Kẻ Tiên Đoán

Chương 3



Quả nhiên ba nạn nhân này có mối liên hệ với nhau, sau khi Đàm Bân trộm thành quả nghiên cứu của Liêu Thao, thì đã bán thành quả này từ viện nghiên cứu cho công ty dược phẩm Thiên Kiện, nói cách khác, Viện Nghiên Cứu Bắc Hải và công ty dược phẩm Thiên Kiện có quan hệ mua bán qua lại, là một chuyên gia nghiên cứu thuốc của Viện Nghiên Cứu Bắc Hải, Đàm Bân có lẽ đã từng tiếp xúc với Cao Đạt.

Liêu Thao sau khi quá đau khổ vì mất đi công thức chế biến thuốc, đã bị bộc phát bệnh động mạch vành, người giải phẫu cho ông ta là Từ Huy, ca phẫu thuật thất bại cho nên Liêu Thao qua đời.

“Như vậy có phải chính là do sai lầm của Từ Huy mới dẫn đến sự cố chết người của Liêu Thao không?”

“Bệnh viện báo cáo là do nguyên nhân khách quan tạo thành nhưng tôi điều tra được con gái của Liêu Thao đã từng gửi đơn tố cáo, yêu cầu Trung Tâm Giám Định Sự Cố Chữa Bệnh điều tra nguyên nhân cái chết của ba cô ta. Nhưng mà kết quả giám định vẫn là nguyên nhân tử vong khách quan, không ai cần phải chịu trách nhiệm.”

“Mang hồ sơ lại đây. Tôi muốn xem một chút.” Thiệu Hoa nhắm mắt suy tư một lát, nhẹ giọng nói.

“Chúng ta không có hồ sơ trong giai đoạn này, nghe nói Trung tâm Giám Định Sự Cố Chữa Bệnh vào nửa năm trước đã bị sự cố, chập điện đường dây, cho nên phòng hồ sơ đã bị thiêu hủy không ít, không may là hồ sơ giám định của Liêu Thao cũng nằm trong số này.”

Giấu đầu lòi đuôi, xem ra, chuyện Liêu Thao tử vong là không bình thường, nhưng Từ Huy đã vận dụng mối quan hệ của mình để che đậy sự cố kia, Đàm Bân đánh cắp thành quả nghiên cứu của Liêu Thao đã chết, Từ Huy giải phẫu sai lầm cho Liêu Thao cũng đã chết, tuy rằng bây giờ Cao Đạt vẫn còn chưa xác định được nguyên nhân tử vong, nhưng rõ ràng là có mối liên hệ với cái chết của Liêu Thao.

Hung thủ là ai chứ?

Thiệu Hoa gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đột nhiên hung hăng đấm một cái rồi dứt khoát đứng dậy.

“Đã tìm thấy động cơ giết người, lập tức xuất phát, bắt giữ Tần Huệ.”

Tần Huệ đã từng nói ba của cô ta là chuyên gia nghiên cứu thuốc.

Đi được nửa đường, Thiệu Hoa gọi điện thoại cho Viện Nghiên Cứu Bắc Hải xác nhận thông tin.

“Đúng vậy, Liêu Thao có một cô con gái, tên là Tần Huệ, nhưng vì sao lại không mang họ Liêu? Nghe nói là vì năm đó vợ ông ta khó sinh mà chết, ông ta muốn tưởng nhớ vợ của mình cho nên mới để con gái theo họ mẹ.”

Tần Huệ kiên quyết không nhận tội.

“Đội trưởng Thiệu, nếu tôi là hung thủ thì vì sao tôi phải đăng những bài viết 《vụ bí ẩn FC 》 trên báo Đa Thành chứ? Mời anh giải thích chuyện này cho.”

“Khi cô nói những lời này, thì đã cho thấy rõ ràng, cô đã tính toán trước, dùng hành vi không hợp lý này để làm chứng cứ gỡ tội cho mình.”

“Nếu không phải đã từng xem qua những bài viết về 《vụ bí ẩn FC 》, thì anh sẽ nghi ngờ các vụ án đó hay sao?” Tần Huệ mỉm cười.

Sẽ không nghi ngờ.

