin, nhất định sẽ có vụ án xảy ra, 100%, nhanh lên. Nếu chúng ta sớm điều tra được nạn nhân là ai, thì rất có thể sẽ thay đổi được mọi chuyện.”

Tổng cộng có năm công ty được lên sàn ở thành phố này, chủ tịch năm nay 55 tuổi chỉ có một người, Cao Đạt của công ty dược phẩm Thiên Kiện.

“Nhanh lên, đầu tiên liên hệ với công ty dược phẩm Thiên Kiện, nói với bọn họ cảnh sát muốn làm một cuộc kiểm tra, Cao Đạt không được ra ngoài, chuẩn bị hợp tác điều tra.” Thiệu Hoa kêu to.

Đã quá trễ!

Thi thể của Cao Đạt đã được tìm thấy sau khi mười nhóm cứu hộ được cử đi.

Thiệu Hoa đã gặp không ít sự cản trở, khi dẫn các thành viên trong đội của mình đến đưa thi thể Cao Đạt về cục cảnh sát giải phẫu nghiệm thi.

Con trai của Cao Đạt là Cao Tuấn An kiên quyết không đồng ý.

“Người chết là cần phải được an nghỉ, tôi không muốn ba tôi đã chết rồi mà còn phải chịu tội.”

“Anh Cao sợ chúng tôi mang di thể của ba mình đi như vậy, chẳng lẽ anh Cao là hung thủ sao?” Thiệu Hoa cười, hỏi.

Một cảnh sát lưu manh lại không màng hình tượng như vậy, đúng là bất khả chiến bại.

Cao Tuấn An bị thua cuộc, Thiệu Hoa thuận lợi đưa thi thể Cao Đạt đi.

Sau khi giám định pháp y, đã chứng thức được trong cơ thể của Cao Đạt có thành phần ma túy gây ảo giác, đồng thời thành phần này hoàn toàn giống với loại trong cơ thể Đàm Bân.

Loại thuốc gây ảo giác này, Cao Đạt tìm được từ đâu, thì lại không có manh mối gì.

Vụ án lâm vào bế tắc, điều duy nhất có thể khẳng định chính là, Sở Giang Nam là người bị nghi ngờ nhiều nhất, người đã từng tiếp xúc nhiều nhất với Sở Giang Nam là Tần Huệ đột nhiên trở thành manh mối duy nhất.

Thiệu Hoa mời Tần Huệ về Cục Cảnh sát hỏi cung.

Ánh đèn sợi tóc sáng rực chiếu lên trên đỉnh đầu, phòng thẩm vấn trống rỗng và lạnh lẽo, ở giữa có đặt một cái ghế vuông bốn chân, không có chỗ để dựa sẽ khiến cho những người không tự chủ được cảm thấy hụt hẫng và yếu đuối.

“Đội trưởng Thiệu còn muốn hỏi điều gì?” Tần Huệ mở to đôi mắt ướt át đen láy như nai con, tỏ ra vừa sợ sệt vừa hốt hoảng nhìn Thiệu Hoa.

Trái tim Thiệu Hoa cũng có một chút rung động, dù là rất nhỏ.

“Không có gì muốn hỏi, chỉ là muốn gặp cô một chút thôi.” Thiệu Hoa mỉm cười, rời khỏi bàn hỏi cung đi đến bên cạnh Tần Huệ, hơi khom người dùng một ngón tay nâng cằm Tần Huệ lên.

“Đội trưởng Thiệu, đừng quên đây là nơi nào và cả thân phận của anh nữa.” Tần Huệ run lẩy bẩy.

“Tất nhiên là tôi biết chứ.” Thiệu Hoa cười khẽ, “Cô Tần nói đi, nói sự thật.”

Âm thanh thân mật giống như tình nhân thủ thỉ, trầm thấp dễ nghe.

Tần Huệ ứa nước mắt: “Đội trưởng Thiệu, anh muốn tôi nói gì, dạy cho tôi biết đi? Những gì tôi biết đã nói hết rồi.”

Thiệu Hoa da mặt đã dày còn hơn cả tường thành, bây giờ đột nhiên giống như đá vào ván sắt.

Tần Huệ đi khỏi, Hà Tùng ở trong phòng điều khiển theo dõi toàn bộ quá trình hỏi cung cũng không tìm ra được chỗ nào không ổn.

