Kết Hôn Bừa

Chương 22: Hoa hồng Aurora (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



*Hoa hồng Aurora: từ “Aurora” trong tên loài hoa này theo tiếng La - tinh có nghĩa là bình minh, sáng sớm, ý chỉ sự tươi sáng lúc mặt trời mọc. Cho nên, hoa hồng Aurora được xem như là biểu tượng cho lòng tốt, trái tim ấm áp, không ích kỉ và nhạy cảm với mọi việc.

Cô Dương tức nhận đến nỗi không thở nổi: "Con không biết cái người tên Tôn An Liên kia nói như thế nào đâu. Bà ta nói sau này Lục Ngạn của nhà bà ta không lo không tìm được cô gái tốt, chỉ sợ Dư Đàn con là không ai thèm. Nếu như thực sự không ai thèm lấy thì Lục Ngạn cũng không phải là cái loại vong ân phụ nghĩa kia."

Dư Đàn im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng mẹ cô nói mãi không ngừng.

Bên dưới toàn nhà cao tầng người xe qua lại như nước, con người trông nhỏ bé như con sâu cái kiến. Mưa rơi lên trên khung cửa sổ tạo thành từng giọt nước, làm lu mờ đi những con người vốn nhỏ bé ở phía bên dưới.

Vì sao con người ta lại có thể thay đổi, biến thành dáng vẻ ấy cơ chứ?

Trước đây, tuy Dư Đàn không mấy khi qua lại với Tôn An Liên nhưng lần nào cô đến nhà Lục Ngạn làm khách, Tôn An Liên cũng đều nhiệt tình tiếp đãi. Bà ta nắm tay cô trò chuyện thật lâu, còn nói coi cô như con gái ruột ở trong nhà.

Ngày đó, ở nơi diễn ra buổi lễ đính hôn, Tôn An Liên biết rõ ràng rằng Lục Ngạn gửi tin nhắn nhưng bà ta vẫn lựa chọn bao che cho con trai mình. Bà ta làm như thế liệu có sai hay không? Hình như cũng đâu có sai, dù sao thì Lục Ngạn mới là con trai ruột của bà ta.

Nhưng cũng là phận đàn bà con gái với nhau, chẳng lẽ Tôn An Liên không hề cảm thấy có một chút hổ thẹn hay áy náy nào sao?

Trong mấy năm đầu Lục Ngạn làm việc trong tầng hầm, ngay cả đến tiền thuê nhà còn không trả nổi, là Dư Đàn tự bỏ tiền túi của mình ra.

Thậm chí mới năm ngoái thôi, bộ phim điện ảnh của Lục Ngạn còn chưa được công chiếu thì anh ta vẫn phải chật vật sống trong cảnh giật gấu vá vai, ngay cả đồ ăn cũng đều là thức ăn nhanh. Dư Đàn không nhìn nổi cảnh ấy, lần nào tan làm về nhà cô cũng mua thức ăn rồi nấu cơm để Lục Ngạn đến ăn.

Những thứ có thể tính toán bằng tiền và những thứ không thể dùng tiền tài đong đếm, mọi người đều thấy.

Bây giờ, trái tim Dư Đàn đã chết hẳn rồi, cô không muốn tiếp tục có bất cứ quan hệ gì dính dáng đến người của gia đình này nữa.

Mấy khoản tiền đặt cọc và tiền đặt khách sạn, cô đều tự trả. Dư Đàn chưa bao giờ có suy nghĩ ham muốn tiền bạc của gia đình họ, cho dù chỉ là một xu.

Cô Dương: "Tôn An Liên nói năng dường như thật sự đàng hoàng ấy, bà ta thật sự cho rằng người khác nghe không hiểu bà ta đang chế giễu chắc! Người của cả cái nhà đó đúng là tài hoa! Tự quản lý bản thân mình cho tốt đi, còn dám tới múa may làm trò trước mặt mẹ, Dương Thiều Mỹ này cũng đâu phải hạng dễ trêu chọc đâu."