Đàm Bân gặp tai nạn khi thử nghiệm thuốc, Cao Đạt là vì đua xe mà rơi xuống sông, còn về phần Từ Huy, tin chắc nếu hắn không xuất hiện thì sẽ không khiến người này hoảng hốt đến mức độ tự vẫn, hung thủ vẫn sẽ giống như những gì mà bài viết 《 vụ bí ẩn FC 》 đã nói, anh ta sẽ tự sát trước mặt các đồng nghiệp, không có ai nghi ngờ anh ta bị giết cả.

Chỉ dựa vào suy đoán là không có chứng cứ.

Thiệu Hoa vô cùng phiền não, theo quy định của pháp luật, không có chứng cứ thì không thể giam giữ quá 24 tiếng đồng hồ, nhìn Tần Huệ bị tạm giam, trong lòng hắn cũng có chút hụt hẫng.

Bởi vì cô gái này bình tĩnh một cách khác thường sao?

Hay là bởi vì thương hại?

Lúc chào đời, mẹ đã vì khó sinh mà chết, người cha mà cô ta sống nương tựa từ nhỏ lại vì sai lầm của Từ Huy mà tử vong.

Cô ta cũng rất đáng thương.

Có khi nào mọi chuyện thật sự chỉ là trùng hợp, có một tên tội phạm biến thái nào đó đọc được các bài viết 《 vụ bí ẩn FC 》 rồi liền dựa theo đó mà giết người không?

Thiệu Hoa lần lượt phân tích những mấu chốt quan trọng mà mình đã tìm ra lúc trước.

Vì sao tối hôm đó Đàm Bân lại muốn mở máy tính của Liêu Thao?

Thuốc của Cao Đạt lấy được từ đâu?

Tần Huệ đã bị giam giữ, Sở Giang Nam sẽ còn tiếp tục gửi bản thảo không? Sẽ còn có vụ án tiếp theo không? Nếu có, thì nạn nhân lần này sẽ là ai?

Thiệu Hoa liệt kê các mối quan hệ xã hội của Đàm Bân, Cao Đạt và Từ Huy ra.

Đàm Bân chưa lập gia đình, không có bạn gái, cha mẹ mất sớm, ngoại trừ vết nhơ đánh cắp thành quả nghiên cứu của Liêu Thao ra, thì cuộc sống của người này cực kỳ đơn giản.

Mối quan hệ của Cao Đạt là phức tạp nhất nhưng cũng rất dễ dàng sắp xếp, bạn bè trong làm ăn kinh doanh và các đối thủ cạnh tranh đều không có bất kỳ liên quan nào tới Từ Huy và Đàm Bân, vợ ông ta cũng đã mất sớm, người thân nhất chỉ có một đứa con trai Cao Tuấn An.

Ánh mắt Thiệu Hoa dừng lại ở cái tên mẹ của Từ Huy, Từ Thanh Thanh, một lúc lâu không thay đổi.

Từ Thanh Thanh là nhân viên bào chế thuốc ở bệnh viện Hòa Tế, chưa kết hôn đã có con, tiền lương một tháng chỉ có mấy ngàn tệ, nhưng cuộc sống lại rất xa hoa.

Thiệu Hoa tự cầm bút viết vụ án thứ tư của 《 vụ bí ẩn FC 》, dùng địa chỉ mail của Sở Giang Nam gửi đến hộp thư của Tần Huệ.

Thiệu Hoa đã viết nạn nhận của vụ án thứ tư của 《 Vụ bí ẩn FC 》 là Từ Thanh Thanh, nguyên nhân tử vong là sau khi con trai chết đột ngột thì tinh thần bà ta suy sụp, đã tự tiêm morphin quá liều ở phòng chế thuốc rồi tử vong.

Vì sao Từ Thanh Thanh lại nghĩ đến chuyện tiêm morphin thì Thiệu Hoa không viết, từ ba vụ án trước mà xem, nếu người bị hại tiếp theo thật sự chính là Từ Thanh Thanh, thì đây sẽ là mấu chốt để bắt giữ hung thủ.

“Từ bây giờ trở đi, tập trung bảo vệ Từ Thanh Thanh 24/24.” Thiệu Hoa ra lệnh.

Mệnh lệnh của Cục Cảnh Sát rõ ràng là không được đăng tải, như vậy báo Đa Thành Metropolis Daily có còn đăng vụ án thứ tư của 《 vụ bí ẩn FC 》 không?