“Đội trưởng, cô gái này rất gian xảo, lúc đối diện với anh, cô ta có vẻ rất nhút nhát nhưng mỗi một câu một chữ cô ta thốt ra đều rất bất lợi đối với anh.”

Thiệu Hoa tất nhiên cũng nhìn thấu điểm này, Tần Huệ là loại người cứng mềm gì cũng không chịu mở miệng, cho nên hắn mới dùng biểu hiện càn rỡ như vậy để hỏi cung.

Sẽ có nạn nhân tiếp theo nữa sao?

Có nên ra lệnh cưỡng chế báo Đa Thành Metropolis Daily không được đăng các bài viết của 《vụ án bí ẩn FC 》nữa không?

Vụ án không có bất kỳ manh mối gì, cũng không thể khai thác được lỗ hổng từ miệng của Tần Huệ, nếu vẫn tiếp tục có người bị hại, trước khi vụ án xảy ra, tìm được nạn nhân mà khống chế tình hình thì có thể tìm được mấu chốt phá án.

Nhưng đó chính là lấy sinh mạng của người dân ra làm tiền đặt cược.

Thiệu Hoa do dự, 《Vụ án bí ẩn FC 》 lại có thêm nạn nhân thứ ba.

Fobei là bác sĩ điều trị khoa tim mạch, năm nay chỉ vừa mới ba mươi, ngày mai sẽ có một cuộc họp đề bạt anh ta trở thành chủ nhiệm khoa tim mạch. Đây là ca phẫu thuật cuối cùng của anh ta với tư cách là bác sĩ điều trị. Bác sĩ gây tê, thiết bị hỗ trợ, máy theo dõi mạch đập, một trợ lý và hai y tá đều đã vào vị trí, Fobei nghiêm túc mặc áo vô trùng, đội mũ cách ly và khẩu trang, bước chân vững vàng bước vào phòng giải phẫu.

Ca phẫu thuật rất thành công, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Fobei cũng cảm thấy rất vui vẻ, không phải là kiểu vui vẻ bình thường mà là trước nay chưa từng có.

Anh ta lại cứu được một bệnh nhân cận kề cái chết!

Sau khi vui vẻ được một lúc, anh ta đột nhiên cảm thấy rất đau đớn, chỉ hận không thể mổ bụng tạ tội.

Lúc trước anh ta đã từng không cứu được bệnh nhân mà mình giải phẫu, thậm chí còn vì một sai lầm cấp thấp mà lấy đi mạng sống của một người đáng lý không cần phải chết, sau khi xong việc anh ta sợ hãi, nhưng anh ta không hề tự thấu mà còn dùng nhiều thủ đoạn để giấu giếm, anh ta cũng lợi dụng một vài mối quan hệ để gây sức ép nhấn chìm sự cố gây chết người kia.

Fobei cảm thấy đầu óc choáng váng, sự tự trách càng lúc càng nặng nề, đến lúc không thể giải trừ được nữa, anh ta xoay con dao phẫu thuật trong tay ngược lại, cắm vào trái tim mình.

Fobei cũng chết vì loại thuốc gây ảo giác kia, nhưng khác với hai nạn nhân trước đây, anh ta không phải là tiêm thuốc, chất gây ảo giác này đã được trộn vào dung dịch rồi bôi lên khẩu trang, sau khi anh ta vào phòng phẫu thuật thì đã hít phải loại chất gây ảo giác này, ca giải phẫu kết thúc, bởi vì tâm trạng anh ta trở nên vui vẻ mà tim đập nhanh hơn, máu cũng được lưu thông mạnh hơn cộng với tác dụng của chất gây ảo giác này lên đến đỉnh điểm khiến anh ta mất kiểm soát.

Điều tra thân phận của Fobei chỉ tốn mười phút, bác sĩ Từ Huy ở bệnh viện Đồng Tế có thân phận hoàn toàn trùng khớp với Fobei.

Đúng lúc hôm nay Từ Huy cũng phải thực hiện một cuộc giải phẫu, còn đang tiến hành không thể dừng lại.

Bệnh viện nói ca phẫu thuật có thể mất khoảng năm tiếng đồng hồ.

“Đội trưởng, lần này chúng ta có thể đến kịp để ngăn cản.” Hà Tùng tự tin.

Thiệu Hoa bước vội ra ngoài với một khuôn mặt căng thẳng, đồng thời dặn dò: “Lập tức gọi điện thoại cho Tần Huệ và người phụ trách báo Đa Thành Metropolis Daily, không được đăng các bài viết của Sở Giang Nam nữa, đợi khi nhận được bản thảo của người này thì phải lập tức giao nộp cho chúng ta.”

