Kết Hôn Bừa

Chương 14: Pháo hoa



Dư Đàn không phải là cô gái hay khóc, từ nhỏ cô đã không hề nhõng nhẽo. Thế nhưng, cô lại rất dễ xúc động, chỉ xem một đoạn phim ngắn thôi cũng có thể khiến cho cô bật khóc nức nở rồi.

cô Dương nói, mấy ngày đầu lúc mới sinh Dư Đàn, bà ấy có thể nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh ở khắp nơi trong khoa điều trị nội trú của Bệnh viện chăm sóc sức khỏe cho Bà mẹ và Trẻ em. Hết bé này rồi lại đến bé khác khóc. Chỉ có Dư Đàn là mỗi ngày uống sữa xong thì lại ngủ ngay lập tức, ngủ dậy lại uống sữa, cực kỳ ngoan ngoãn.

Từ nhỏ Dư Đàn đã không hay quấy khóc. Lúc cô được một tuổi, khi vừa mới tập đi, cô bị ngã sấp xuống thì cũng tự mình đứng dậy, sau đó, tự thổi thổi vào tay mình, ngay cả một giọt nước mắt cũng không hề rơi.

Ở độ tuổi nghịch ngợm nhất, lúc cô được khoảng bốn, năm tuổi, Dư Đàn đã đánh nhau với một cậu bé cùng tuổi đến nỗi có một vết máu dài hằn lên trên khóe mắt của cô. Thế nhưng cô nhóc lúc ấy còn chẳng thèm để ý đến cơn đau này bởi vì còn bận đấu võ mồm với người ta.

Ngày Tạ Chi Dục lần đầu tiên gặp Dư Đàn, lại đúng lúc anh nhìn thấy cô đang đánh nhau với người ta.

Cô nhóc mặc một chiếc váy nhỏ in hình hoa anh đào, buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt đang mở to tràn ngập sự tức giận nhìn một cậu bé cùng tuổi, mắng người ta: “Mày bắt nạt một đứa con gái thì xem là có bản lĩnh đấy à! Đừng có tưởng là con gái dễ bắt nạt nhé! Hôm nay, tao sẽ đánh cho răng mày rụng đầy đất luôn.”

Nói xong, cô nhóc vung nắm đấm lên đấm thẳng vào mặt cậu nhóc kia.

Điều khiến Tạ Chi Dục ấn tượng sâu sắc nhất đó là lần bầu chọn cán bộ lớp vào năm lớp bốn hồi còn ở học trường tiểu học, Dư Đàn đã có một bài phát biểu đầy tự tin trên bục nhưng số phiếu cuối cùng mà cô nhóc nhận được lại không như mong đợi. Chuyện này đã khiến cho cô nhóc cảm thấy mất tự tin trong suốt một thời gian dài. Một cô nhóc lúc nào cũng tràn đầy năng lượng thế mà lúc này lại ủ rũ suốt cả ngày giống như một bông hoa loa kèn thiếu nước. Lúc tan học về nhà, Dư Đàn đeo chiếc cặp sách dày cộp đi phía trước. Cô nhóc vừa đi vừa lau nước mắt, âm thầm khóc.

Cuối cùng, Tạ Chi Dục cũng không nhịn được. Cậu nhóc đi tới trước mặt Dư Đàn, huơ huơ máy chơi game phiên bản giới hạn mà mình vừa mới có được rồi hỏi cô nhóc: “Cậu có muốn chơi không?”

Dư Đàn sụt sịt mũi, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên gương mặt cô. Cô nhóc nghẹn ngào hỏi Tạ Chi Dục: “Có phải là tớ tệ lắm không?”

Lần đầu tiên, Tạ Chi Dục gặp phải tình huống như thế này. Từ nhỏ, cậu đã có thể xử lý bất cứ chuyện gì một cách dễ dàng. Thứ nhất là do được trời phú cho những điều kiện thuận lợi. Thứ hai là bởi vì cậu không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác. Nhìn thấy những giọt nước mắt của Dư Đàn, lần đầu tiên cậu nhận ra rằng mình thế mà lại lúng túng, chẳng biết phải làm sao. Ngay lúc đó, cậu muốn lau nước mắt cho Dư Đàn, muốn an ủi cô nhóc, muốn mang tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới đến cho cô nhóc. Chỉ cần là Dư Đàn không khóc nữa thì bảo cậu làm cái gì cũng được.