Báo Đa Thành xuất bản, chỉ là không phải bản nguyên gốc, mà là một bản do người đọc suy đoán về các vụ án trước, Thiệu Hoa chấp bút viết vụ thứ tư của《 vụ bí ẩn FC 》 là dùng hình thức người đọc thảo luận, in ở phần này.

“Đội trưởng, có phải còn có người đứng ở phía sau thao túng mọi chuyện, điều này cho thấy Tần Huệ không phải là hung thủ không?” Hà Tùng hỏi.

“Chúng ta đi tìm hiểu một chút.” Thiệu Hoa cảm thấy hưng phấn.

“《 Vụ bí ẩn FC 》 đã giúp cho báo Đa Thành Metropolis Daily nâng cao số lượng phát hành, chúng tôi cũng không có cách nào khác.” Trình Thành nho nhã lễ độ, giải thích.

“Vậy thì bài nghị luận này từ đâu mà ra?” Thiệu Hoa chỉ vào vụ án do chính mình viết.

“Tìm thấy trong hộp thư của Tần Huệ.” Trình Thành giải thích: “Hộp thư của Tần Huệ là hộp thư công việc, người phụ trách bản thảo đều có thể xem xét.”

Nói như vậy, bề ngoài thì chỉ có một mình Tần Huệ có thể tiếp xúc với Sở Giang Nam, nhưng thật ra thì không phải vậy.

Chân mày Thiệu Hoa nhảy lên một cái: “Cụ thể thì những ai có thể truy cập hộp thư này của Tần Huệ?”

“Tôi và tổng giám đốc Cao Tuấn An.” Trình Thành nói.

“Cao Tuấn An? Con trai của Cao Đạt à?” Thiệu Hoa vô cùng bất ngờ.

Trình Thành gật đầu, “Tập đoàn Thiên Kiện không chỉ có một ngành nghề là làm dược phẩm, mà còn có một vài ngành khác, báo Đa Thành Metropolis Daily cũng là của Thiên Kiện.”

Ai có thể tiếp xúc với Sở Giang Nam thì đều có khả năng là hung thủ, Trình Thành nói một cách bình thản rằng bản thân mình cũng có thể đọc được bản thảo của Sở Giang Nam. Như vậy, có lẽ anh ta không liên quan gì.

Vậy còn Cao Tuấn An thì sao?

Thiệu Hoa suy tư một lúc, điện thoại di động bỗng dưng đổ chuông.

“Đội trưởng, Từ Thanh Thanh đã chết.” Hà Tùng trầm giọng thông báo từ đầu dây bên kia.

“Sao lại như vậy?” Thiệu Hoa không thể bình tĩnh được nữa.

Hắn đã sắp xếp cho hai nữ cảnh sát giả dạng làm nhân viên bào chế thuốc đi làm cùng phòng với Từ Thanh Thanh, ngay cả khi Từ Thanh Thanh đi vệ sinh cũng phải theo sát bà ta, trong khi đó chỗ ở của Từ Thanh Thanh không chỉ có camera giám sát mà nhà bên cạnh còn có hai cảnh sát túc trực, dưới lầu cũng có xe cảnh sát theo dõi 24/24.

Từ Thanh Thanh thật sự đã chết, hơn nữa, nguyên nhân chết cũng đúng như những gì mà Thiệu Hoa miêu tả, bà ta tự tiêm morphin quá liều ở trong phòng điều chế thuốc, trúng độc cấp tính mà chết.

“Đội trưởng, Từ Thanh Thanh tự sát, tuyệt đối không phải là bị giết.” Hai nữ cảnh sát bảo vệ Từ Thanh Thanh cũng nói.

Trong phòng điều chế thuốc ngoại trừ hai nữ cảnh sát được Thiệu Hoa phái đi bảo vệ Từ Thanh Thanh thì còn có một nhân viên chế thuốc của bệnh viện, lúc ấy người này đi vệ sinh, Từ Thanh Thanh đi đến trước kệ thuốc kiểm tra, một nữ cảnh sát giả vờ làm việc ở cạnh cửa sổ, một nữ cảnh sát đi theo bà ta, Từ Thanh Thanh đột nhiên lấy một lọ thuốc phun sương xịt vào nữ cảnh sát kia, cô này mất ý thức trong nháy mắt rồi ngã xuống, nữ cảnh sát ở bên cạnh cửa sổ nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới, thì nhìn thấy Từ Thanh Thanh đang tiêm morphine vào tĩnh mạch của mình.

