Kết Hôn Bừa

Chương 13: Hoa sen



*Hoa sen là biểu tượng đại diện cho những người có cốt cách quân tử, không vướng bận trần tục, dục vọng và tham lam. Ngoài ra, bông sen còn tượng trưng cho nét đẹp tinh khôi, duyên dáng và nhẹ nhàng và sự kiên cường vượt lên mọi thử thách.

Trần Trân là đàn chị khoá trên của Dư Đàn, thời đại học hai người học cùng chuyên ngành, cùng học chung một toà nhà giảng dạy, về cơ bản thì gần như ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại gặp.

Hơn nữa lúc ấy hai người lại còn là thành viên chung một câu lạc bộ, Dư Đàn và Trần Trân khó tránh khỏi sẽ có nhiều lần chạm mặt nhau.

Đã nhiều năm không gặp nhau, khi Dư Đàn nhớ lại Trần Trân vẫn sẽ nhớ đến nụ cười đặc trưng của cô ấy.

Khi đó Dư Đàn biết Lục Ngạn có bạn gái, cô còn lén lút chạy đến giảng đường để ngó thử xem mặt mũi Trần Trân trông ra sao.

Bên má của Trần Trân có hai cái má lúm đồng tiền, mỗi lần cười là hai mắt cong cong thành hình trăng non. Gương mặt của cô ấy tròn trịa nhưng chỉ lớn bằng bàn tay, cô ấy thích nhất là búi tóc, trông trẻ trung lại còn năng động, đáng yêu không đỡ được.

Dư Đàn chưa từng có suy nghĩ muốn cướp Lục Ngạn khỏi tay Trần Trân, cô cũng chỉ cảm khái rằng: Đàn chị thật sự đáng yêu quá đi.

Ngoại hình của Lục Ngạn trông chững chạc, chín chắn. Trần Trân thì nhỏ nhắn đáng yêu, hai người đứng cạnh nhau không cần nói cũng biết trông cực kì xứng đôi vừa lứa.

Biết được Lục Ngạn có bạn gái, Dư Đàn duy trì khoảng cách với gã rất đúng mực, mặc dù trong lòng cô cực kỳ ngưỡng mộ gã. Nhưng thật ra vì ở trường cô được Trần Trân giúp đỡ nên cô với Trần Trân dần trở thành bạn.

Trần Trân là thành viên của hội học sinh, sau khi cô ấy biết được hành vi ác ý của bạn cùng phòng của Dư Đàn thì đã chủ động vận dụng quan hệ giúp đỡ cô xin đổi sang phòng ngủ mới.

Sự thật chứng minh, giữa người với người thật sự có chênh lệch. Nhờ sự trợ giúp của Trần Trân, Dư Đàn đã đổi được phòng ngủ, không cần tiếp tục phải ở chung với bạn cùng phòng xấu tính kia nữa.

Dư Đàn cảm kích Trần Trân từ tận đáy lòng.

Đến năm ba đại học, đột nhiên Trần Trân lại đề nghi chia tay Lục Ngạn, cùng lúc đó cô ấy ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi.

Sau khi Dư Đàn biết được thì lén đến gặp mặt riêng Trần Trân, một mặt là cô muốn níu kéo cô ấy hộ Lục Ngạn, một mặt khác là cô cũng thấy không nỡ.

Hôm đó hai người các cô một tay cầm một cốc trà sữa chậm rãi đi men theo tuyến đường chính của khuôn viên trường, gió đêm hiu hiu thổi, Trần Trân nghiêng đầu ra chiều mặt nghịch ngợm nói với Dư Đàn: “Thật ra chị nhìn ra được em thích Lục Ngạn đấy.”

Trong lòng Dư Đàn cảm thấy ớn lạnh, hoảng loạn giải thích cô không hề có suy nghĩ muốn chen chân vào mối quan hệ của hai người.

