Kết Hôn Bừa

Chương 23: Hoa hồng Aurora (2)



Đến chạng vạng tối ngày hôm ấy, cơn mưa ngày một nặng hạt hơn.

Hôm nay, Dư Đàn không cần tăng ca, cô nghĩ bụng sẽ về nhà leo lên giường nằm sớm một chút. Thời gian tan tầm vừa tới, cô đã leo ngay lên con ô tô mini vẫn hay bị cô Dương trêu là xe nhảy nhỏ để về nhà, ai ngờ đi được nửa đường xe lại bị chết máy.

Giờ là lúc cao điểm buổi tối, tiếng còi xe ở phía sau xe của Dư Đàn không ngừng vang lên. Cô hết cách đành phải xuống xe ra hiệu cho những xe phía sau, bảo đối phương đi đường vòng.

Đối phương thấy cô là phụ nữ, cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Xe chết máy hả?"

Thế nhưng người phía sau lại không khách sáo được như thế: "Bị điên à! Trời mưa đang mưa to mà còn dừng giữa đường!"

Dư Đàn không mang ô, cô đành giơ tay che trên trán. Cô chưa bao giờ gặp phải kiểu tình huống như thế này, nhìn thấy những chiếc xe phía sau xe mình xếp thành hàng dài, đầu óc cô lập tức trống rỗng.

Cô quay trở lại xe mình lần nữa, thử khởi động lại thế nhưng xe vẫn không nổ máy được như cũ.

Nên gọi điện thoại cho đội cứu hộ?

Hay là báo cảnh sát đây?

Có khi nên gọi cho bên bảo hiểm hay không nhỉ?

Dư Đàn tự nhủ bản thân mình phải lấy lại bình tĩnh trước.

Cô cầm điện thoại di động đang chuẩn bị gọi điện thoại thì bỗng dưng di động chợt reo vang.

Là số lạ gọi tới.

Dư Đàn bắt máy đặt điện thoại ngay sát bên tai, vậy mà giọng cô nghe được lại là giọng nói của Tạ Chi Dục: "Em đang ở đâu thế?"

Ngay giây phút ấy cô có cảm giác bản thân mình được giải cứu rồi!

Dư Đàn gọi tên Tạ Chi Dục: "Tạ Chi Dục ơi, Tạ Chi Dục à."

Người ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ: "Anh đây."

"Xe em chết máy rồi, em nên làm thế nào bây giờ đây? Giờ em đang dừng giữa đường, phía sau có nhiều xe lắm, em có nên gọi điện thoại cho đội cứu hộ không? Mà số điện thoại của đội cứu hộ là bao nhiêu ấy nhỉ..." Dư Đàn cảm thấy hơi hoảng hốt.

Con người thật kỳ lạ.

Rõ ràng lúc ở một mình có thể kiên cường, mạnh mẽ lắm nhưng chỉ cần có người quen thuộc ở bên cạnh thôi là lớp áo giáp cứng rắn trên người dường như đột ngột biến mất vậy.

Tâm trạng của Dư Đàn lúc này cũng giống như vậy, cô biết mình có Tạ Chi Dục ở bên nên bản thân không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì. Nếu đổi thành bất kỳ người nào khác, có lẽ chưa chắc cô đã như vậy.

Ví dụ như cái vị chồng chưa cưới ngày trước.

Dư Đàn vẫn còn nhớ có một lần vòi nước trong nhà mình bị rò rỉ, mà một cô gái như cô thật sự không biết làm cách nào hết. Thế là cô gọi điện thoại cho Lục Ngạn.

Có lẽ lúc ấy Lục Ngạn đang bận sáng tác kịch bản nên giọng điệu anh ta nghe xa lạ đến nỗi không thể giải thích được, anh ta nói: "Chuyện như vậy em thì em tìm thợ sửa chữa là được rồi. Chứ em gọi điện thoại cho anh, anh cũng đâu thể giải quyết được gì đâu."

Dư Đàn cảm thấy hơi tủi thân: "Lục Ngạn, vậy anh có thể gọi điện thoại tìm người tới sửa giúp em được không? Em không biết phải đi đâu tìm người hết."

Lục Ngạn thở dài: "Linh cảm của anh đã bị em cắt đứt luôn rồi."

Dư Đàn vội vã xin lỗi: "Xin lỗi, em xin lỗi anh mà."

Lúc này Lục Ngạn mới nói: "Được rồi, anh tìm người đến giúp em ngay đây. Nhưng mà Dư Đàn này, như em thế này nếu rời khỏi anh thì biết phải làm thế nào đây?"

