Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 38: Mật mã



Lâm Tư Hàm lắc đầu, phát huy kỹ thuật diễn tự nhận là tốt nhất từ trước đến nay, nói: “Em không biết.”

Thẩm Diệc Bạch không nhìn Lâm Tư Hàm, ngón tay dài vươn tới bàn phím màu trắng ấn phím ESC, đoạn hoạt hình giới thiệu trò chơi cũng bị cưỡng chế kết thúc. Hình ảnh cắt đến giao diện đăng nhập, bối cảnh và âm nhạc của giao diện đăng nhập là một đoạn đàn cổ kỳ ảo linh hoạt tuyệt đẹp.

“Click click click” tiếng bàn phím phát ra âm thanh.

Lâm Tư Hàm nhìn Thẩm Diệc Bạch quen thuộc mà nhập vào ô tài khoản: rabbit030. Đợi load xong, đến trang đăng nhập mật mã.

“Mật mã rất đơn giản, bai030.” Thẩm Diệc Bạch mặt không đổi sắc mà nói.

Lâm Tư Hàm: “…..”

Rất có sáng tạo, vô cùng sáng tạo, hiệu quả kinh người.

Cô không thể không bội phục, lại bị thu phục rồi.

Thẩm Diệc Bạch trước nay chưa từng nói với cô câu ân ái gì, nhưng lại dùng từng hành động để biểu đạt.

Tài khoản: rabbit030, mật mã: bai030.

Tên tài khoản là em, mật mã là anh, không sợ đặt lại cũng không sợ mất đi. Tên của anh chính là mật mã trên người em, không thể từ chối, không thể bỏ qua, anh đến gần em từng giây từng phút, sự phòng ngự tuyệt đối của em cũng mất đi từng tấc từng ly, không giãy giụa, không sợ hãi, tiến về phía em, trong lòng vang lên từng tiếng trống giục.

Khóe miệng Thẩm Diệc Bạch hơi giương lên, buông lỏng cà vạt, hỏi: “Biết ngồi chỗ nào chưa?”

“Đại khái…” Ánh mắt lâm Tư Hàm dao động, cuối cùng khóa trên đôi tay thon dài đẹp đẽ mà có lực đặt trên bàn phím của Thẩm Diệc Bạch. Gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, đốt ngón tay rõ ràng.

Thẩm Diệc Bạch chờ cô hành động, vô cùng kiên nhẫn. Đầu ngón tay khẽ ấn vào dấu cách, phát ra âm thanh có tiết tấu không nhanh không chậm.

Ánh sáng chiếu vào phòng làm việc, mặt trời giữa trưa lên cao, phát tán nhiệt độ, ánh sáng xuyên qua cửa sổ không dính chút bụi mà lọt vào, rơi đầy trên mặt đất tươi đẹp.

Răng khẽ cắn môi, Lâm Tư Hàm âm thầm mà hít một hơi thật sâu, một tay nắm góc váy chữ A, một tay khác đỡ lấy bàn cẩn thận mà đi tới.

Đùi vừa mới chạm vào quần tây đen của anh, vòng eo đã bị cánh tay hữu lực của anh vòng qua. Lưng cứng đờ dán vào lồng ngực đang phập phồng rõ ràng của anh. Chân dài khép lại rất nghiêm mật.

“Chuyên tâm một chút.” Thẩm Diệc Bạch nhận thấy cô đang thất thần, thấp giọng nói một câu.

Da đầu Lâm Tư Hàm tê dại, cưỡng bách chính mình đặt lực chú ý trên màn hình máy tính.

Giữa khoảng đất mênh mông bát ngát đại ngàn tuyết có một hồ nước trong suốt, giữa hồ nước có vài tảng đá lớn, đá lớn bị tuyết phủ một lớp thật dày.

Không có nhân vật, giao diện lựa chọn nhân vật không có nhân vật.

“Vì sao không có nhân vật?”

“Còn chưa tạo.”