Trần Trân thẳng thắn nói cho cô ấy biết: “Thật ra thì ai cũng hiểu vấn đề nóng lạnh trong chuyện tình cảm, chị thật sự không có bất cứ cảm giác gì với Lục Ngạn. Có khả năng nói như thế sẽ hơi ích kỷ nhưng chị nghĩ chuyện học hành luôn ưu tiên và quan trọng hơn là chuyện tình cảm.”

Dư Đàn im lặng, cô không được khéo ăn khéo nói. Mỗi người đều có thứ mình muốn theo đuổi, cô không có bất cứ tư cách gì để phán xét về Trần Trân.

Nhưng thật ra Trần Trân lại thủ thỉ với Dư Đàn: “Yêu thầm khó lắm đúng không? Nếu đã thích thì phải mạnh dạn theo đuổi đi chứ! Chị đã chia tay anh ta rồi, em đâu còn gì phải băn khoăn nữa đâu nào.”

Gương mặt của Dư Đàn đỏ bừng, khi đối mặt với Trần Trân thẳng thắn và chân thành như vậy khiến cô hoàn toàn đánh mất năng lực biểu đạt bằng ngôn ngữ.

Ngày Trần Trân ra nước ngoài, Dư Đàn đến sân bay tiễn cô ấy.

Trên người Trần Trân có mùi đào thơm ngọt ngào, cô ấy ôm Dư Đàn một cái thật chặt và bảo với cô: “Sau này nếu có việc gì cần đàn chị hỗ trợ thì cứ nói một tiếng nhé, Tiểu Dư, chị thật sự rất thích em.”

Mà hiện tại.

Dư Đàn nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua tại sân bay, lại nghĩ tới những tin nhắn khi trước Lục Ngạn từng gửi cho mối tình đầu, rất khó để cô có thể còn sót lại được chút ít ấn tượng tốt về Trần Trân.

Dư Đàn không biết mục đích lần này Trần Trân hẹn cô ra để làm gì, cô ấy thật sự muốn chúc phúc hay chỉ muốn khoe khoang địa vị là “ánh trăng sáng” trong lòng Lục Ngạn của mình thôi?

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Dư Đàn vẫn đồng ý gặp mặt Trần Trân.

Tuy rằng trước đó Dư Đàn đã gặp được Trần Trân ở ngay sân bay.

Dưới sự sắp xếp của Tạ Chi Dục, bộ phận phục vụ phòng đã đưa đến một xe đẩy đầy ắp đồ ăn. Dư Đàn chọn bánh nướng trứng chảy, vừa ăn vừa vội vàng chạy đi tìm quần áo rồi lại đi tìm giày.

Ở nơi đây chỗ nào cũng tràn ngập hơi thở của Tạ Chi Dục.

Quần áo của Tạ Chi Dục được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề trong một căn phòng hết sức rộng rãi, cực kỳ giống một cửa hàng bán đồ hiệu lấp lánh ánh vàng. Cô tò mò kéo ngăn kéo ra nhìn thử, vậy mà lại là quần lót, Dư Đàn vội vàng khép lại đồng thời chỉ muốn chọc mù hai mắt của mình.

Trước khi đến tuổi dậy thì, chiều cao của Tạ Chi Dục và Dư Đàn cũng ngang ngửa nhau, thế nên Dư Đàn luôn lấy quần áo của anh để mặc. Ai mà biết được sau này chiều cao của anh tăng còn nhanh hơn cả khỉ, trong một lần kiểm tra sức khoẻ ở trường cấp ba khi đó anh đã cao một mét tám sáu.

Từ sau khi lên cấp hai chiều cao của Dư Đàn vẫn duy trì một mét sáu tư, bao nhiêu năm như thế mà cô chẳng cao lên được một centimet nào.

Đôi giày cao gót bị sờn hết gót giày của Dư Đàn bị cô tìm được trong thùng rác, không cần nghĩ cũng biết là ai vứt vào đấy. Cô cầm điện thoại di động ngồi xổm trên mặt đất, lạch cạch gửi tin nhắn cho Tạ Chi Dục.