Khi đó Dư Đàn ngốc nghếch, còn cảm thấy đó là hạnh phúc.

Thế nên vào lúc này, khi Dư Đàn tìm kiếm sự giúp đỡ từ Tạ Chi Dục, trong lòng cô khó tránh khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

Giọng nói của Tạ Chi Dục vẫn bình tĩnh như thường, anh bảo: "Ngoan nào, đừng lo lắng, chúng ta từ từ nói."

Dư Đàn nói: "Xin lỗi, có phải anh cảm thấy em vô dụng lắm không?"

"Anh thấy em rất tuyệt vời, còn biết gọi điện cho chồng cầu cứu nữa."

Nhờ vào giọng điệu không mấy đứng đắn ấy, nỗi lo lắng trong lòng Dư Đàn lập tức tiêu tan, cô phản bác lại: "Rõ ràng là anh gọi điện thoại cho em cơ mà!"

Tạ Chi Dục cười nhẹ: "Em mở đèn cảnh báo nguy hiểm trên xe lên trước đi."

"Ồ, được rồi." Dư Đàn làm theo lời anh.

"Trên xe em có giá ba chân không?"

"Có."

"Lấy ra, đặt ở vị trí cách đuôi xe em một khoảng chừng một trăm năm mươi mét."

Bộ não của Dư Đàn đã hoạt động trở lại, lúc này cô mới nhớ tới phần thi lý thuyết lúc thi giấy phép lái xe, bèn hỏi lại anh: "Chẳng phải giá ba chân được đặt ở khoảng cách một trăm mét sao? Một trăm năm mươi mét có phải là xa quá không anh?"

Giọng điệu của cô nghe nhẹ nhàng, dịu dàng, cũng không hề có ý tranh luận với anh, âm cuối còn hơi kéo dài, thậm chí còn nghe ra được chút ý làm nũng trong đó.

Tạ Chi Dục nói: "Hôm nay ở thành phố C có mưa lớn, hiện giờ trời đã tối, cần phải đặt ở vị trí một trăm năm mươi mét."

"Vâng, vâng."

"Lúc xuống xe em nhớ chú ý an toàn, cẩn thận xe phía sau."

"Vâng."

Dư Đàn làm xong những chuyện này sau đó nhanh chóng quay lại bên trong xe, còn không quên than thở với Tạ Chi Dục: "Hôm nay mưa to thật đấy."

"Em có mang ô không?"

"Không mang." Bây giờ quần áo trên người cô ướt đẫm cả rồi.

"Mở định vị lên gửi cho anh, sau đó em cứ ngoan ngoãn ngồi trên xe đợi anh tới đón em."

Dư Đàn bất giác nhận ra điều gì đó, cô vui vẻ reo lên: "Anh đã về rồi á hả!"

"Ừ."

"Anh về từ bao giờ thế?"

"Mới về không lâu."

"Vậy bây giờ em phải làm gì nữa?"

"Chờ anh là được, em đã làm tốt lắm rồi."

"Được!"

Những giọt mưa bên ngoài đập lên cửa kính xe phát ra tiếng lộp bộp, Dư Đàn ngồi ở trong xe, ôm điện thoại di động nói chuyện với Tạ Chi Dục. Tâm trạng hoảng loạn lúc ban đầu của cô nay đã bình ổn trở lại, thậm chí cô còn có tâm tình để mà thưởng thức cơn mưa ngoài cửa xe. Cô hạ cửa kính xe xuống một chút sau đó vươn tay ra bên ngoài hứng ít nước mưa, cảm nhận hơi lạnh trong ấy.

"Nhiệt độ hạ rồi, cuối cùng cũng không còn nóng bức nữa."

"Ừ."

Lúc đông đến thì mong sang hè, khi hè về lại mong đông tới.

Có người nói sau cơn mưa thu trời sẽ trở lạnh, chẳng mấy chỗ nữa mà tới mùa đông.

Dư Đàn lại bắt đầu nhớ nhung mùa đông, đặc biệt là cô muốn ngắm tuyết mùa đông.

Cả hai im lặng hồi lâu không ai lên tiếng, Dư Đàn còn cho rằng Tạ Chi Dục đã cúp điện thoại.

Nhìn ký hiệu cuộc gọi vẫn đang diễn ra trên màn hình điện thoại, cô nhẹ nhàng nói "Alo" một tiếng.

Đầu bên kia lập tức đáp lại: "Hả?"

Giọng nói trầm thấp, sâu lắng rất đỗi quen thuộc.

Dư Đàn hỏi: "Sao anh không cúp điện thoại?"

Tạ Chi Dục nói: "Cứ để đó đi, anh sắp tới rồi."

