Kết Hôn Bừa

Chương 21: Hoa hồng Ecuador (2)



Dư Đàn: "Mấy người ba dượng của anh ấy sau này cũng giỏi giang lắm, một người thì làm trong giới quan chức nhà nước, một người thì làm trong giới truyền thông. Người gần đây nhất mà mẹ anh ấy tái hôn… Hiện giờ tớ cũng chưa rõ lắm. Nhưng mà mẹ anh ấy rất giỏi, chọn đàn ông còn giỏi hơn."

Bách Dung Dung: "Trời ạ... tớ thật không dám tưởng tượng, hóa ra ở ngay cạnh mình có một ông lớn như thế này đấy! Nhà bọn họ sẽ không phải là kiểu biệt thự lớn xa hoa? Người giúp việc đứng thành hàng đâu nhỉ?"

Dư Đàn: "Đâu có khoa trương đến thế. Nhà họ cũng không khác gì mấy so với nhà chúng ta. Bây giờ bà ngoại của Tạ Chi Dục vẫn sống ở nhà cũ đấy."

Bách Dung Dung: "Nhà cũ ở bên bờ sông đó hả?"

Dư Đàn: "Ừ."

Bách Dung Dung: "Ôi vãi! Bây giờ chỗ đó đáng giá biết bao nhiêu tiền cơ chứ! Bà cụ cũng không phải là người bình thường mà!"

Dư Đàn: "Thế thì bà nội tớ cũng đâu phải người thường, ngày trước hai bà ở đối diện với nhau, thường chơi mạt chược với nhau đấy."

Bách Dung Dung: "Hu hu hu, tại sao ông trời lại không phát cho tớ một thanh mai trúc mã như thế chứ!"

Dư Đàn: "Sao tớ nhớ ngày trước cậu bảo cậu cũng có quan hệ rất ra gì và này nọ với chàng trai nào từ bé cơ mà?"

Bách Dung Dung: "Cái đó làm sao mà giống với cậu được! Chúng tớ nghịch bùn chung với nhau từ tấm bé! Người ta còn giật tóc đuôi ngựa của tớ, chúng tớ đánh nhau đến nỗi chảy cả máu mũi. Trúc mã của tớ đâu có giống với trúc mã của cậu đâu chứ."

"Ha ha ha ha ha ha." Dư Đàn cười đến nỗi thở không ra hơi.

Định nghĩa về bạn tốt, có lẽ là người giống như Bách Dung Dung vậy. Cô ấy có thể ở bên Dư Đàn buôn đủ thứ chuyện, có vui vẻ, có giận hờn.

Cuộc sống luôn thay đổi nhưng bạn bè sẽ mãi ở bên bầu bạn.

Dư Đàn cảm thấy rất vui mừng vì lúc bản thân cô cảm thấy khó khăn nhất có Bách Dung Dung làm bạn.

Đương nhiên, còn có cả Tạ Chi Dục nữa.

*

Ăn tối xong, Dư Đàn và Bách Dung Dung đi dạo quanh đó một lúc. Khi cô về đến nhà, tắm táp, rửa mặt xong xuôi và nằm lên giường thì cũng đã là hơn mười giờ tối rồi.

Trên màn hình điện thoại di động hiển thị hai cuộc gọi video bị nhỡ, vừa rồi trong lúc Tạ Chi Dục gọi đến thì cô đang tắm.

Dư Đàn không gọi lại mà nhắn tin qua hỏi anh: [Gọi để làm gì thế?]

Tạ Chi Dục: [Xem xem có phải cô dâu mới của anh đã quên anh luôn rồi có phải hay không?]

Dư Đàn: [Anh đã nói thế thì hình em không nhớ nổi thật rồi. Cho hỏi anh là ai đấy?]

Tạ Chi Dục: [Ba em.]

Dư Đàn: [...]

Tạ Chi Dục: [Con gái ngoan.]

Dư Đàn cố nhịn xuống cái suy nghĩ muốn chặn và xóa luôn liên lạc với con người này, cô đặt điện thoại di động xuống, đi thoa mỹ phẩm dưỡng da trước.

Nếu tức giận với Tạ Chi Dục thật thì mấy năm nay cô đã bị tức chết từ lâu rồi. Đương nhiên, Tạ Chi Dục cũng vậy.

Thế nên là suy bụng ta ra bụng người, Dư Đàn vẫn biết cách nhẫn nhịn nhất thời để sóng yên biển lặng.

Đợi đến khi xem lại điện thoại di động, Dư Đàn phát hiện ra trong khung chat với Tạ Chi Dục có thêm một tin nhắn chuyển khoản mới.

