Kết Cục Gả Thay Của Thiên Kim Thật Sau Khi Ta Xuyên Sách

Chương 5



9.

Sau chuyến đi săn mùa xuân đó, thế cục trong kinh thành xảy ra biến hóa lớn.

Tạ Húc đột nhiên ám sát hoàng thượng, lại nói với bên ngoài rằng hoàng thượng bệnh nặng.

Thời điểm tất cả mọi người cho rằng Tạ Húc vội vàng g.i.ế.t cha để đoạt vị thì hắn lại bức bách Tạ gia loại bỏ Tạ Nghiên Từ ra khỏi gia phả.

Người Tạ gia không nhận Tạ Nghiên Từ, ta liền ôm linh bài của hắn trở lại Giang gia.

Ngày thứ ba ta để tang Tạ Nghiên Từ, Giang Ánh Tuyết trở về Giang gia.

Thái độ nàng ta rất khác thường, không vội vã lấy lòng Giang phụ Giang mẫu như mọi khi nữa, ngược lại nàng lại tới tìm ta trước.

Giang Ánh Tuyết mặc một bộ cung phục tươi đẹp, cây trâm bộ diêu dài trên tóc leng keng lay động theo động tác của nàng ta.

Nàng ta nâng cằm: “Sao trước đây ta lại không nhìn ra tỷ tỷ có công phu hồ ly tinh được nhỉ?”

“Ngươi mê hoặc thứ tử Tạ gia chịu chết vì ngươi thì cũng thôi đi, lại còn dám câu dẫn khiến điện hạ nhớ mãi không quên ngươi, thậm chí hắn ta để cưới được ngươi, còn định giáng ta xuống làm trắc phi?”

Thấy ánh mắt ta chẳng hề xao động, Giang Ánh Tuyết lại càng bực bội hơn: “Rõ ràng ta đã dùng mưu hèn kế bẩn hãm hại thanh danh của ngươi, đoạt hôn ước của ngươi! Nhưng sao ngươi vẫn còn may mắn như vậy được?”

“Tỷ tỷ” – Nàng ta chất vấn ta từng chút một.

“Ngươi nhất định phải đoạt đi mọi thứ của ta hay sao?”

Ta gạt phăng tay nàng ta ra: “Hiện tại ta không có tâm trạng tranh cãi với ngươi, ngươi cút ra chỗ khác tự nổi điên đi!”

Giang Ánh Tuyết lúc này đã hoàn toàn bị ta chọc giận, nàng ta giơ bàn tay lên thật cao, định đánh vào má ta.

Nhưng ngược lại là nàng ta bị tát đến lệch mặt.

Thì ra là Giang phu nhân nghe nói Giang Ánh Tuyết trở về, ngồi chờ rất lâu không thấy nàng ta tới mới hỏi nô tì rồi tự mình tìm đến cửa. Lại không ngờ rằng đã nghe rõ mọi chuyện nàng ta nói.

Giang phu nhân tức giận đến phát run:

“Giang Ánh Tuyết, ta coi con như con đẻ của mình, dù đã tìm được Uyển Uyển về Giang gia nhưng ta cũng chưa bao giờ đối xử khắc nghiệt với con, vậy mà con, vậy mà con lại báo đáp công ơn dưỡng dục của ta như vậy hay sao?”

“Công ơn dưỡng dục mà mẫu thân nói là gả cho tên ma ốm của Tạ gia kia hay sao?”

Giang Ánh Tuyết cười nhạo: “Ta không nhận nổi ơn dưỡng dục này!”

Giang Ánh Tuyết không để ý đến thần sắc khó coi của Giang phu nhân, mà nói với ta: “Lần này ta đến là để nói cho tỷ tỷ biết. Ít ngày nữa điện hạ sẽ đưa tỷ tỷ vào phủ, tỷ tỷ nhớ phải chuẩn bị cho tốt.”

Tiếng bộ diêu leng keng lay động.

Tà áo cung phi tươi đẹp của Giang Ánh Tuyết tung bay trong gió. Nàng ta đi rồi.