“À.” Lâm Tư Hàm duỗi cánh tay dài, đủ đến con chuột bên cạnh bàn phím. Di chuyển chuột, chạm vào từng cái giới thiệu môn phái của nhân vật.

Nhìn mấy giới thiệu đơn giản về môn phái và kỹ năng cơ bản, Lâm Tư Hàm nhất thời không biết nên chọn cái nào. Hoạt động buổi chiều ở trường đại học nói thật dễ nghe là để cô đi làm đại diện, chính là cũng không thể thực sự để cô đến đó làm bình hoa cho người chơi thử đến chụp ảnh cùng….

“Em chơi cái gì?” Lâm Tư Hàm huých huých khuỷu tay vào lồng ngực Thẩm Diệc Bạch.

Một bàn tay của Thẩm Diệc Bạch đang ôm eo Lâm Tư Hàm, một tay để trên tay vị ghế dựa, mu bàn tay chống cằm, vẻ mặt lười biếng tùy ý.

“Em muốn chơi cái gì?”

“Em không biết.” lâm Tư Hàm lướt từng môn phái, “Cảm giác cái gì cũng có cái hay riêng.”

“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch đổi tư thế, bỏ tay khỏi eo của Lâm Tư Hàm, theo cánh tay thon nhỏ của lâm Tư Hàm, bàn tay to phủ lên bàn tay đang nắm chuột của Lâm Tư Hàm, nói: “Muốn chơi tấn công từ xa hay là cận chiến?”

Nhìn phạm vi kỹ năng công kích, lâm Tư Hàm do dự cuối cùng vẫn chọn cái trước, “Tấn công từ xa đi.”

“Đầu ra?”

“Đầu ra.”

Thẩm Diệc Bạch ấn phím cách, Lâm Tư Hàm nhìn giao diện hiện ra, vô thức vặn vẹo thân dưới, hô: “Đợi một lát.”

“Hửm?”

Lâm Tư Hàm rút bàn tay bị Thẩm Diệc Bạch bao trùm lên, đè lên, “Em tự mình đặt tên.”

Cô sợ Thẩm Diệc Bạch sẽ đặt một cái tên tùy tiện nào đó, tuy rằng cái này không có khả năng lắm.

Thẩm Diệc Bạch khôi phục bộ dáng lười biếng, ôm lấy Lâm Tư Hàm, vẻ mặt thỏa mãn.

Dịch về phía trước một chút, khoảng cách đủ đến bàn phím, Lâm Tư Hàm đánh chữ: Tiểu Bạch Thỏ trắng lại trắng. Đánh xong, một giây cũng không do dự mà ấn ok.

Thẩm Diệc Bạch nhấp môi.

Con thỏ buổi chiều muốn dùng ID này tham gia hoạt động, anh không có ý kiến.

Chính thức tiến vào thế giới game, Lâm Tư Hàm căn cứ vào chỉ dẫn cho người mới chơi làm nhiệm vụ, làm quen với kỹ năng đơn giản nhất và cách di chuyển.

Thẩm Diệc Bạch cũng không có động tác dư thừa, ôm Lâm Tư Hàm để cô ngồi lại trên đùi mình, trò chơi quen thuộc đến nỗi anh không thể quen thuộc hơn.

Đây là một khoản mục trò chơi MMOROG mà B.S tự khai phá, cách chơi đa dạng, hình ảnh tinh xảo. Đình đài lầu các rất chân thật, tiếng nước suối róc rách, mỗi khi bước đi trên tuyết trắng xóa đều phát ra âm thanh tuyết bị giẫm lên.

Thế giới quan rất lớn, cốt truyện lôi cuốn, mỗi một giai đoạn đều có những chuyện xưa ân oán tình thù làm người đau lòng. Một năm bốn mùa hai tư tiết, từ tiết kinh trập cho đến tiết sương giáng, ở bản đồ khác nhau thì cảnh tượng đẹp đến hoàn mỹ cũng khác nhau. Hình thức ACT kinh điển, từng thao tác kỹ năng đều mang lại cảm giác sảng khoái vô cùng.

