Kẹo Ngọt Vị Chanh

Chương 2: Giúp đỡ có mục đích



Sáng hôm sau khi vừa đặt chân bước vào cánh cửa, tiếng xì xào bàn tán lại rộ lên tên của Trần Lê Hoàng Nhật. Vết thương trên gương mặt đẹp mã ấy như một lời buộc tội rằng cậu là một gã côn đồ không hơn không kém.

Ngay từ ấn tượng đầu tiên cậu đã khiến cho cả lớp có cái nhìn chẳng mấy tốt đẹp, nay lại mang gương mặt bầm tím đến trường khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng nghĩ cậu là đứa chỉ biết đánh đấm để giải quyết vấn đề.

Hoàng Gia Cát Linh là người hiểu rõ mọi chuyện hơn ai hết, cô khó chịu khi nghe những lời chỉ trích hướng về phía Hoàng Nhật. Rõ là do cô nên mới xảy ra sự việc không đáng, hà cớ gì cậu ta lại bị vạ lây.

Cơ thể bất giác muốn tiến đến gần để giải vây nhưng kí ức hôm qua hiện về lại khiến cô lưỡng lự.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, vì không muốn để Hoàng Nhật mang tiếng xấu, cô lại hùng hổ bước đến cạnh cậu vờ như bắt chuyện.

" Hôm qua cậu vì giúp tớ xách đồ mà bị ngã mà, cậu còn đau không? "

Lời vừa buột miệng nói ra cô lại có chút hối hận, liệu cái cớ vô lí này mọi người có tin nổi không?

Cậu ta yên lặng lờ đi câu hỏi của cô, thản nhiên cúi rạp người xuống nằm ngủ ngon giấc.

Tưởng rằng kế hoạch đổ vỡ tan nát, ngờ đâu cả lớp ồ lên vài tiếng vì bất ngờ, cả lũ sáp đến cạnh cô hỏi chuyện. Cứ thế tin đồn về những vết bầm trên mặt cậu ta được cô giải oan chỉ bằng một câu hỏi cô cố gắng bịa đặt.

Quả là gương mặt của lớp, một lời cô nói ra có sức nặng đến nhường nào?

Dù là khi thu lại bài tập về nhà, cô nhẹ giọng nhắc nhở nhưng ai nấy cũng đều ngoan ngoãn răm rắp làm theo đúng thời hạn. Chỉ cần là lời cô nói thì đó chính là sự thật, bất kể nó có vô lí đến nhường nào.

Vốn là một người năng động hoạt bát lúc nào cũng cười vui thân thiện nay lại chỉ cúi rạp nằm yên trên mặt bàn.

Gương mặt cau có vì đau đớn khiến cho bạn nữ gần đó lo lắng chạy lại hỏi han.

" Hoàng Gia Cát Linh! Cậu bị sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?? "

" Tớ...đau bụng quá, hình như tới kì mất rồi.. "

" Cậu mau đi nghỉ ngơi đi!!! Tớ đưa cậu vào phòng y tế nhé?? "

Cô mỏi mệt từ chối muốn ở trong lớp để dễ thúc quản cho lớp trật tự, tiết học tiếp theo là tiết thể dục cô vẫn cố gắng xỏ giày, nhẹ bước ra sân tham gia tiết học.

Bạn nữ vừa nãy liên hồi khuyên cô vào phòng y tế nghỉ ngơi sợ cô quá sức.

Quả nhiên khi hô cả lớp chạy 1 vòng sân lớn, Cát Linh chạy trước làm mẫu thì bị ngã xuống đột ngột. Mọi người xung quanh ai nấy cũng xúm lại gọi tên trong lo lắng.

Đám đông ồn ào làm cô sực tỉnh, đôi mắt hé mở ngay lập tức bị giật mình. Toàn thân đang đung đưa trên không trung, trước mắt song song với bộ đồng phục nam sinh gắn với bảng tên Trần Lê Hoàng Nhật.

Cô rùng mình cựa quậy bị cậu quát lớn.

" Cậu còn không chịu nằm im tôi vứt cậu xuống ngay đây đấy. "

Sự khó hiểu dâng lên nghi vấn, làm thế nào mà cậu ta lại bế cô trong hoàn cảnh này.

Vừa bước vào phòng y tế, giáo viên trong đó đã đỏ mặt ngại ngùng khen hai người đẹp đôi tinh tế.

Hoàng Nhật khó chịu đặt mạnh cô xuống giường rời đi ngay lập tức. Cô đơ người xoa mông đau đớn thì mới phát hiện ra lớp áo bị dính bẩn quấn quanh hông cô để che đi vết nhơ sau đũng quần.

Cô chợt hiểu ra, chính cậu ta đã giúp cô che đi vết máu bị tràn ra ngoài để không bị ai phát hiện còn tiện tay bế cô vào đây.

Khi hiểu rõ mọi chuyện lòng vừa cảm thấy kì lạ vừa cảm thấy biết ơn. Cô mang theo chiếc áo trở về giặt sạch vết bẩn, trắng lại thơm tho mới gật gù hài lòng đem đến trả lại cho cậu.

" Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tớ. "

" Ừ. "

Câu trả lời ngắn gọn, tay lén lấy chiếc áo cô cầm cất lại vào hộc bàn. Cậu ta vẫn mảy may như chưa từng xảy ra chuyện gì, thái độ bình thản không chút biểu cảm nào hiện diện.

Hoàng Gia Cát Linh thở dài quay về chỗ cách xa Hoàng Nhật. Ngay từ hôm đầu tiên nhận lớp cô đã xin đổi chỗ qua tổ khác để tránh mặt.

Sau lần giúp đỡ ấy, mỗi khi cô bất chợt quay về hướng bất kì lại thấy ánh mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào cô không rời. Gương mặt vẫn thản nhiên như vậy, đôi mắt chú tâm nhìn thẳng dù cô có phát hiện cậu ta vẫn tiếp tục nhìn.

Trần Lê Hoàng Nhật bỗng chốc trở nên kì lạ càng khiến cô khó hiểu. Suốt một khoảng thời gian dài cô không chịu được thêm nữa mới gặng lại hỏi cậu.

" Sao cậu lại nhìn tôi hoài vậy?? "

" Tôi muốn xem xem cậu đặc biệt chỗ nào mà được nhiều đứa ngu ngốc yêu mến thế. "

" Gì cơ?? "

" Cũng chả có gì đặc sắc. "

Cậu ta quay người rời đi để mặc cô đứng ngây ngốc khó hiểu.

________________

Kịch trường:

" Hoàng Gia Cát Linh!!! Cậu có sao không vậy, vừa ngã có đau không???? "

Trần Lê Hoàng Nhật mệt não nhìn vào chiếc áo dính bẩn trên tay thở dài.

" Quên không đem giặt rồi. "

Ngó thấy cô bị ngã trên mặt đất với chiếc quần dính bẩn do đến kì, cậu nảy ra ý tưởng hay chạy đến.

" Nhân dịp này nhờ cậu ta giặt luôn cho tiện. "