Dư Đàn: [Bồi thường giày cho tớ.]

Tạ Chi Dục gần như trả lời ngay lập tức.

Anh gửi lại tin nhắn thoại, xung quanh có tiếng tiệc ăn uống linh đình, còn có giọng nói trầm ấm có thể sánh ngang với nam chính trên kịch truyền thanh của anh: “Muốn giày thì không có nhưng người thì có một kẻ đây.”

Dư Đàn: [Cút đi.]

Sau đó Tạ Chi Dục lại gửi thêm một tin nhắn thoại khác: “Quần áo sạch để cạnh mép giường đấy.”

Quả nhiên một bộ quần áo bình thường hoàn toàn mới được đặt ngay cạnh giường.

Không biết có phải do Tạ Chi Dục chuẩn bị không nhưng gu thẩm mỹ không có chỗ nào để chê, quan trọng nhất là số giày vừa với Dư Đàn như in.

Dư Đàn cũng đã gần như tỉnh hẳn rượu, đầu cô vẫn còn thấy đau.

Địa điểm hai người hẹn nằm ở khu phố thương mại ngay bên cạnh khu Vân Thiên, Dư Đàn đi bộ đến đấy chẳng mất đến ba phút.

Khi gặp lại nhau, Trần Trân cũng chẳng thay đổi khá nhiều, vẻ đáng yêu thời còn học sinh phai nhạt, bây giờ thay vào đó là nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng khi cô ấy cười, hai cái má lúm đồng tiền bên khoé môi lại lập tức như bộ lọc khiến cô ấy trông trẻ trung ra bao nhiêu, vẫn ngọt ngào như thuở nào.

“Nói trước nhé, tôi đến không phải để chúc mừng cô đâu.” Trần Trân đi thẳng vào vấn đề, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.

Dư Đàn thì hoàn toàn không cười nổi.

Trần Trân đưa cho Dư Đàn một cốc trà sữa vị dâu tây, cô ấy nhướng mày: “Vừa đi vừa trò chuyện chứ?”

Dư Đàn nhận lấy trà sữa, chậm rãi nhấc bước đi theo Trần Trân: “Chị muốn nói gì?”

Trần Trân nhìn Dư Đàn: “Cô chắc chắn muốn kết hôn với Lục Ngạn à?”

Dư Đàn nhíu mày: “Chị có ý gì? Đến để bỏ đá xuống giếng sao?”

Trần Trân nhấc tay lên làm tư thế đầu hàng: “Tôi không hề có ý này nhé!”

Cô ấy nói xong rồi mở khoá điện thoại mình đưa cho Dư Đàn: “Đây là tin nhắn Lục Ngạn gửi cho tôi, vốn dĩ tôi định giả vờ như không nhìn thấy nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy như vậy không công bằng với cô lắm.”

Dư Đàn nhận lấy điện thoại rồi cụp mắt đọc. Không có gì khác so với những gì cô bắt gặp trên điện thoại của Lục Ngạn.

Đại đa số đều là tin nhắn do một mình Lục Ngạn gửi đi, Trần Trân không hề trả lời.

Dư Đàn trả lại điện thoại cho Trần Trân, bình tĩnh nói: “Mấy thứ này tôi đã thấy rồi.”

“Cô đã thấy rồi hả?”

“Ừ.”

Dư Đàn kể lại đại khái chuyện xảy ra trên buổi tiệc đính hôn cho Trần Trân nghe.

Kể cũng kỳ lạ thật, rõ ràng cô có bài xích Trần Trân nhưng sâu trong lòng cô lại giãi bày hết tất cả mọi thứ một cách vô điều kiện.

Trần Trần nghe thấy vậy thì cười vui vẻ: “Vậy xem ra tôi quả là nên chúc mừng cô rồi! Loại đàn ông chó má này ở bên cạnh anh ta thêm một giây thôi là đã lãng phí mất một giây của cuộc đời rồi đấy!”

Dư Đàn khó hiểu nhìn Trần Trân: “... Chị nói vậy là có ý gì?”