Ngay sau đó cậu đã thấy Dư Đàn lau nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe nhìn Tạ Chi Dục chằm chằm rồi uy hiếp: “Tạ Chi Dục, nếu cậu mà nói với mẹ tớ là hôm nay tớ khóc thì cậu không xong với tớ đâu.”

Tạ Chi Dục không hiểu chuyện ra làm sao: “Tại sao lại không thể nói với cô Dương?”

Dư Đàn khịt khịt mũi: “Mẹ tớ bảo khóc lóc là biểu hiện của sự hèn nhát và kém cỏi, có vấn đề gì thì giải quyết vấn đề đó. Khóc không giải quyết được vấn đề gì hết mà chỉ khiến người khác cười nhạo mình thôi.”

Cậu nhóc chín tuổi Tạ Chi Dục cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Dư Đàn, sau này nếu cậu muốn khóc thì có thể khóc trước mặt tớ. Tớ sẽ không cười nhạo cậu đâu.”

Dư Đàn luôn biết cậu bạn Tạ Chi Dục này nói một là một, hai là hai. Tạ Chi Dục đã nói sẽ không cười nhạo cô thì chắc chắn là sẽ không cười nhạo.

Thế cho nên, những lời nói này của Tạ Chi Dục đã trở thành vốn liếng của Dư Đàn.

Như thể muốn khóc để trút hết nỗi tủi thân, sự giận dữ và cả sự bất lực trong bao nhiêu năm qua ra. Dư Đàn nép vào trong vòng tay của Tạ Chi Dục. Lúc đầu, cô chỉ khe khẽ nức nở, sau đó thì khóc oà lên. Bàn tay không biết nên đặt vào đâu của cô túm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh. Cô cũng chẳng quan tâm rằng liệu nước mắt, nước mũi của mình có khiến anh cảm thấy ghét bỏ hay không nữa.

Trên quảng trường, người đến người đi liên tục, thân hình cao lớn của Tạ Chi Dục chặn lại hết những ánh mắt hiếu kỳ đó. Anh vuốt nhẹ mái tóc dài của Dư Đàn, cũng tiện thể giải cứu chiếc áo sơ mi trắng đã bị vò nát đến không nhìn nổi của mình.

Bàn tay nhỏ nhắn của Dư Đàn buộc phải đổi sang nắm chặt lấy những ngón tay của Tạ Chi Dục. Hành vi hoàn toàn vô thức này của cô lại khiến cả người của ai đó cứng đờ lại. Tay của anh to hơn tay của cô rất nhiều cho nên anh có thể dễ dàng ôm chặt lấy cô.

Tạ Chi Dục lặng lẽ thăm dò, lần mò, cẩn thận từng chút một dùng đầu ngón tay của mình chạm vào mu bàn tay của Dư Đàn. Mu bàn tay lạnh cóng dường như đang rất cần hơi ấm. Sau đó, anh vừa chậm rãi, vừa mạnh mẽ nắm lấy tay cô vào trong lòng bàn tay mình.

Khi đã khóc đủ rồi, khóc chán rồi, khóc mệt rồi. Tiếng khóc nức nở của Dư Đàn cũng càng lúc càng nhỏ lại. Mặt cô vẫn vùi vào trong ngực Tạ Chi Dục, bả vai của cô khẽ run rẩy.

Thấy người trong ngực mình cuối cùng cũng ngừng khóc, trái tim treo lơ lửng của Tạ Chi Dục cuối cùng cũng có thể hạ xuống. Anh vỗ nhè nhẹ vào gáy cô rồi nói bằng giọng trêu chọc: “Lại thêm một chiếc áo sơ mi nữa bị dính nước mũi của cậu rồi. Cậu nói xem, cậu lấy cái gì để bồi thường cho tớ đây?”