Dư Đàn chuyển điện thoại di động từ tai trái sang tai phải, tiếp tục nghe cô Dương lải nhải.

Cô không cảm thấy phiền, thậm chí còn cảm thấy được an ủi rất nhiều.

"Hơn nữa, con gái của mẹ muốn bằng cấp có bằng cấp, muốn ngoại hình có ngoại hình, sao lại không ai muốn được cơ chứ? Thế là mẹ cũng nói luôn vào mặt Tôn An Liên, sau này con gái mẹ có gả cho ai thì cũng chắc chắn rằng ăn đứt cái loại con rùa rụt đầu của nhà bà ta! Cứ chờ mà xem!

"Mẹ..."

Dư Đàn yếu ớt ngắt lời mẹ mình, cô muốn tìm một khoảng trống cho bản thân nhưng cô Dương lại không cho cô có cơ hội xen miệng vào: "Ai hiếm lạ gì chút tiền đặt cọc cỏn con của nhà họ chứ! Nói ra chỉ tổ để người khác chê cười!"

Dư Đàn vốn định nói thẳng cho cô Dương biết chuyện rằng hôm qua trong cơn kích động cô đã đi lấy sổ đăng ký kết hôn với Tạ Chi Dục. Nhưng dũng khí nhanh chóng tụt xuống như quả bóng cao su bị xì hơi, dũng khí không còn cô cũng không thể nói ra chuyện đó được nữa.

Cô sợ bị cô Dương đánh cho gãy cái chân chó của cô mất.

Rất khó tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào nếu để người trong nhà cô biết chuyện kết hôn chớp nhoáng của bản thân cô.

Chuyện Dư Đàn từ hôn trong lễ đính hôn đã đủ khác người lắm rồi, nay lại bỗng nhiên thêm chuyện lén lút kết hôn bất thình lình, đúng là đại nghịch bất đạo.

Thôi quên chuyện đó đi.

Vẫn là không nói thì hơn.

Trước tiên tạm thời không nói đến đã.

Cuối cùng, cô Dương cũng mệt mỏi nói: "Phải rồi, sổ hộ khẩu của nhà ta còn ở chỗ con chứ?"

Trái tim Dư Đàn đập lỡ một nhịp: "Còn ạ, có vấn đề gì không vậy mẹ?"

"May mà con chưa đi đăng ký kết hôn với Lục Ngạn, đăng ký rồi mới thật sự phiền phức, sau này người nhà đó mới thấy có con mới tốt như thế nào." Cô Dương hít một hơi thật sâu rồi nói: "Hôm nào con mang sổ hộ khẩu về đây cho mẹ, mẹ đi làm vài việc."

"Vâng..."

"Được rồi, nói với con nhiều như thế, có phải là con lại đang chê mẹ phiền phức rồi hay không?"

"Không đâu mẹ, thật sự không có đâu mà." Trong lòng Dư Đàn thầm thấy biết ơn cô Dương: "Mẹ, thật ra con vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với mẹ. Chuyện từ hôn lần này, trong nhà chỉ có mình mẹ đứng về phía con. Có những lúc con cảm thấy rất bất lực nhưng nhờ có sự ủng hộ của mẹ cho nên con không còn sợ bất cứ thứ gì nữa."

"Con gái ngốc, nói cái này làm gì cơ chứ."

"Được rồi, con không nói với mẹ nữa, con lại bận rồi."

Sau khi cúp máy, Dư Đàn đứng trước cửa sổ thêm một lát nữa.

Hôm nay trời mưa, cũng có thể coi đây là trận mưa đầu tiên của mùa thu năm nay. Mùa hè năm nay kéo dài, nhiệt độ tăng cao, nắng nóng gay gắt, cơn mưa hiếm hoi vừa đổ xuống đã mang tới một luồng không khí mát mẻ, đồng thời cũng gột rửa toàn bộ thành phố.