Lâm Tư Hàm lựa chọn loại cung dài đơn giản của môn phái. Môn phái này nhiệm vụ vô cùng thuận tiện, đặc biệt là nhiệm vụ như kiểu săn bắt hái thuốc. Chỉ cần lựa chọn mục tiêu NPC, trong phạm vi công kích của kỹ năng, khi kéo cung thì sẽ ấn phím W, chờ cung kéo đầy lực rồi, “Vèo” một tiếng, bạch linh xé không khí mà lao ra, vô cùng chuẩn mà bắn vào mục tiêu NPC. Quái cùng cấp của NPC trong nháy mắt bị tiêu diệt.

“Thẩm tổng?” Lâm Tư Hàm toàn tâm nhập vào game bớt chút thời gian gọi Thẩm Diệc Bạch một tiếng, “Anh không làm việc sao?”

“Đang làm việc.”

“A?”

Ngón tay Thẩm Diệc Bạch quấn quấn lọn tóc của Lâm Tư Hàm, “Có phải em đang hiểu sai ý gì không?”

“Cái gì?” Ngón tay trỏ của Lâm Tư Hàm ấn phím W, khi mũi tên chuẩn bị bay đi, lại nhanh chóng ấn phím E, lắp đầy mũi tên.

Ba mũi tên theo thứ tự mà xé không khí, dòng khí minh động.

“Hiểu sai ý….” Thẩm Diệc Bạch liếc nhìn màn hình máy tính, bất mãn. Hạ trọng tâm cơ thể, thổi khí bên tai Lâm Tư Hàm, “Công việc huấn luyện em là anh đảm nhận.”

Lâm Tư Hàm âm thầm né tránh. Anh thường làm mấy động tác nhỏ, làm cô không thể nào tập trung vào công việc.

“Đổi người cũng được.” Lâm Tư Hàm thành tâm mà góp ý kiến.

Thẩm Diệc Bạch biểu tình lãnh đạm, “Không có người.”

Ở văn phòng được Thẩm Diệc Bạch dạy dỗ gần ba tiếng, tới giờ ăn cơm mới thả ra, Lâm Tư Hàm cảm thấy mình sắp thành thục rồi…

Buổi chiều, hoạt động ở trường đại học. Địa điểm là sân thể dục của khu nhà dạy học mới của trường đại học S.

Lều cao đặt ngay ngắn dưới bóng cây long não, màu xanh lam phối hợp với màu đỏ vừa thích hợp lại có thêm chút mạnh mẽ. Lâm Tư Hàm trang điểm lại xong xuống xe, không khí tại hội trường đã được hâm nóng có chút sôi động.

Dưới mỗi lều đều đặt ba tổ máy tính, trên máy tính đã cài đặt bản thử nghiệm. Lều ở chính giữa đặt một chiếc bàn tròn to lớn, năm máy tính xếp theo vòng tròn đã được dọn xong.

Phía trước lều là đội ngũ xếp hàng dài, đen nghìn nghịt đầu người, chậm chạp mà di chuyển. Trong đội ngũ có nam lẫn nữ, trong đó học sinh là đa số.

“Oa! A, a a mau xem, nữ thần.” Trong hàng không biết ai nhìn thấy Lâm Tư Hàm đang ở cuối hàng mà kinh hô ra tiếng.

“Thật sự là Thỏ con! Thật xinh đẹp!”

“Nữ thần, nữ thần, ký tên cho em với.”

Lâm Tư Hàm tận lực chào hỏi, được nhân viên an ninh che chở từ giữa sân gian nan đến khu vực thử chơi.

Ngồi trước máy tính đã được sắp xếp.

Trong đám người vang lên một tiếng hoan hô. Lâm Tư Hàm từ khi ra mắt đến nay đều được xưng hô là nữ thần của trạch nam. Khí chất thanh mát, cười rộ lên như hoa nở xuân về, như phá băng, như tan chảy tuyết lạnh. Trên mạng có câu, thỏ con cười một cái, chư quân mười năm quên đánh trận.