Khi tiếng còi xe cảnh sát gào thét chạy đến bệnh viện, thì thời gian cũng vừa đi qua hai tiếng đồng hồ.

Thiệu Hoa đứng chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, chuẩn bị khi ca mổ vừa kết thúc, sẽ lập tức xông vào khống chế Từ Huy, không cho anh ta cơ hội tự sát.

Nhịp tim đập trong lúc chờ đợi khi thì gấp gáp khi thì chậm chạp đình trệ, trong phòng bỗng có tiếng dụng cụ vang lên leng keng giống như phù chú đòi mạng.

Đúng thời gian đã dự định, ca phẫu thuật sắp kết thúc, Thiệu Hoa cả người căng thẳng siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm vào cửa phòng mổ.

Cửa phòng mở ra rất đúng giờ, Từ Huy an toàn đứng trong phòng, tay còn cầm dao phẫu thuật.

“Buông con dao phẫu thuật xuống.” Thiệu Hoa kêu lên, lập tức chạy về phía Từ Huy.

Từ Huy nhìn chằm chằm bộ cảnh phục trên người Thiệu Hoa, đồng tử đột nhiên co rút lại, Thiệu Hoa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lòng bàn tay anh ta đã xoay ngược lại, con dao phẫu thuật nhắm ngay trái tim mình mà cắm vào.

Bác sĩ khoa tim mạch quả nhiên xuống tay vừa nhanh chóng vừa chính xác, dao phẫu thuật càng sắc bén vô cùng.

Từ Huy ngã xuống, chết ngay tại chỗ, trước mặt Thiệu Hoa, Thiệu Hoa chỉ kịp chạy tới ôm lấy thân thể đang ngã xuống của anh ta.

Trong cơ thể Từ Huy không tìm thấy chất gây ảo giác kia, trên khẩu trang của anh ta không có thành phần của loại chất này, quần áo và ngoài da anh ta từ trên xuống dưới đều không hề có loại chất này.

“Thần kinh anh ta bình thường thì vì sao lại tự sát?” Hà Tùng lấy làm khó hiểu.

Thiệu Hoa ôm đầu gối, quỳ xuống ở bên cạnh thi thể Từ Huy.

Hung thủ là hắn, là hắn hại chết Từ Huy.

Sau khi phải tập trung tinh thần cho một cuộc giải phẫu lớn, Từ Huy đã mệt mỏi cực điểm, lúc này lại nhìn thấy Thiệu Hoa mặc cảnh phục lao tới, liền cho rằng sự cố chữa bệnh gây chết người của mình lúc trước đã bị cảnh sát vạch trần cho nên mới đến đây bắt mình, nhất thời đầu óc luẩn quẩn cho nên mới làm theo bản năng, tự sát để trốn tránh trách nhiệm.

Hung thủ đã tính toán rất chuẩn, không có bất kỳ kẽ hở nào.

Là Thiệu Hoa đã sai lầm, nếu chỉ bôi chất gây ảo giác lên trên khẩu trang, là không thể khiến cho một người chỉ hít vào mà làm tinh thần bấn loạn.

Vụ án này hung thủ muốn dùng sự kinh hoàng và sợ hãi của Từ Huy để bắt anh ta tự sát.

Ba vụ án này sơ hở ở chỗ nào? Chỉ cần là do con người làm ra thì không có lý nào không có sơ hở.

Thiệu Hoa cầm hồ sơ xem đi xem lại.

Hắn phát hiện một điểm đáng nghi.

Đàm Bân đã nghiên cứu loại thuốc mê mới này trong ba năm, bao nhiêu ngày đêm như vậy lại không nghĩ đến chuyện phải mở máy tính của Liêu Thao, vì sao tối hôm đó lại làm?

Chất gây ảo giác của Cao Đạt là lấy được từ đâu? Loại người giàu có như ông ta nhất định rất yêu quý mạng sống, không phải là chỗ tin cậy ông ta sẽ không tùy tiện tiêm vào cơ thể mình.

Thân phận của ba nạn nhân lại không có mối liên quan gì với nhau, vì sao lại chết trong tay cùng một hung thủ?

Thiệu Hoa liền ra lệnh điều tra mối liên hệ giữa ba người Đàm Bân, Cao Đạt và Từ Huy.