Tâm trạng suy sụp của Dư Đàn bị cắt ngang trong nháy mắt. Theo bản năng, cô đẩy người trước mặt ra: “Tạ Chi Dục! Cậu đúng là không hiểu phong tình gì hết!”

Tạ Chi Dục hơi nhướng mày, tư thế ung dung, lười biếng, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô. Hai chân anh dang rộng ra, còn một cánh tay thì gác lên trên lưng ghế. Anh nhìn về phía tấm cửa kính của tòa khách sạn cao tầng. Anh không thấy rõ sự rối rắm đan xen trong sảnh tiệc, cũng không thể cảm nhận được niềm vui ở đó.

Mười phút trước, ngay trong sảnh tiệc cưới, Tạ Chi Dục chán nản, phiền muộn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng dáng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh.

Cho dù đó có là ảo giác hay là nhận nhầm người thì Tạ Chi Dục cũng sẽ không hề do dự. Anh đứng dậy rồi đi thang máy xuống tầng dưới, chạy thẳng đến chỗ của cô.

Giống như năm ấy, hồi đại học năm nhất, lúc học đại học ở miền bắc Trung Quốc, anh ngồi trong phòng học liếc mắt ra ngoài thì nhìn thấy bóng dáng đó. Cho dù giáo sư vẫn đang hăng say giảng bài ấy thế nhưng Tạ Chi Dục lại không hề đắn đo một chút nào. Anh đẩy cửa phòng học ra, phớt lờ ánh mắt dò xét của mọi người rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.

Nhưng lúc đến gần, anh mới nhận ra rằng đó hoàn toàn không phải là cô.

Cũng đúng thôi, vốn dĩ cô không học ở đây màm, làm sao cô có thể xuất hiện ở nơi này được.

Đúng là cái đồ quỷ nhỏ nhen! Đến một chút bất ngờ thôi mà cô cũng chưa từng cho anh nữa.

Lúc này đây, lại ở gần nhau như thế, người trước mặt cũng đang ở ngay trong tầm với. Tạ Chi Dục lặng lẽ thở dài một hơi.

Một ít đuôi tóc chạm vào mu bàn tay Tạ Chi Dục mang cảm giác buồn buồn, ngứa ngứa. Anh trở tay, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào nó mà không để cô nhận ra.

Dư Đàn đột nhiên lên tiếng: “Tạ Chi Dục.”

Bàn tay nào đó đang nghịch đuôi tóc khẽ run lên: “Hả?”

“Không phải là cậu đang tham dự hôn lễ của mẹ cậu sao? Sao lại đến đây thế?” Cô vừa mới khóc nên hai mắt vẫn đỏ hoe. Mặt mày ủ rũ càng khiến cho cô trông đáng thương hơn.

“Ra ngoài hít thở không khí trong lành ấy mà.”

“Ồ.”

Im lặng vài giây, Dư Đàn lại hỏi: “Giờ này công viên giải trí còn mở cửa nữa không vậy?”

Tạ Chi Dục nào có hiểu gì hỏi: “Gì cơ?”

“Thì tự dưng tớ muốn ngồi vòng đu quay.”

“Đi thôi.” Tạ Chi Dục đứng dậy: “Đi đến đó xem cái là biết.”

Chỉ cần cô muốn thì anh sẽ luôn có cách để khởi động lại chiếc đu quay đã dừng.

Nhưng Dư Đàn lại do dự: “Thế cậu không cần qua bên chỗ mẹ cậu nữa à?”

“Cậu quan tâm đến bà ấy làm gì?”

“Thì tớ không muốn phá hoại tình cảm mẹ con giữa hai người mà.”

“Có đôi khi nhìn trước ngó sau quá cũng không phải là việc tốt đẹp gì đâu.” Tạ Chi Dục dứt khoát kéo Dư Đàn đi thẳng lên lầu nơi chức tiệc cưới. “Nếu như cậu cảm thấy không ổn thì lên đó chào bà ấy một câu đi.”