“Thỏ con lần này là khách mời thần bí trong hoạt động của B.S tại trường đại học sao?” Một nam sinh cao gầy đeo kính trong hàng hỏi.

Lâm Tư Hàm nghe được, hướng về phía nam sinh kia khẽ gật đầu.

“Ha ha ha, ngốc thế, nữ thần đã ngồi chỗ đó, không phải là khách mời thì là gì?”

“Oa, lời rồi lời rồi, không uổng công chúng ta xếp hàng lâu như vậy.”

Hơn một nửa học sinh đều lấy điện thoại ra chụp, vừa chụp vừa hối hận sao mình không đem máy ảnh theo. Chụp ảnh xong, chọn những tấm mình vừa lòng nhất, phát lên vòng bạn bè, phát lên weibo. Kích thích bạn cùng phòng.

Nhóm chat của một phòng ký túc xá bốn người của đại học S:

Trưởng phòng tốt mang cơm hộ, cả đời bình an: Nhìn thấy nữ thần, là tiên nữ thật sự. [Hình ảnh hình ảnh.]

Ba ba các người: Ôi đệt? CMN, anh em quá đáng!

Ba ba mang ta lên một đoạn QAQ: Yeah yeah yeah, tôi cũng ở đây.

Ba ba các người: Về sau đừng nghĩ ta sẽ mang cơm cho mấy người.

Ba ba mang ta lên một đoạn QAQ: Đoạn gì thì lúc nào cũng có thể mang, mau tới, vừa mới bắt đầu.

Ba ba các người: Phóng tới chỗ nữ thần ngay đây, chờ ba ba.

Vị trưởng phòng xốc chăn lên, từ trên giường nhảy xuống, túm quần chạy, chạy như bay đến sân thể dục.

“Vô cùng cảm ơn mọi người đã đến với hoạt động của B.S tại trường đại học, chúng ta sẽ chọn ba vị bạn học may mắn lên đây, cùng với nữ thần thử nghiệm phó bản* Tùy Cơ.” MC chương trình giảm âm lượng nhạc nền, hứng thú bừng bừng mà nói: “Tất cả mọi người đều có mã số của chính mình chứ? Tôi biết các bạn chắc chắn phải biết mã số của mình, không có khả năng đi học nhiều ngày như vậy mà lại không nhớ mã số của mình đúng không nào?”

“Nhớ!”

“Ba người?” Một bạn học đếm số máy tính ở lều giữa, đưa ra nghi vấn: “Còn thừa một chỗ?”

“Tôi biết các bạn sẽ có thắc mắc mà. Máy chơi thử này không hư.” MC cố ý kéo dài âm điệu nói: “Đợi lát nữa sẽ có một khách mời thần bí. Tiết lộ cho mọi người, một chữ đẹp trai.”

Lập tức có nữ sinh kích động, cao giọng hô: “Sở Ôn Luân! Sở Ôn Luân! Sở Ôn Luân!”

“NO NO NO.” MC không ngừng lắc ngón tay trỏ, cường điệu, “Còn đẹp trai hơn Sở Ôn Luân.”

“Oa…” hiện trường một trận ồ lên.

“Người ấy chính là Thẩm tổng của khoa học kỹ thuật B.S – Thẩm Diệc Bạch tiên sinh.” MC vỗ tay, điều động nhân viên COS tiến vào khuấy động không khí.

Lâm Tư Hàm: “…”

Lấy tính cách của Thẩm Diệc Bạch, mười phần đến tám phần sẽ không chọn phương thức lên sân khấu như thế này.

*Phó bản: Một bản đồ cách biệt khác, giống phá đảo trong Mario, gồm nhiều quái và 1 BOSS ở mỗi tầng, đánh hết quái và BOSS trong này là phá xong phó bản, tùy phó bản mà có giới hạn số lần được vào trong ngày hoặc thất bại sẽ có thời gian cấm vào liền phải chờ hồi phục.