Cô nhấn nút nhận luôn.

Với bất kỳ ai khác, nếu Dư Đàn vô duyên vô cớ mà nhận lấy của người ta một khoản tiền như thế cô sẽ luôn có cảm giác giống như há miệng mắc quai. Nhưng chỉ riêng với Tạ Chi Dục, cô lại không hề có cái cảm giác ấy.

Suy nghĩ này không ổn một chút nào cả! Nguy hiểm quá! Phải thay đổi ngay mới được!

Khía cạnh lương thiện ở trong lòng Dư Đàn âm thầm đấu tranh một lúc, sau đó cô quyết định phải thay đổi thôi.

Một giây sau, Tạ Chi Dục nhắn tới: [Hết giận rồi à?]

Dư Đàn: [Đồ quỷ ấu trĩ! Em buồn ngủ rồi, bai bai nhá.]

Tạ Chi Dục: [Mơ đẹp.]

Đêm dần khuya, thành phố C vào tháng chín vẫn hầm hập như cái lò lửa.

Dư Đàn cầm lấy điều khiển từ xa hạ nhiệt độ điều hòa xuống còn hai mươi tám độ, sau đó đắp một cái chăn mỏng lên trên bụng.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu cô lại tự động hiện lên những chuyện đã xảy ra vào những ngày qua.

Hoang đường, bất đắc dĩ, ngạc nhiên vui mừng... Mỗi ngày trong mấy ngày nay mà cô sống dài không khác gì cả một năm, đủ mọi loại cảm xúc đan xen, trộn lẫn vào nhau.

Từ chờ mong thuở ban đầu đến phẫn nộ, rồi tới tuyệt vọng khổ sở của sau này, Dư Đàn đã được nếm trải cái cảm giác lên lên xuống xuống ấy một cách cực kì chân thực.

Trước mắt, dường như tâm trạng của cô không còn quá chán nản nữa, thậm chí vừa nghĩ tới việc ngày hôm nay đi nhận sổ chứng nhận kết hôn với Tạ Chi Dục với tâm trạng kích động thì ở sâu trong lòng cô vẫn có cảm giác vui mừng.

Chẳng phải cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ đó, không phải sao?

Mọi chuyện đều đã là quá khứ.

Dư Đàn quyết định ngày mai cô sẽ đi làm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dư Đàn rời giường đúng giờ, chuẩn bị mọi thứ để đi làm.

Dư Đàn làm việc cho một đơn vị cung cấp dịch vụ mạng đa kênh, từ chỗ cô ở đến đó chỉ mất chừng mười phút đi xe. Buổi sáng đơn vị vào làm việc muộn cho nên lúc này vừa đúng lúc qua giờ cao điểm của buổi sáng.

Bản thân cô có một chiếc ô tô mini chạy bằng điện dùng để đi lại thế mà còn hay bị cô Dương trêu chọc gọi nó là xe nhảy nhỏ. Nhưng cô rất thích chiếc xe này, ngày nào cũng lôi con xe mini này ra lái tự do tự tại qua lại khắp các con phố lớn ngõ nhỏ, việc đỗ xe cũng thuận tiện.

Cô vừa quẹt thẻ bước vào văn phòng, đồng nghiệp đến sớm cho nên khó tránh khỏi việc phải lên tiếng chào hỏi lẫn nhau.

"Ôi! Dư Đàn này sao cô đã đi làm rồi? Chẳng phải cô còn tính xin nghỉ vài ngày hay sao?"

Dư Đàn cười cười đáp: "Không có chuyện gì nữa thì phải đi làm kiếm tiền thôi chứ sao."

"Cô cũng tự làm khó mình quá đấy! Làm vợ đạo diễn lớn không làm, còn chạy đến đây xuất đầu lộ diện*."

*Xuất đầu lộ diện ý chỉ sự xuất hiện công khai sau một khoảng thời gian dài ẩn mình.

Dư Đàn: "Đàn ông mà tin được thì lợn nái cũng biết leo cây. Đừng nhắc đến người đó trước mặt tôi nữa."

"Ha ha, đôi bạn trẻ vừa mới đính hôn xong đã cãi nhau rồi đấy hả?"

Đương nhiên các đồng nghiệp của cô không biết đến chuyện đã xảy ra ở lễ đính hôn.

Dư Đàn cũng không định giải thích quá nhiều.

"Chị Dư này, tân hôn hạnh phúc nha."

"Dư Đàn, sao lại đi làm sớm thế chứ!"

"Chúng tôi chờ ăn kẹo cưới của cô đấy nha!"