“Trong phòng chế thuốc lúc đó chỉ có ba người chúng tôi, là tôi chính mắt trông thấy bà ta tự tiêm thuốc vào người mình.”

Trong cơ thể Từ Thanh Thanh không thấy thành phần của loại thuốc gây ảo giác kia.

Không có vụ án thứ tư《 vụ bí ẩn FC 》, Từ Thanh Thanh chính là tự sát, nhưng nếu đã có thì chính là mưu sát.

Vụ án thứ tư là do Thiệu Hoa viết, tất nhiên hắn không phải là hung thủ.

Người nhận bài viết của Sở Giang Nam là Tần Huệ còn vô tội hơn so với bản thân hắn, Thiệu Hoa đành phải ra lệnh thả Tần Huệ.

Thiệu Hoa lại dẫn người đi điều tra chỗ ở của Từ Thanh Thanh.

Điều kỳ lạ chính là căn phòng của Từ Thanh Thanh vô cùng trống trải sạch sẽ, thông tin ghi chép cũng rất đơn giản, chỉ có các đồng nghiệp và lãnh đạo ở bệnh viện đến viếng.

Giấu đầu lòi đuôi…

Thiệu Hoa lại nghĩ đến người ở Trung tâm Giám Định Sự Cố Chữa Bệnh, đã ra tay can thiệp giấu giếm sự cố kia cho Từ Huy.

Mánh khóe của người này rất cao, có thể chính là mấu chốt của vụ án này.

Lúc điều tra được là Cao Đạt đã ra mặt giúp Từ Huy giấu diếm sự cố chết người của Liêu Thao, Thiệu Hoa cảm thấy sức bất ngờ, nhưng rồi lại như có một cái gì đó nói với hắn rằng đây là chuyện tất nhiên.

Bút máy chạy trên giấy, có một đường nối giữa hai cái tên Từ Thanh Thanh và Cao Đạt.

Chỉ cần là việc do con người làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Thiệu Hoa kiểm tra được tài khoản ngân hàng của Từ Thanh Thanh có những khoản tiền gửi tới đều đặn, Cao Đạt chính là người chu cấp cho Từ Thanh Thanh một cuộc sống xa hoa.

Như vậy có khi nào Từ Huy chính là con riêng của Cao Đạt không?

Kết quả kiểm nghiệm DNA đã chứng thực, Từ Huy và Cao Đạt thật sự là cha con ruột.

Giết người không có gì ngoại trừ báo thù hoặc là lợi ích, vụ án gần như đã được sáng tỏ, Thiệu Hoa nhìn chằm chằm cái tên Cao Tuấn An trên giấy một lát, bảo Hà Tùng đi tìm một nhân viên cảnh vụ trong đội điều tra hình sự có dáng người và khuôn mặt tương tự với Từ Huy, mặc áo blouse trắng, ngồi trong phòng lấy khẩu cung, cửa phòng hơi hé mở, sau đó mời Cao Tuấn An đến cục cảnh sát với lý do là hợp tác điều tra, trên đường cố tình dẫn anh ta đi ngang qua căn phòng kia.

Cao Tuấn An nhìn thấy người đang được hỏi cung ở trong phòng là Từ Huy thì đồng tử liền co rút lại, cơ mặt khẽ run rẩy.

“Cao Tuấn An, anh đã biết từ lâu, Từ Huy chính là em trai cùng cha khác mẹ với mình, ba anh từ khi còn sống đã lập di chúc, tài sản thừa kế cũng có phần của Từ Huy.” Thiệu Hoa dùng giọng điệu cực kỳ bình thản, nhẹ nhàng mở miệng.

“Không thể nào, không có di chúc nào cả, anh nói dối.” Cao Tuấn An sắp điên lên.

Anh ta không phủ nhận thân phận của Từ Huy, có nghĩa là anh ta đã biết điều này từ lâu, Thiệu Hoa khẽ mỉm cười, nói: “Phần di chúc này ở trong tay Từ Huy.”

“Tôi đã thiêu hủy nó rồi, làm sao trong tay cậu ta lại có di chúc được?” Cao Tuấn An hét lên.

“Cái mà anh tiêu hủy là giả, giống như anh cho rằng Từ Huy đã chết, nhưng thật ra anh ta vẫn còn sống đấy thôi.” Thiệu Hoa bình thản tấn công điểm yếu của Cao Tuấn An.