Kết Cục Gả Thay Của Thiên Kim Thật Sau Khi Ta Xuyên Sách

Chương 4



7

Hành cung, ngày đi săn thứ nhất.

Ta thất thần nhìn dãy núi phía xa, thầm tính toán xem lát nữa nên lấy cớ gì để rời bàn sớm.

Còn chưa nghĩ ra được lý do nào hợp lý, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tạ Nghiên Từ: “Nếu nương tử muốn đi tìm hắn, vậy thì đi thôi.”

Không kịp phòng bị lại có người đưa thang, ta đáp: “Được nha!”

Nghe vậy, Tạ Nghiên Từ hơi híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại, khiến ta không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn.

Ta đứng dậy rời bàn tiệc, thơm khóe môi má lúm đồng tiền của hắn: “A Từ ngoan, chờ ta trở lại nha.”

Ngón tay ngọc của Tạ Nghiên Từ hơi co lại, tựa như muốn giữ ta, nhưng chỉ nâng lên một chút, sau một cái chớp mắt lại buông xuống.

Ta còn đang nhớ chuyện tiểu thần y nên không chú ý tới dộng tác của hắn, xách mép váy lên đi hai bước rồi mới đột nhiên nhớ ra:

Không đúng! Tạ Nghiên Từ đâu có biết đến sự tồn tại của tiểu thần y đâu?

Vậy hắn muốn ta tìm ai?

Ta bất tri bất giác nói: Chẳng lẽ Tạ Nghiên Từ cho rằng ta đang nhớ nhung Tạ Húc nên mới thất thần ư?

Trời đất chứng giám, đám hậu duệ quý tộc và hoàng tử hoàng tôn kia mặc kỵ trang xong nhìn giống nhau như đúc.

Ta có thể nhận ra ai được chứ?

Nhưng bây giờ, phải tìm ra tiểu thần y trước Giang Ánh Tuyết mới là điều quan trọng nhất.

Ta vội vàng chạy vào rừng sâu, quả nhiên liền tìm được tiểu thần y đang mê mẩn hái thuốc.

Ta không nói nhiều liền túm ống tay áo hắn chạy về phía hành cung.

Thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú vội vã gạt phăng tay ta ra: “Ta không đi! Thảo dược ta trồng đã đến lúc phải hái rồi!”

Tên nhóc này!

Ta còn đang nghĩ sao lại có người l.i.ề.u m.ạ.n.g như thế, dám vào khu vực săn bắn của hoàng gia. Hóa ra là hắn ta chạy tới chỗ này trồng thảo dược?!

Ta ôn tồn giảng giải cho hắn: “Ngươi có biết, người dám một mình tự ý xông vào khu săn bắn của hoàng gia sẽ có kết cục gì hay không?”

Tiểu thần y nhìn chằm chằm thảo dược bảo bối của hắn, trả lời cho có lệ: “Kết cục gì?”

“Bị ngũ a ca dùng mũi tên dài như này” – ta vừa nói vừa vươn tay mô tả - “Bắn một mũi tên xuyên tim, suýt nữa bỏ m.ạ.n.g!”

Tiểu thần y nhìn ta như nhìn tên ngốc, lườm nguýt: “Ta chưa nghe qua danh hào ‘ngũ a ca thiếu hiệp’ trong giang hồ bao giờ. Chắc chắn là cô nương đang muốn lừa ta!”

Nhầm rồi, ta quên mất triều đại này gọi các long tử là hoàng tử.

Ta trầm mặc một lúc lâu lại nói: “Cái này không quan trọng.”

Thấy hắn vẫn thờ ơ, ta dứt khoát dùng hết sức bình sinh kéo hắn ra ngoài như nhổ hành khỏi ruông.

Ai mà biết theo nguyên tác thì tiểu thần y sẽ bị thương ra sao, lại được Giang Ánh Tuyết cứu giúp thế nào.

Trước tiên phải đưa người đi khỏi khu vực săn bắn rồi lại nói sau.

Nhưng người này ngoan cố thật sự, nhất định không chịu rời đi một bước: “Ta muốn ở lại đây! Cho dù c.h.ế.t! Ta cũng phải bảo vệ thảo dược của ta!”

Trong lúc bọn ta xô đẩy thì có một mũi tên nhọn xé gió bay xuyên qua bụi cỏ, lao thẳng về phía tiểu thần y.

Trước khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, ta chỉ kịp đẩy hắn ra.

Mũi tên nhọn xuyên tới phá da thịt, tấm vải trắng như sáp trên áo ta lập tức đ.ẫ.m m.á.u

Ta đau đến chảy nước mắt.

Này! Không hợp lý đâu nha!