Thay đổi tâm trạng để đi làm, đối mặt với những lời chúc phúc của các đồng nghiệp, Dư Đàn đều vui vẻ nhận hết.

Dư Đàn vốn dĩ muốn đi tới thẳng chỗ văn phòng làm việc của ông chủ Trương Diệp Thước để chất vấn về việc kế hoạch bị hủy bỏ thế nhưng ông chủ vẫn còn chưa đi làm. Cho nên, cô đành phải ở văn phòng làm việc nghe đủ chuyện phiếm trước đã.

"Nghe nói lần này ông chủ muốn bán đơn vị của chúng ta đấy."

“Lời đồn này chắc phải tồn tại ít nhất gần một năm rồi đấy? Liệu ông chủ có cam lòng mà bán hay không?"

"Không bán cũng đâu có được, bất động sản mà anh ta đầu tư vào bị thua lỗ đến nỗi như thế nào chứ. Nếu mà không bán công ty của chúng ta thì anh ta sẽ nợ nần chồng chất."

"Phải dỡ tường đông xây bù vào tường tây chứ sao nữa."

"Hoàn cảnh trong hai năm qua chênh lệch lớn quá."

Dư Đàn cũng đã nghe được tin ông chủ muốn bán công ty này từ sớm, chẳng qua cô cũng chỉ là một người làm công ăn lương, đâu thể quản mấy chuyện của các lãnh đạo cấp cao.

Khó khăn đợi tới buổi trưa, Dư Đàn mới nhìn thấy Trương Diệp Thước khoan thai đến muộn.

Dư Đàn xông thẳng đi tới chặn người, khi nhìn thấy quầng thâm khổng lồ dưới mắt của Trương Diệp Thước, cô giật mình hỏi: "Anh như thế này là do đi trộm đêm hay là túng dục quá độ thế?"

"Đừng nhắc đến nữa. Hai ngày nay vừa có kiểm toán và cả thẩm tra tài chính, khiến tôi phải bận bịu phối hợp cả hai đầu đấy."

"Anh định bán công ty thật đấy hả? Chúng ta sắp đổi ông chủ thật à?"

"Ừ." Trương Diệp Thước nói: "Chuyện chỉ mới xảy ra trong khoảng thời gian gần đây thôi, tôi nghe nói người mua đến từ Hồng Kông."

"Lẽ nào là Anh Hoàng Hồng Kông hay sao?"

"Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Dư Đàn quay trở lại đề tài chính: "Tôi chỉ hỏi anh chuyện này thôi, cái chuyên đề liên quan đến vấn đề an toàn thực phẩm kia của tôi còn có thể làm được nữa hay không đây?"

Trương Diệp Thước thật sự bó tay toàn tập với cô: "Tổ tông ơi, chuyên đề mỹ thực của chúng ta hiện tại đang suôn sẻ thuận lợi, nếu cô làm cái chuyên đề ấy, sao tôi có thể bàn giao với bên kia được?"

"Các kênh sản phẩm của anh tốt thì anh sợ cái gì chứ? Hơn nữa, mấy video do tôi làm chắc gì đã hot được cơ chứ, anh lo lắng nhiều như vậy để làm cái gì?"

"Cô không làm không được hả?"

"Đúng vậy!"

"Kết hôn còn chưa đủ bận bịu hay sao thế? Mà cô còn có tâm trí để lo cho mấy cái thứ này nữa cơ chứ." Trương Diệp Thước vừa dứt lời, lại có điện thoại gọi tới, anh ta phất tay với Dư Đàn. Anh ta đang mặc một bộ đồ thể thao, nhìn qua trông tinh thần rất phấn chấn nhưng nếu lại gần nhìn kỹ thì sẽ thấy vành mắt đen thui và gương mặt ảm đạm của anh ta, quả thực là không đành lòng nhìn thẳng.

Làm công việc hỗ trợ mạng lưới liên lạc cho người ta kiểu này có mấy ai là không thức đêm.

Dư Đàn dùng khẩu hình nói: "Vậy tôi làm chuyên đề này nhé."

Trương Diệp Thước thấy phiền muộn vô cùng, anh ta đành bất đắc dĩ mà gật đầu đồng ý.

Về lại tổ nhỏ của mình, Dư Đàn mang theo tin tức khiến con người ta phấn chấn: "Ông chủ đồng ý rồi, chúng ta tiếp tục làm thôi!"

Đồng nghiệp ở tổ bên cạnh nghe thấy vậy, bỗng nhiên khó chịu nói một câu: "Đúng là sức hút của Tiểu Dư lớn thật đấy, chỉ cần uốn lưỡi nói vài câu trước mặt ông chủ là xong chuyện."