Dư Đàn vội vàng từ chối. Có trời mới biết cô sợ mẹ của Tạ Chi Dục đến mức nào!

Chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng giày cao gót nện cộc cộc cộc trên nền đá cẩm thạch thôi là Dư Đàn đã rùng cả mình rồi. Nhưng cũng rất kỳ lạ. Rõ ràng là lần nào gặp cô, mẹ của Tạ Chi Dục cũng đều ân cần, niềm nở. Thậm chí, bà ta còn tặng cho cô nhiều món quà có giá trị lớn nữa. Thế nhưng, cứ nhìn thấy bà ta là Dư Đàn lại im thin thít, không dám nói năng gì cứ như thể gặp giáo viên chủ nhiệm vậy. Trẻ con mà sợ người lớn là điều vô cùng bình thường nhưng đến khi lớn lên thì chúng sẽ không còn sợ nữa. Ấy vậy mà Dư Đàn vẫn không dám gặp Nguyên Nghi như cũ.

Nhắc đến mới nhớ, mối quan hệ giữa cô Dương và Nguyên Nghi luôn rất tốt. cô Dương cũng không hiểu tại sao Dư Đàn lại sợ Nguyên Nghi đến thế: “Sao nào? Người ta đánh con hay là mắng con hay là nhìn con bằng ánh mắt khó chịu nào?”

Dư Đàn nói: “Tất cả đều không phải ạ.”

Có lẽ là cũng giống như lúc Dư Đàn còn nhỏ, người ta thường nói với cô rằng: “Sao cậu lại dám chơi với Tạ Chi Dục thế? Cậu ấy hung dữ như vậy mà. Lúc cậu ấy tức giận có phải là đáng sợ lắm không?”

Dư Đàn lại ngơ ra không hiểu: “Tạ Chi Dục có gì mà đáng sợ cơ chứ?.”

Lớn lên rồi Dư Đàn mới bắt đầu hiểu ra.

Nguyên Nghi rất giống với kẻ săn mồi đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Cho dù bà ta chưa hề làm bạn bị thương một chút nào nhưng chỉ cần loáng thoáng nghe thấy giọng nói của bà ta từ chỗ cách xa vài ki-lô-mét là bạn đã cảm thấy khiếp sợ rồi.

Trên người Nguyên Nghi có loại khí chất này. Bao nhiêu năm qua, bà ta có thể dễ dàng kết giao với những người có thân phận và địa vị không thể nói rõ, chứ tuyệt đối không hời hợt như một cô bé con làm nũng. Bà ta nhìn người bằng ánh mắt sắc bén. Đôi mắt đó cực kỳ giống với mắt của Tạ Chi Dục, dường như sâu không thấy đáy.

Có điều, đến cuối cùng Tạ Chi Dục cũng không làm ngược với mong muốn của Dư Đàn là cưỡng ép lôi cô đến gặp Nguyên Nghi. Anh bảo người mang xe của mình đến rồi đưa Dư Đàn đi thẳng đến công viên giải trí lớn nhất thành phố C.

Trời đã hoàn toàn tối mịt, chỉ còn những ánh đèn neon thắp sáng màn đêm. Nửa tiếng sau, bọn họ cũng đến công viên giải trí nhưng bên trong đã không còn người chơi nữa rồi. Đèn đóm đều đã tắt hết. Các nhân viên cũng đang làm nốt công tác dọn dẹp cuối cùng. Nhân viên tốt bụng thông báo với bọn họ rằng giờ này công viên đã đóng cửa rồi, không đón thêm bất cứ vị khách nào nữa đâu.

Nếu đổi thành một cô gái hiểu chuyện thì nhất định sẽ rời đi ngay. Nhưng Dư Đàn thì lại không như thế. Cô ngước lên nhìn Tạ Chi Dục rồi nháy nháy mắt với anh: “Cậu chủ Tạ, cậu lợi dụng mạng lưới quan hệ rộng rãi của cậu một tí được không?”

Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì còn dễ nói chứ chuyện phải dùng đến mối quan hệ thì không phải là ai cũng có thể làm được. Theo như hiểu biết của Dư Đàn thì công viên giải trí ở thành phố C này có cổ phần của mẹ Tạ Chi Dục, bà Nguyên Nghi.

Tạ Chi Dục từ trên cao nhìn xuống Dư Đàn: “Dựa vào đâu kia chứ?”

Dư Đàn chột dạ nhưng vẫn dày mặt nói: “Quan hệ giữa chúng ta mà còn cần phải nói đến nguyên nhân nữa à?”

Tạ Chi Dục hơi nghiêng nghiêng đầu rồi lười biếng nói: “Quan hệ giữa chúng ta là quan hệ gì thế?”

Dư Đàn thản nhiên nói: “Tớ là người bạn tốt nhất của cậu từ nhỏ đến lớn. Trước đây, không phải chính cậu đã từng nói chỉ cần là việc tớ muốn làm thì nhất định cậu sẽ nghĩ cách giúp tớ thoả mãn sao?”

Tạ Chi Dục lười biếng nói: “Ồ, tớ quên mất tiêu rồi.”

Dư Đàn lải nhải mãi không thôi: “Này! Hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tớ đấy! Cậu nhẫn tâm nhìn tớ đau lòng như vậy sao? Có mỗi cái tâm nguyện này của bạn tốt mà cậu cũng không thể thỏa mãn được à?”

Tạ Chi Dục hơi cúi người xuống, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào trán Dư Đàn: “Cậu nghĩ mình là nữ chính trong phim thần tượng đấy à? Bây giờ cậu như thế này là đang diễn lại mấy cái cảnh phim vừa cũ rích vừa dung tục gì vậy? Loại phim này đã chẳng ai thèm xem nữa từ lâu rồi nhé.”

Được rồi. Quả thực là có hơi gây sự vô lý.

Kinh nghiệm tình ái của Dư Đàn chỉ có thế. Suốt sáu năm nay đều đã bị lãng phí cho một tên cặn bã. Ngay từ ngày đầu tiên hẹn hò với Lục Ngạn lúc đang học đại học, cô đã đề nghị đến công viên giải trí để hẹn hò. Thế nhưng, Lục Ngạn lại nói trò đó quá trẻ con rồi từ chối thẳng thừng. Thế nên cho đến tận ngày hôm nay, Dư Đàn vẫn chưa vào lại công viên giải trí lần nào.

“Thế thì đi thôi.”

Dư Đàn xoay người đưa lưng hướng về phía công viên giải trí rồi quay đầu chuẩn bị đi về.

Cũng chính vào lúc này, sau một tiếng “tách”, toàn bộ đèn trong công viên giải trí phía sau đều được bật sáng lên. Ánh sáng từ mọi hướng bao trùm lên Dư Đàn, khiến cho đêm tối ngay lập tức biến thành ban ngày.

Mặc dù đã từng diễn không biết bao nhiêu bộ phim thần tượng dung tục nhưng đây lại là lần đầu tiên điều đó xảy ra với Dư Đàn. Cô chậm rãi xoay người lại, với vẻ mặt không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt. Sau đó, một loạt pháo hoa bay lên bầu trời. Những dải ánh sáng lộng lẫy đầy màu sắc này giống như một làn sóng xung kích vô hình, lóe lên trong đầu cô một luồng sáng trắng sau đó lộp bộp lộp bộp nổ tung.

Tạ Chi Dục quay lưng về phía ánh sáng, trên khóe môi anh nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Tạ Chi Dục! Tạ Chi Dục!” Dư Đàn phấn khích hét lên.

Cô ngẩng đầu nhìn lên pháo hoa trong khi anh lại nhìn cô không chớp mắt. Nhìn độ cong trên khóe miệng cô ngày càng rộng hơn, tâm trạng u ám của anh suốt buổi tối nay cuối cùng cũng được xoa dịu.

Chuyến đi kỳ diệu đến công viên giải trí này không phải là Tạ Chi Dục tặng cho Dư Đàn mà là điều bất ngờ mà Dư Đàn tặng cho Tạ Chi Dục. Anh mới là nhân vật chính.