“Thì ý trên mặt chữ đó!”

“Nhưng mà ngày hôm qua tôi nhìn thấy chị với Lục Ngạn ở sân bay.”

“Ừ đúng vậy, là tôi chủ động tìm anh ta, hy vọng anh ta đừng đến quấy rầy tôi nữa. Sân bay đông người ồn ào nên tôi mới không đẩy cái ôm của Lục Ngạn ra, cho anh ta chút thể diện cuối cùng.”

Năm ấy sau khi chia tay, Trần Trân và Lục Ngạn vẫn ít nhiều còn giữ lại chút liên lạc, bởi vì cô ấy cũng không muốn khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng. Nhưng sau này, Trần Trân thật sự không chịu nổi tin nhắn liên tục mỗi ngày của Lục Ngạn nên đã cho anh ta vào danh sách đen.

Trần Trân đã ra nước ngoài được mấy năm, mấy tháng trước cô ấy mới chính thức về nước, cũng chính vào lúc này cô ấy mới liên lạc lại với Lục Ngạn, lại một lần nữa đồng ý kết bạn. Dù gì thì cũng đã bao nhiêu năm rồi, cũng là vì quan hệ bạn cũ, nghĩ ngày sau sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau nên cô ấy mới liên lạc lại với Lục Ngạn.

“Nhưng cơn ác mộng cũng bắt đầu từ lúc này.” Trần Trân kể với Dư Đàn: “Cô cũng thấy rồi đấy, lâu lâu anh ta lại gửi tin nhắn cho tôi. Lúc đầu tôi còn tưởng cô với anh ta đã chia tay nhau lâu rồi, sau này mới biết được là chưa hề chia tay. Anh ta vừa yêu đương với cô, vừa tán tỉnh tôi.”

Biết được việc này, tính cách Trần Trân hấp tấp cũng không ngồi yên được, đến gặp trực tiếp Lục Ngạn để ba mặt một lời.

Cô ấy thừa nhận, chính cô ấy cũng có khoảnh khắc bị những lời ngon tiếng ngọt của Lục Ngạn mê hoặc nhưng nghĩ lại thấy không hợp lý.

“Hôm nay chồng chưa cưới của cô đính hôn với cô mà lại đi gửi những tin nhắn kia tới bạn gái cũ của mình. Nếu mà là tôi, có khi tôi sẽ ghê tởm đến mức nôn sạch bữa tối qua ra ấy chứ.”

Dư Đàn hút một ngụm trà sữa lẫn với ít đá mịn, cảm giác mát lạnh lan tỏa toàn thân.

Thật ra cô cũng được xem như là một người lạc quan, có chuyện gì phiền muộn chỉ cần ngủ một giấc thật say rồi tỉnh dậy là có thể vơi đi phân nửa nỗi buồn. Say rượu rồi tỉnh rượu, chuyện có liên quan đến tiệc đính hôn cũng chỉ như một giấc mơ.

Được Trần Trân nhắc nhở như vậy, Dư Đàn lại một lần nữa rơi vào nỗi bi phẫn vô tận.

Sáu năm thanh xuân của cô vứt cho chó ăn cả rồi.

Trần Trân cất lời: “Vốn dĩ tôi không muốn dính líu đến chuyện tình cảm của hai người làm gì, anh ta muốn gửi tin nhắn thì anh ta cứ gửi, tôi chỉ cần chặn rồi coi như không thấy gì là được. Nhưng hôm nay tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chuyện này không công bằng với cô, cô có quyền được biết tất cả mọi chuyện.”

Dứt câu, Trần Trân thanh thản thở phào: “Mẹ nó, nói ra hết sảng khoái hơn nhiều!”

Tuy rằng Dư Đàn đã biết tất cả từ lâu nhưng cô vẫn cảm ơn Trần Trân.

Trên tay hai người vẫn cầm một cốc trà sữa giống như năm đó ở khuôn viên trường, hai người các cô vẫn còn quan hệ đàn em và đàn chị.