Dư Đàn nghiêng đầu nhìn sang. Là Trần Hạng Minh, tổ trưởng tổ hóa trang. Giới tính nam, xu hướng tình dục cũng là nam.

Trong công việc, Dư Đàn cũng không tính gây thù chuốc oán với người khác thế nhưng cái người tên là Trần Hạng Minh này lại rất có năng lực kiếm chuyện.

Dư Đàn không thèm để ý đến đối phương, tự mình tự làm việc.

Một lần bận này là bận đến tận buổi chiều, trong phòng làm việc người đến người đi, cũng có thêm rất nhiều khuôn mặt mới. Nghe các đồng nghiệp nói, có lẽ là người mua mới.

Đến nửa buổi chiều, Dư Đàn nhận được một bó hoa tươi, là hoa hồng ngân hà Ecuador.

Một bó hoa to, bên ngoài nhị hoa màu trắng là từng tầng cánh hoa màu xanh lam, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nỗi.

Các đồng nghiệp không thể không hâm mộ mà nhìn Dư Đàn, đương nhiên họ cho rằng đây chính là hoa do người chồng sắp cưới làm đạo diễn của cô tặng.

"Thật là lãng mạn quá đi mất!"

"Bó hoa này cũng quá đẹp đi!"

"Tôi biết rồi! Đây là hoa hồng Ecuador! Loài hoa này có ý nghĩa đó chính là tình yêu chân thành duy nhất!"

Dư Đàn cũng lấy làm lạ, cô nhìn tấm thiệp trên bó hoa.

Lại là Tạ Chi Dục tặng.

Ngày hôm nay đi làm, Dư Đàn cũng đã đề cập với Tạ Chi Dục rồi, sau đó Tạ Chi Dục cũng không nói gì, cả ngày bọn họ cũng không có liên lạc gì cả.

Dư Đàn chụp ảnh bó hoa này gửi cho Tạ Chi Dục: [Anh tặng cho em có đúng không?]

Lần này đúng là phải đợi một lúc Tạ Chi Dục mới trả lời: [Em có thích nó không?]

Dư Đàn: [Cũng đẹp thật đó.]

Đâu chỉ đẹp đẽ mà còn khiến cho trong mắt của mấy cô em gái nhỏ chốn công sở dường như tràn ngập bong bóng màu hường.

Tạ Chi Dục: [Nhìn thấy bó hoa này liệu em có nhớ ra được điều gì hay không thế? ]

Dư Đàn: [Cái gì thế?]

Tạ Chi Dục: [Em vẫn còn nợ anh một bó hoa đấy.]

Một giây trước, Dư Đàn còn đang cảm thấy bầu không khí lãng mạn vây quanh mình thế mà một giây sau, cô nhắn lại ngay: [Tạ Chi Dục! Con người của anh thật sự khiến người ta cảm thấy rất mất hứng đấy!]

Tạ Chi Dục: [Ồ]

Cùng lúc đó, Dư Đàn nhận được điện thoại của mẹ cho nên ngay lập tức cô không thèm nói nhảm với cái người khiến người khác cụt hứng như vậy nữa.

Cô Dương hỏi Dư Đàn: "Người nhà họ Lục có gọi điện thoại cho con hay không?"

Dư Đàn cầm điện thoại di động lên rồi đi sang một bên để nghe: "Không có mà, sao vậy ạ?"

Giọng của cô Dương nghe có vẻ không vui: "Con có biết hay không? Chuyện là ngày hôm nay Tôn An Liên gọi điện thoại cho mẹ."

Dư Đàn: "Bà ta nói cái gì vậy?"

Cô Dương: "Con đoán xem có thể là cái gì chứ?"

Dư Đàn: "... Bà ta muốn mẹ khuyên con gả cho Lục Ngạn hay sao ạ?"

"Nếu thực sự là như vậy thì mẹ còn cảm thấy nhân phẩm của bọn họ còn xem như là vớt vát được đó!" Cô Dương dùng sức thở ra một hơi thật mạnh, tức đến nỗi bật cười: "Người ta hiện tại còn muốn lấy lại tiền cọc lúc trước cơ đấy! Còn có nói cái gì mà tiền đặt cọc khách sạn, đặt kẹo cưới cũng phải trả lại toàn bộ cho bọn họ nữa đấy! Con nói thử xem tại sao gia đình đó lại có thể tính toán chi ly đến mức như vậy chứ! Sao bọn họ lại không tự tính thử xem những năm vừa qua con đã tiêu bao nhiêu tiền cho Lục Ngạn cơ chứ!"