Gác mái nho nhỏ khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Một lúc lâu sau, Giang phu nhân mới mở miệng: “Uyển Uyển, nhị hoàng tử điện hạ không ghét bỏ chuyện con từng là thê tử của người khác, vẫn nguyện ý cưới con, đó là phúc phận lớn của con …”

Ta cắt ngang lời nói giả nhân giả nghĩa của Giang: “Bộ dạng mẫu thân bây giờ trông cứ như cứ như thương xót cho ta lắm vậy. Sao nào, lời nói dối của Giang Ánh Tuyết bị vạch trần rồi, mẫu thân lại nhớ tới trước kia từng cho người đánh ta 50 gậy, nên tâm không an, muốn bồi thường cho ta?”

Giang phu nhân ngập ngừng nói: “Nhưng con đang tuổi xuân xanh, chẳng lẽ phải vì một tên ma ốm không quyền không mà thủ tiết hay sao?”

Ta lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”

“Uyển Uyển, mẫu thân làm như vậy cũng vì muốn tốt cho con…”

“Tốt cho ta?”

Ta chỉ vào căn gác mái nhỏ hẹp, “Muốn tốt cho ta, là để ta ở căn phòng nhỏ bé này suốt mười mấy năm chẳng thèm quan tâm?

“Tốt cho ta, là sẽ tin ngay lời nói một phía của Giang Ánh Tuyết?”

“Đêm xuất giá, lúc ta bị Giang Ánh Tuyết đánh ngất nhét vào trong kiệu thì mẫu thân ở đâu?”

Nguyên thân phải trải qua mười mấy năm đau khổ, cuối cùng cũng rơi vào kết cục c.h.ế.t trẻ, nhưng cũng chưa từng thấy một chút tình thương từ phụ mẫu của nàng.

Vậy mà hiện tại nghe nhị hoàng tử tôn quý Tạ Húc coi trọng ta, liền chạy tới muốn nhận tình thân, giải trừ hiểu lầm bấy lâu nay?

Giang phu nhân sốt ruột nói: “Uyển Uyển, ta và phụ thân sẽ bù đắp cho con ····”

“Mẫu thân nếu rảnh như vậy thì tốt nhất hãy quan tâm Giang Ánh Tuyết thêm đi.” Ta cắt ngang lời bà nói, “Ta không nhận nổi cái bù đắp cùa người, ta cũng không cần.”

10.

Sau khi Tạ Nghiên Từ c.h.ế.t bảy ngày, ta bị bức tái giá gả cho Tạ Húc.

Ngày đại hôn hôm ấy, mũ phượng khăn trùm đầu của ta là tang phục trắng thuần.

Ta lại bị phụ mẫu buộc lên kiệu hoa.

Mới mấy tháng ngắn ngủi, ta đã hai lần xuất giá từ phủ Thừa tướng, lại còn là hai đoạn nhân duyên khác biệt.

Mẫu thân nói, lần này ta gả cho nhị hoàng tử điện hạ, là gả làm hoàng tử chính phi.

Đoạn ký ức bị Tạ Húc cầm tù trước khi xuyên sách hiện lên trước mắt.

Ta không muốn làm hoàng tử phi một chút nào.

Ta mân mê chủy thủy trong cổ tay áo.

Lại chờ thêm mấy ngày, nếu, nếu tìm được t.h.i t.h.ể của A Từ dưới vách núi, ta liền đi cùng hắn…

Kiệu hoa lắc lư dẫn theo mười dặm hồng trang.

Rắc gạo trừ tà, hóa giải tam sát, đạp bàn tiệc rượu, soi gương bái đường*

(* Nguyên văn là 撒辟谷, 免三煞, 传席, 望镜展拜… là một loạt phong tục ngày cưới của Trung Hoa, mình chưa biết dịch như nào cho đúng. Ai biết phần này cmt nhé)

Sau một loạt lẽ tiết rườm rà, ta bị Tạ Húc dẫn vào phòng tân hôn.

Khó khăn lắm mới rời khỏi lễ đường, thì ngoài phòng bỗng vang lên tiếng bước chân ngay ngắn trật tự - Có người bao vây phủ hoàng tử.

Qúa lâu rồi, ta mới lại nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc ấy.