Dựa vào cái gì mà nữ chính chỉ cần xinh đẹp liền có thể thu phục được tiểu thần y, còn ta thì phải chịu khổ đỡ mũi tên?

M.ạ.ng của nữ phụ thì không phải là m.ạ.n.g người à?

Tiểu thần y xông lên: “Đừng nhúc nhích, trên mũi tên có độc.”

Ta xua xua tay: “Thuốc mê mà thôi, hoàng gia săn thú sao có thể…”

Ta chưa nói xong đã phát giác điểm không ổn.

Đây căn bản không phải mũi tên săn bắn hoàng thất dùng!

Tiếng đánh nhau truyền tới từ chỗ không xa.

Có tiếng bước chân đang tới gần.

Tình tiết truyện không đúng với nguyên tác!

Không thể trở về hành cung!

Ta nhịn đau kéo tiểu thần y: “Nơi này không an toàn, mau, mau trốn vào trong rừng!”

8.

Loạng choạng đi vào rừng sâu, bọn ra rốt cuộc cũng tìm thấy một cái động.

“Bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi đợi ở đây một chút, chờ ta quay lại tìm ngươi.”

Ta kéo hắn giấu hắn vào trong động, xoay người liền rời đi.

Tiểu thần y kéo vạt áo ta không chịu buông tay: “Ngươi bị thương như vậy rồi còn muốn đi đâu?”

Ta kéo váy lại, đưa ngọc bội của Tạ Nghiên Từ cho hắn: “Ta muốn đi tìm tướng công của ta, nếu ta chưa quay lại thì ngươi nhớ mang ngọc bội này đến hầu phủ ở kinh thành tìm ta nhé!”

Tiểu thần y bĩu môi: “Sao ta lại phải nghe lời ngươi?”

“Này nhóc!” ta miết má phính của hắn, “Cái này gọi là báo ân, ngươi thử không tới tìm ta xem?”

Hắn không tình không nguyện gật đầu: “Nhưng bên ngoài nguy hiểm như thế, ngươi…”

Miệng vết thương của ta hắn đã xử lý đơn giản qua.

Ta cũng hiểu rõ rằng bây giờ tốt nhất là ta nên lưu lại chỗ này, từ từ đợi hỗn loạn bên ngoài qua đi.

Nhưng ta lo lắng cho Tạ Nghiên Từ.

Người Tạ gia coi như người sắp c.h.ế.t mà đối đãi, lúc nguy hiểm căn bản sẽ không quan tâm tới sống c.h.ế.t của Tạ Nghiên Từ.

A Từ của ta phải làm sao bây giờ?

Hắn lẻ loi một mình, chân cẳng lại không nhanh nhẹn.

Chẳng lẽ hắn chỉ có thể dựa vào xe lăn để tránh đám đao quang kiếm ảnh đó hay sao?

Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến ta đau đến nghẹt thở.

Ta hoảng loạn mà chạy trở về, giữa đường lại loáng thoáng nghe thấy giọng của Tạ Nghiên Từ.

Chỗ đó là bên cạnh vách đá.

Có người ở rìa vách đá, thân hình đơn bạc như là con diều, tùy thời có thể bị gió thổi bay.

Ta nhịn đau tới gần, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.

Tạ Húc dẫn theo một đám tử sĩ vây quanh Tạ Nghiên Từ, dồn hắn chạy tới rìa vách đá.

Hắn nhàn nhã đứng ngoài vòng vây, nói: “Ta dạo khắp cánh rừng này cùng ngươi rồi, vậy mà tỷ phu vẫn chưa chọn được chỗ yên nghỉ nào sao?”

Tạ Húc tựa hồ dự đoán được sinh mệnh của Tạ Nghiên Từ, nên cũng chẳng thèm che giấu dục vọng nữa, “Màn ám s.á.t này vốn là chuẩn bị cho phụ hoàng.”

Tạ Húc làm bộ làm tịch thở dài, “Nhưng sủng vật nhà ta nuôi không ngoan, chạy đến chỗ tỷ phu ở lại không muốn đi nữa rồi.”

“Ta cũng hết cách rồi, nên đành phải ra tay với tỷ phu, tỷ phu sẽ hiểu cho ta thôi, đúng không?”

Hóa ra là Tạ Húc xuyên sách xong lại làm cốt truyện thay đổi!

Nhưng hắn muốn làm cái gì?

Hắn muốn bức c.h.ế.t Tạ Nghiên Từ tay không tấc sắt?

Ta giận tím người, thừa dịp Tạ Húc không phòng bị, liền xông lên dí cây trâm nhọn vào chỗ động mạch cổ hắn.

