Kẹo Ngọt Vị Chanh

Chương 3: Chạm trán



Đỉnh điểm thời gian cuối học kì, tất cả những học sinh yếu kém đều phải ở lại lớp học thêm do giáo viên quản lý gay gắt. Điều hiển nhiên là Trần Lê Hoàng Nhật thuộc một trong số đó, cậu ta ngáp ngắn ngáp dài mặc kệ đống bài tập trước mắt đã chồng lên hàng núi.

Vệt phấn trắng thoăn thoắt di trên bảng đen đột ngột dừng lại, viên phấn bị gãy làm đôi lao vút xuống phía dưới rơi bốp vào đầu của nam học sinh lười nhác còn nằm dài.

" Ui da, cái thứ gì vậy!? "

Cậu ngơ ngác ngồi nhổm dậy xoa đầu đau đớn, giáo viên bị cậu chọc cho điên tiết bước lẹ xuống nhéo tai đến đỏ rát xách ra bên ngoài.

" Trần Lê Hoàng Nhật! Em còn dám hỏi lại tôi sao!? Học thì không chịu học, bản thân đang ở dưới đáy xã hội đến nơi rồi đấy! "

" Còn không mau đi rửa mặt rồi quay lại học cho đàng hoàng nghiêm túc!? "

Cậu mệt nhoài lê bước ra phía sau trường rửa mặt cho tỉnh táo, nào ngờ ngồi trên ghế đá thiu thiu ngủ quên lúc nào chẳng hay. Tán cây che khuất tầm nhìn với tia nắng chói chang, bóng mát xoa dịu tâm trạng đang nôn nao bực dọc.

Cứ thế cậu ngủ một mạch đến lúc chập tối, thầy giáo vì đi tìm cậu mà cả người vã mồ hôi hột trong lòng tức giận bùng nổ.

Vừa nhìn thấy tên nhóc ngủ ngon trên ghế đá, thầy vội vã đem cây thước dài 2 m lại giáo huấn cho cậu một trận.

" Trần Lê Hoàng Nhật!! Tên nhóc này dậy ngay cho tôi! "

Vừa nói vừa vút cây thước vào mông cậu khiến cậu tỉnh giấc.

" Tôi nói tên nhóc nhà cậu đi rửa mặt cho tỉnh ngủ, sao lại nằm ườn ở đây đến tận giờ này, hả!?? "

Hoàng Nhật dụi dụi mắt gãi đầu nhăn nhó.

" Em ngủ quên. "

" Tôi hết nói nổi em rồi, mai đưa phụ huynh đến gặp tôi! "

Bước chân từ tốn trở lại lớp học, lấy lại sách vở nhét hết vào cặp toan rời đi thì lấp ló hình bóng của người con gái đang lục lọi đống đồ trong bụi cây trước lớp.

Chẳng muốn để tâm đến xoay mặt bỏ đi thì truyền đến tiếng khóc nghẹn làm cậu phân tâm.

Nhìn kĩ ra mới rõ mái tóc xoăn dài tương tự na ná hình ảnh nhỏ lớp trưởng lúc nào cũng tỏ vẻ giỏi giang, vốn định cứ thế bỏ về nhưng lại chẳng ngăn được đôi chân đã đứng trước mặt con nhà người ta từ bao giờ.

Cậu rút ra từ trong balo chiếc áo ban sáng được đem trả trùm lên đầu Cát Linh muốn che đi khuôn mặt lấm lem thảm hại.

Cứ ngỡ làm vậy cô sẽ cảm động đến khóc nào ngờ vừa trùm lên che khuất gương mặt đó đã nghe được câu chửi thanh thoát khiến Hoàng Nhật không tin vào tai mình.

" Mẹ kiếp cậu làm cái trò gì vậy!? "

Miệng vừa nói xong đã túm lấy áo trên đầu mình vứt trả lại cho cậu. Thì ra tiếng ban nãy mà Hoàng Nhật nghe được không phải tiếng khóc nghẹn mà chỉ là tiếng nấc của cô mà thôi.

" Mà gượm đã, cậu là con nhóc lúc nào cũng ra vẻ hoa khôi thân thiện Hoàng Gia Cát Linh mà phải không? "

" X-xin lỗi...vừa nãy tôi lỡ lời.. "

Cô lúng túng cúi gập đầu xin lỗi luôn miệng, Hoàng Nhật nhếch miệng nhìn cô trêu chọc đánh đúng tim đen.

" Vừa rồi là lớp trưởng ưu tú của chúng ta vừa văng tục đó à? "

" Kh-không phải như cậu nghĩ đâu!!!! "

" Sao cũng được. "

Rảo bước chuẩn bị về thì ngó lại thấy cô vẫn đang lục tìm thứ gì đó khiến cậu dừng lại.

" Không định về à? Bảo vệ sắp khóa cổng rồi đấy. "

" Cậu về trước đi, lát tôi về.. "

Bàn tay loạt soạt lục tung bụi cây dính đầy đất bụi vào bộ đồng phục trắng xóa. Bộ dạng nhem nhuốc của cô khiến cậu ngứa mắt mặc kệ cô ở đó mà bỏ về một mình.

Dạo quanh hết khu bụi rậm lẫn hành lang cô thở dốc mệt mỏi, mãi cho đến khi bảo vệ đi quanh phát hiện ra cô giục về nhà cô mới bỏ cuộc.

Sáng hôm sau trên con đường đến trường, cô vội vã lao nhanh vun vút để tránh gặp phải Trần Lê Hoàng Nhật. Nhà cậu ta cách nhà cô chỉ đôi dăm mét, không muốn va phải người có tính cách kì lạ suốt từ đầu năm học cô đều cố tình đi đường vòng để về nhà.

Điều mà cô lo lắng tỉ lệ xảy ra cực kỳ thấp bởi tên kì quái đó thường xuyên đi muộn và đặc biệt là không thèm để ý đến cô.

Chỉ trong phút chốc vì sự lỡ lời hôm qua mà nay cô đã muốn tránh mặt cậu ta càng xa càng tốt.

Vào được lớp học cô thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía vị trí còn trống. Sắp vào tiết học đầu tiên vẫn chưa thấy bóng dáng cậu ta đâu, có lẽ nay lại đến muộn nữa rồi.

Vừa dứt lời trong suy nghĩ, tiếng trống vang lên theo nhịp điệu. Giờ truy bài sắp kết thúc mới thấy con người bình thản bước đi chậm rãi vào lớp.

Cậu ta vừa ngồi xuống ghế đã nằm rạp trên mặt bàn ngủ thiếp đi.

" Trần Lê Hoàng Nhật cậu ta là ma cà rồng sống về đêm hả trời? "

Cô lẩm bẩm rồi cho cả lớp đứng chào giáo viên. Vừa vào đến lớp đã thấy tên học sinh ngang ngược nằm ngủ không động tĩnh. Thầy sôi máu bước đến vỗ mạnh vào lưng cậu khiến cậu giật thót.

______________________

Kịch trường:

"Hức...ức. "

" Tự dưng bị nấc cụt khó chịu quá."

Hoàng Gia Cát Linh đang tìm lại đồ bị mất thì từ đâu chiếc áo trắng che lấp cả tầm nhìn khiến cô đang trong trạng thái mất kiên nhẫn lỡ lời thốt lên.

" Mẹ kiếp cậu làm cái trò gì vậy hả!? "

Vừa mạnh tay ném lại chiếc áo thì cô rùng mình bởi sự xuất hiện của Hoàng Nhật. Đầu suy nghĩ vạn câu hỏi sao cậu ta còn ở đây.