Người nọ nói:

“Ta phụng mệnh phụ hoàng, tới bắt phản tặc Tạ Húc.”

Quạt tròn rơi xuống, rốt cuộc ta cũng thấy rõ mặt người vừa tới.

Vẫn là gương mặt tuấn mĩ ấy, vẫn là dáng vẻ hơi tái nhợt, vẫn là đôi mắt hoa đào sáng trong.

Là Tạ Nghiên TỪ.

Nước mắt rơi khiến tầm mắt mờ đi, ta cũng nhìn thấy tiểu thần y đẩy hắn đi vào lễ đường.

Tạ Nghiên Từ nhìn Tạ Húc:

“Nhị điện hạ đang chờ những tên tử sĩ đó hay sao?”

Hắn cười tiếp tục nói: “Bọn họ đã bị thị vệ giải quyết, ta khuyên nhị điện hạ nên ngoan ngoãn đền tội đi thôi!”

Tiểu thần y cũng cáo mượn oai hùm nói: “Đám thị vệ kia! Đúng, là các ngươi đó! Còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau bắt tên nghịch tặc này lại! Coi lời Thái tử điện hạ nói là gió thoảng qua tai hay sao?”

Có tên thị vệ xông lên trước, ra vẻ muốn bắt lấy Tạ Húc.

Tạ Húc cười nhạo một tiếng, hất tay thị vệ ra: “Bộn điện tạ tự đi!”

Mặc dù rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng Tạ Húc vẫn muốn gây sự: “Thái tử điện hạ có lẽ vẫn chưa biết nhỉ? Người mà ngươi tâm tâm niệm niệm muốn nghênh thú lại là q.u.á.i t.h.a.i đến từ thế giới khác, mượn x.á.c hoàn hồn. Không chừng đến một ngày nào đó, ta và Giang Uyển sẽ trở về nơi đó, đến lúc đó, Giang Uyển vẫn là của ta…”

Tạ Nghiên Từ mặc kệ hắn, bình tĩnh đứng dậy khỏi xe lăn.

Hắn ôm ta vào lòng, thay đổi ngữ điệu dịu dàng phía trước trở nên nguy hiểm:

“Nương tử đừng đi!”

“Chức Thái tử phi cho nàng, nàng về với ta, có được không?”

Ta rốt cuộc cũng hiểu hết tất thảy những gì xảy ra trước mắt mình.

Tạ Nghiên Từ là Thái tử điện hạ?

Chân hắn cũng rất lành lặn, căn bản không phải một người bệnh nặng.

Ta đẩy hắn ra: “Tạ Nghiên Từ, chàng lừa ta giả c.h.ế.t?”

Tạ Nghiên Từ rũ mắt trông rất đáng thương: “Việc ta tính toán hung hiểm vạn phần, chưa đến cuối cùng, ta không muốn để nương tử bị liên lụy vào đó.”

Hắn tủi thân nói: “Ta cho rằng nương tử thích người khác, nên muốn để nương tử rời đi!”

Hắn thoải mái thừa nhận tư tâm: “Nhưng ta không cam tâm, ta không nghĩ nàng lại quên ta nhanh như vậy…”

Đúng rồi, Tạ Nghiên Từ muốn dùng cái c.h.ế.t của chính mình để lưu lại ký ức khó phai trong lòng ta.

Hắn muốn ta không thể quên được hắn, cho dù ta có yêu những người khác, hắn cũng muốn ta phải nhớ hắn đến mức khắc cốt ghi tâm.

Hắn quả thực làm được như vậy.

Lẽ ra ta phải nghĩ ra điều này sớm hơn mới phải. Một thứ tử con vợ lẽ có thể sống sót được ở hầu phủ ăn người không nhả xương đó thì sao có thể là loại người ngây thơ thuần thiện được?

Tạ Nghiên Từ run run, thử duỗi tay thăm dò, muốn nắm lấy tay ta.

Ta đột nhiên rút tay ra: “Tướng công ta là thứ tử bệnh nặng của hầu phủ, ta không quen biết Thái tử điện hạ nào cả.”

“Tạ Nghiên Từ, ta không thèm khát vị trí Thái tử phi, cũng sẽ không gả cho ngươi!”