Những chuyện khiến con người ta phiền lòng, hãy cứ để nước mưa cuốn trôi hết đi.

Dẫu sao thì sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.

*

Mấy ngày đi làm đợt này, ngày nào Dư Đàn cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.

Đến xế chiều hôm nay Dư Đàn lại nhận được một bó hoa tươi, là hoa hồng Aurora.

Mấy ngày nay gần như ngày nào cũng vào khung giờ đó, anh trai nhỏ của tiệm bán hoa cũng đều sẽ đưa tới một bó hoa tươi khác nhau.

Không chỉ có Dư Đàn mà ngay cả các đồng nghiệp của cô cũng bắt đầu hiếu kỳ, tò mò nghĩ xem ngày mai anh trai tiệm hoa sẽ đưa hoa gì tới.

"Chị Dư ơi chị hạnh phúc thật đấy!"

"Hu hu hu, hoa này nhìn thôi đã biết đắt lắm rồi!"

"Đây là hoa gì thế, đẹp quá đi mất!"

"Tôi biết tôi biết! Hoa ngày hôm này là hoa hồng Aurora, loài hoa này mang thông điệp là hãy đón ánh sáng ở Bắc Cực cùng anh. Bình thường hoa này đều được gửi cho người yêu ở nơi đất khách quê người, biểu đạt cho niềm nhớ nhung dành cho đối phương."

"Dư Đàn, đạo diễn Lục nhà chị đối xử với chị tốt quá đi mất! Mỗi ngày đều tặng một bó hoa!"

Dư Đàn nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên khỏi máy tính.

Hiểu lầm xảy ra ngày một ngày hai thì cô không nói làm gì thế nhưng đã qua mấy ngày liên tiếp rồi ấy vậy mà những người khác vẫn thật sự cho rằng cô còn liên quan đến người nhà họ Lục.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, Dư Đàn bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi không hề đính hôn với Lục Ngạn, hơn nữa, tôi và anh ta cũng đã chia tay nhau rồi."

Cô vừa dứt lời, toàn bộ văn phòng im phăng phắc.

Một đồng nghiệp có quan hệ tốt với Dư Đàn không nhịn được bèn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Vợ chồng son cãi nhau hay sao thế? Những bó hoa này đều là anh ta tặng cho cô để chuộc lỗi có đúng không?"

"Không phải. Những bó hoa này không phải do Lục Ngạn tặng cho tôi. Còn nữa, chuyện chia tay là do anh ta đã ngoại tình trong tư tưởng."

"A..."

Cả một văn phòng lớn như vậy, Dư Đàn lại không cố ý hạ thấp giọng mình xuống thế nên mọi người đều nghe được hết.

Hai ngày trước mọi người còn đang chúc mừng Dư Đàn, ai ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Đều là người trẻ tuổi với nhau, tư tưởng quan niệm không còn cổ hủ lạc hậu giống như những thế hệ trước, ai ai cũng mang trong mình cái suy nghĩ "bye bye thì bye bye thôi, người sau chắc chắn sẽ ổn áp hơn người trước".

Có điều ngoại trừ mấy lời an ủi mang tính chất tượng trưng, không ai có thể đồng cảm được với những chuyện mà Dư Đàn đã trải qua.

Cũng đúng vào lúc này, cái người Trần Hạng Minh luôn luôn thích gây khó dễ kia lại lên tiếng hỏi Dư Đàn: "Vậy những bó hoa này không phải do anh ta tặng cho cô thì là ai tặng thế?"

Dư Đàn có thể nói gì được đây? Nói hoa này là do người chồng kết hôn chóng vánh của cô tặng chắc?

Chỉ sợ một khi cô thốt ra lời này lại dấy lên thêm ngàn cơn sóng nữa. Thôi thì cứ im lặng cho xong chuyện.