M.á.u tươi theo trâm bạc nhỏ giọt xuống, nhiễm hồng ta đầu ngón tay ta: “Tạ Húc, thả hắn ra.”

Tạ Húc khẽ cười một tiếng.

Ta đâm châm bạc sâu thêm một chút.

Tử sĩ vây quanh Tạ Nghiên Từ đã thay đổi mục tiêu, nhìn chằm chằm ta như hổ rình mồi.

Không khí mỗi lúc càng thêm căng thẳng, Tạ Nghiên Từ mở miệng.

“Nương tử,” hắn gọi ta, “Cây trâm quá sắc bén, nương tử cẩn thận đừng để tay bị thương.”

Giọng nói Tạ Nghiên Từ vẫn dịu dàng như vậy, “Ta và nhị hoàng tử chạy đến tận đây, vốn chỉ hy vọng trước khi c.h.ế.t có thể gặp lại nương tử một lần.”

Xe lăn trượt bánh về phía sau, có mấy cục đá vụn gần đó lăn rơi xuống vách đá sâu thẳm.

“A Từ,” ta run dỗ hắn, “Ta đã, đã tìm được người có thể cứu chàng rồi, chàng ····· chàng đừng nhảy xuống, có được không?”

Gió lớn thổi bay ống tay áo to rộng của hắn, đôi chân mày tuấn mĩ cũng cong lên nhẹ nhẹ: “Thật ư, nương tử giỏi quá.”

Nhưng chỉ sau nháy mắt, thân ảnh Tạ Nghiên Từ đột nhiên biến mất trước mắt ta.

“Tạ Nghiên Từ!!!”

“Bùm” – một tiếng vang lớn, là tiếng xe lăn rơi xuống vách đá.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, ta lại như được rót thêm sức mạnh, đẩy đám tử sĩ ra, xông lên phía trước túm chặt lấy tay Tạ Nghiên Từ.

Hơn phân nửa thân hắn lơ lửng dưới vách đá.

Ta nắm chặt lấy hắn: “Tạ Húc, ngươi giúp ta cứu hắn đi, chỉ cần ngươi đồng ý cứu hắn, chuyện gì ta cũng sẽ đồng ý với ngươi…”

Nhưng Tạ Húc chỉ khoanh tay đứng một bên xem kịch vui.

Miệng vết thương chỗ bả vai ta lại vỡ ra một lần nữa, m.á.u tươi lại luôn ra, cứ như những bông hoa rực rỡ nở trên làn váy trắng.

Mái tóc dài của mĩ nam thả tung trong gió trông thật đẹp.

Sắc mặt hắn tái nhợt, chút hơi tàn níu giữ sinh mệnh hắn cứ như sắp cạn, chỉ có đôi mắt hoa đào vẫn sáng trong như vậy.

Tạ Nghiên Từ cười dịu dàng, ân cần nói: “Thư hòa ly ta kẹp ở cuốn sách ta hay đọc kia”

“Sau khi ta c.h.ế.t, nương tử không cần thủ tiết vì ta nữa.”

Sau đêm tân hôn, sau khi mở quạt tròn, có người nhìn thấy hắn bệnh nặng vẫn mỉm cười với hắn.

Từ giây phút đó, hắn đã từng có chút hy vọng xa vời rằng bản thân có thể sống lâu thêm một chút, thêm một chút thôi.

Tháng ba mùa xuân, trận mưa xuân đầu tiên rơi xuống tí tách.

Giữa trời chiều tăm tối, Tạ Nghiên Từ vươn bàn tay như ngọc dương chi ra, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay ta.

Tạ Nghiên Từ dịu dàng đến tàn nhẫn, bẻ tách từng ngón từng ngón tay ta ra khỏi bàn tay hắn.

Ta nghe thấy giọng nói của hắn.

Hắn nói, đi thôi, đi yêu người nàng nên yêu.

Ta vội vàng nắm tay lại, nhưng chỉ bắt được hư không.

Ta nhớ trước khi rời bàn tiệc đi săn, ta thơm khóe môi má lúm đồng tiền của hắn, nói “A Từ ngoan, chờ ta trở lại.”

Ta nhớ bản thân còn liều c.h.ế.t cứu tiểu thần y chỉ để đổi lấy một tia hy vọng sống sót cho hắn…

Có gì đó rơi xuống, dính ướt mặt ta.

Ta tưởng đó là mưa xuân, nhấc tay lên sờ.

Hóa ra lại là nước mắt của chính mình.

Người vốn dịu dàng lâu nước mắt cho ta, lại quyết tuyệt biến mất trước mặt ta.

Chính là Tạ Nghiên Từ, chàng mới chính là người ta vẫn luôn yêu thương mà…