Trần Trân nói: “Girls help girls.”

Cô ấy vỗ bả vai Dư Đàn: “Thật ra tôi rất khâm phục sự dũng cảm dám yêu dám hận kia của cô. Tiểu Dư, không có gì to tát cả đâu.”

Dư Đàn chết lặng nhếch khóe miệng và gật đầu.

Có người gọi điện thoại cho Trần Trân, cô ấy nghe máy xong lại nói với Dư Đàn mình còn có việc nên đi trước.

Chờ khi Trần Trân rời đi, Dư Đàn cầm trà sữa trên tay chậm rãi đi lang thang theo dòng người đi bộ trên đường.

Cô đi mà không có đích đến, cũng chẳng biết nên đi đâu.

Ánh sáng và bóng tối trước mắt hóa thành bọt biển, hình như có cái gì đó trong cơ thể đang chờ đợi để bùng nổ, ngột ngạt đến nỗi khiến người ta không thể nào thở được.

Sau khi đi dạo một vòng, Dư Đàn ngồi một mình trên chiếc ghế đá ở quảng trường trước khách sạn, cô cúi đầu, khung cảnh ồn ào xung quanh biến thành phông nền mờ ảo.

Vốn dĩ mùa này là mùa mà hoa sen trong hồ nước nở rộ nhất nhưng bởi vì ánh mặt trời chiếu xuống nên chúng lần lượt khép lại.

Một giọt nước mắt bất ngờ chảy ra từ khóe mắt Dư Đàn, cô nhanh chóng lau đi nó vì cô không muốn thừa nhận bản thân yếu ớt và bất lực nhường nào.

Khi phát hiện ra những tin nhắn đó của Lục Ngạn cô không hề khóc.

Khi chủ động tuyên bố từ hôn cô cũng không khóc.

Khi uống say cô không khóc.

Chẳng phải chỉ là một tên khốn cặn bã thôi sao, có gì hay đâu mà phải bật khóc.

Dư Đàn, mẹ nó mày tỉnh lại đi.

Nhưng lúc này cô thật sự không kìm nén được cảm xúc.

Chỉ khóc một lúc thôi, thì thào thôi, cúi đầu trong bóng tối sẽ không có ai phát hiện ra đâu.

Đôi tay lạnh lẽo của Dư Đàn ôm lấy gương mặt, nước mắt càng tuôn dữ, có làm thế nào cũng không ngăn lại được.

Giọng cô nghẹn ngào theo thân hình run rẩy.

Càng không muốn phát ra âm thanh gì thì hơi thở lại càng trở nên dồn dập.

Không biết một bóng người cao lớn đã đứng trước mặt Dư Đàn tự khi nào, che mất ánh sáng vốn yếu ớt trước mặt cô mà cô chẳng hề hay biết.

Mãi cho đến khi hơi thở mang mùi chanh thoang thoảng kia ập đến, Dư Đàn mới ngẩng đầu theo bản năng. Đôi mắt cô ngân ngấn đầy lệ, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

“Là tớ.”

Tạ Chi Dục cúi người, nửa ngồi xổm trước mặt Dư Đàn.

Anh cởi bỏ bộ âu phục, áo trắng quần đen đi cùng đôi giày da, toàn thân toát đầy vẻ cao quý. Nhưng anh lại dùng thái độ phục tùng để đối mặt với cô, trên mặt chất chứa bao sự xót xa.

Dư Đàn còn chưa kịp nói gì thì Tạ Chi Dục đã duỗi tay ôm cô vào lòng mình.

Điệu bộ như ôm trẻ con, sự dịu dàng mà anh chưa từng thể hiện với bất cứ ai, bóng dáng cao lớn bao bọc cho cô.

Cằm của anh chạm vào bên thái dương cô, dùng giọng nhỏ nhẹ dỗ dành: “Khóc đi, ở trong lòng tớ cậu có thể khóc to hơn chút nữa vẫn được.”