Ngón tay làm móng của Trần Hạng Minh nhẹ nhàng gõ gõ lên trên bàn, cầm lấy cái gương lên ngắm nghía rồi nói: "Dư Đàn cũng giỏi giang thật đấy, vừa mới từ hôn với đạo diễn Lục mà giờ đã có người mới theo đuổi rồi?"

Dư Đàn cười đáp: "Ừ đấy, có phải đằng ấy ao ước lắm không?"

Trần Hạng Minh buông cái gương xuống, khẽ nhướng căp chân mày xinh đẹp lên bảo: "Cũng giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi chứ."

"Thật ngại quá, tuy không có ý xem thường gay nhưng bên cạnh tôi thật sự không có ai là gay hết." Dư Đàn chợt nhớ tới cặp vợ chồng đến ly hôn mà cô gặp ở cục dân chính bèn nói: "Nhưng cũng từng thấy gay đi lừa hôn rồi đấy!"

"Liên quan gì đến tôi?"

Dư Đàn có lòng tốt khuyên nhủ: "Sau này anh đừng đi lừa hôn người ta nhé, nếu thế tôi sẽ xem thường anh thật đấy."

"Cô cứ yên tâm đi!" Trần Hạng Minh tức giận mà không có chỗ để xả.

Dư Đàn không muốn nói quá nhiều về việc riêng tư tại nơi làm việc, cũng cảnh cáo Tạ Chi Dục đừng có tiếp tục tặng hoa tới đây cho cô nữa.

Văn phòng cũng sắp bị biến thành tiệm bán hoa đến nơi rồi.

Nhắc đến Tạ Chi Dục mới nhớ anh đã đi Hồng Kông được vài ngày rồi.

Không phải ngày nào hai người họ cũng quấn lấy nhau để buôn chuyện, đã vậy hai ngày nay, ngày nào Dư Đàn cũng phải tăng ca, càng không có thời gian cầm lấy điện thoại di động.

Nếu không phải là mỗi ngày đều có một bó hoa hồng khác nhau có thể tạm xem như lời nhắc nhở thì có lẽ Dư Đàn đã quên luôn chuyện mình còn có một người "chồng".

Mãi về sau Dư Đàn mới nhận ra, thế là cô bèn hỏi Tạ Chi Dục là sao anh biết được nới cô làm việc?

Ấy thế mà Tạ Chi Dục còn dám thừa nước đục thả câu, bảo cô thử đoán xem, đoán được sẽ có niềm vui bất ngờ.

Dư Đàn mới chẳng thèm đoán. Nơi cô làm việc đâu phải đơn vị công tác bí mật gì đâu, chỉ cần hỏi mẹ cô một chút là biết cô làm ở đâu ngay ấy mà.

Khoảng thời gian này bận quá, Dư Đàn hay rơi vào cảnh bữa đói bữa no, có hôm cả ngày chỉ ăn một bữa cơm, chỉ có công việc là không bao giờ bị bỏ lỡ.

Đơn vị hỗ trợ mạng lưới đa kênh chính là như vậy, thời gian làm việc dài với họ đã là chuyện rất bình thường.

Dư Đàn cũng không muốn nhúng tay vào nhưng nếu bị tụt lại thì sẽ bị trừ tiền thưởng. Mỗi nhóm nhỏ đều vận hành mấy tài khoản, tài khoản của nhóm nào có hoạt động tốt thì tiền thưởng của nhóm đó nhận được lại càng cao, còn ngược lại thì sẽ bị trừ.

Dưới sự quản lý Dư Đàn có một người nổi tiếng trên mạng với cấp bậc một triệu, ngoài ra cô còn có một tài khoản cộng đồng để hoạt động, hoạt động ở đó chủ yếu là mấy người ít nổi tiếng trên mạng với số lượng người hâm mộ tương đối ít.

Nội dung mà những người nổi tiếng trên mạng đăng tải lên đều phải trải qua quá trình thảo luận của tổ nhỏ. Họ sẽ viết kịch bản, quay lại nội dung, sau đó cắt nối để biên tập, rồi chỉnh sửa hiệu chỉnh các thứ.

Còn nội dung cho những người hơi nổi tiếng đăng tải bình thường đều là do tự họ làm, chẳng qua là vẫn phải thảo luận với bên nhóm nhỏ để xác định nội dung chủ đề của kịch bản, phần biên tập sau đó cũng phải có sự can thiệp từ biên tập viên của tổ nhỏ.

Hai ngày nay, Dư Đàn đang bận về việc hoạt động của tài khoản công ty, mỗi kỳ tài khoản này sẽ đăng tải nội dung khác nhau, những thứ được phản ánh trong đó đều là những gì đang diễn ra trong xã hội hiện nay.

Lưu lượng của mỗi nền tảng đều có quy luật nhất định, muốn lưu lượng bùng nổ phải lựa đúng lúc thiên thời địa lợi nhân hòa. Nội dung của tài khoản hoạt động có chất lượng tốt, chưa chắc đã có lượt yêu thích cao.

Trương Diệp Thước đã từng nói với Dư Đàn rằng hay là bỏ tài khoản của công ty đi, sau đó tập trung phát triển những người nổi tiếng trên mạng.

Thế nhưng Dư Đàn muốn lại thử lần nữa.

Trương Diệp Thước không thể hiểu nỗi, bèn hỏi cô: "Cô cứ khăng khăng phải kiên trì như thế để làm cái gì chứ? Nó mang lại lợi ích gì cho cô hả?"

Trước đây Dư Đàn luôn đáp trả anh ta rằng: "Đã là vàng thì kiểu gì cũng sáng! Chỉ cần làm tốt nội dung thì không sợ không có lưu lượng."

Thế nhưng, bây giờ chính bản thân Dư Đàn cũng cảm thấy hơi mờ mịt.

Nhìn cô trông khôn khéo vậy thôi chứ có một số lúc không được nhanh nhạy cho lắm.

Video mới vừa ra lò, Dư Đàn đã không thể chờ đợi thêm được nữa lập tức mang cho Trương Diệp Thước xem.

Hiếm khi thấy Trương Diệp Thước ngồi thẫn thờ ở trong văn phòng làm việc, Dư Đàn hỏi anh ta: "Anh đang làm cái gì đấy? Hồn vía lên mây hết rồi à."

Trương Diệp Thước nhìn qua khu làm việc, ra hiệu cho Dư Đàn đóng cửa phòng lại.

Đợi đến khi cửa đóng lại rồi, Trương Diệp Thước mới lên tiếng: "Phía trên yêu cầu tôi cắt giảm biên chế."

"Cái gì cơ?"

"Chắc chắn tôi sẽ không cắt giảm cô đâu nên cô cứ yên tâm đi."

Dư Đàn không nói gì: "Ý tôi là thế này chắc? Hơn nữa, anh muốn cắt tôi thì cứ cắt, tôi cũng không để ý đâu."

Trương Diệp Thước sờ trán, hơi lo lắng bảo: "Người trong tay tôi còn chẳng đủ dùng, thế mà họ còn bảo tôi cắt, đúng là bó tay toàn tập."

"Đầu anh đau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai."

"Sao cô chẳng có chút cảm thông gì với tôi thế?"

"Muốn tôi cảm thông với anh thì cũng được thôi, đưa tiền lương của anh cho tôi đi, tôi sẽ cảm thông với anh ngay."

"Đi đi đi, dẹp qua một bên nhanh lên."

Dư Đàn không đi: "Anh xem qua video chúng tôi vừa làm một chút đi, chỉ mất mười phút thôi, xem nhanh thôi."

Trương Diệp Thước thở dài, nhận lấy cái ipad do Dư Đàn đưa tới.

Xem xong, Trương Diệp Thước phát biểu đánh giá: "Rất tốt."

"Chỉ có vậy thôi?"

"Chỉ có vậy thôi."

"Thế thì tôi đăng nó lên nhé?"

"Cứ đăng đi."