Thời buổi này không cần để tâm đến việc mất phí gọi điện thoại, Dư Đàn chợt nhớ đến một chuyện, bèn hỏi anh: "Tạ Chi Dục, anh còn nhớ có một năm em bỏ nhà đi đúng vào đợt bão to mưa lớn hay không?"

"Ừ."

"Ngày đó trời mưa to gió lớn như thế, em thì lại ngồi xổm trong ngõ nhỏ suýt nữa thì khóc mất, lúc đó anh lại xuất hiện." Dư Đàn nói rồi chợt bật cười, lúc ấy còn nhỏ chưa biết gì, bây giờ nghĩ lại mới thấy ngày ấy bản thân thật ngây thơ.

Tạ Chi Dục cũng cười theo, anh không nhịn được quở trách Dư Đàn: "Em còn cười được nữa?"

"Anh đi mua cà phê ngang qua đó thì gặp được em, cũng trùng hợp quá đi mất."

Tạ Chi Dục cười nhẹ một tiếng, có một chuyện anh vẫn luôn không nói cho cô biết. Thật ra lần ấy anh đã tìm cô ròng rã suốt cả một ngày trời, đã tìm toàn bộ đầu đường cuối ngõ của thành phố C, chỉ kém lật đất lên tìm nữa thôi.

Khi ấy anh đã nghĩ, đứa nhỏ này ngốc như heo đã vậy tính tình còn quật cường, ngang bướng, bên ngoài trời còn mưa gió lớn như vậy, lỡ như cô bị gió cuốn đi mất thì phải làm sao bây giờ? Cứ coi như không có mưa bão thì cũng có bọn buôn người rồi thì đủ mọi loại người xấu xa.

Anh càng nghĩ càng nóng lòng, huy động toàn bộ tài xế, bảo an và cả người giúp việc trong nhà để tìm cô. Người trong nhà thấy cậu cả ngày thường muốn gió có gió muốn mưa có mưa nay lại như phát điên nên không ai dám phản bác anh dù chỉ là nửa lời.

Cuối cùng lại là Tạ Chi Dục tìm được Dư Đàn.

Anh vội vã chạy xuống xe, kéo cái áo che lên đầu cho Dư Đàn, rõ ràng là đã lo lắng đến độ trái tim đập thình thịch nhưng ngoài miệng vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: "Sao lại khéo thế này, tớ ra ngoài mua ly cà phê mà cũng có thể gặp được cậu."

Trên thế giới này ở đâu ra lắm cái chuyện trùng hợp đến thế chứ.

Tạ Chi Dục đã xuống máy bay được mấy tiếng, anh nghĩ nếu Dư Đàn đã phản cảm với việc anh tặng hoa đến công ty cho cô, vậy anh sẽ không rêu rao tới công ty chờ cô tan làm nữa.

Anh đợi một lúc ở cửa sổ bên cạnh nhà cô, hút một điếu thuốc, thấy mưa ngày càng nặng hạt thế là không nhịn được nữa bèn gọi cuộc điện thoại này cho cô.

"Tạ Chi Dục, em thấy một chiếc xe có chữ G lớn màu đen, có phải là anh không?"

"Đúng rồi."

Vừa mới dứt lời, chiếc xe kia đã dừng lại ở trước mặt Dư Đàn.

Tạ Chi Dục mặc một bộ quần áo đen từ trên xuống dưới, bước từ trên xe xuống. Mưa đêm tí tách, từng tia sáng xuyên qua màn mưa chiếu lên trên người anh.

Trong mắt Dư Đàn, tầm nhìn như bị lu mờ trong khoảnh khắc.

Cơn mưa như bị ép rơi chậm lại vậy, một tay Tạ Chi Dục cầm một cái ô đen, đi thẳng về phía cô. Bóng dáng của anh ở trong tầm mắt của Dư Đàn dần dần trở nên rõ ràng, quen thuộc.

Dư Đàn chưa bao giờ dùng góc độ này nhìn ngắm nhìn Tạ Chi Dục.

Trong bóng đêm, vẻ mặt anh lộ ra một chút cảm giác xa cách, toàn thân của anh nhanh chóng bị hơi nước bao quanh, thân hình anh cao lớn khiến cảm giác ngột ngạt kéo tới trong phút chốc.

Cái người hung hăng, kiêu ngạo trong ký ức của cô và Tạ Chi Dục đang ở trước mắt dường như chồng lên nhau, vẫn là gương mặt ấy, nhìn vừa thấy thật giống lại vừa cảm thấy rất xa lạ. Giống nhau ở chỗ đó là sự xuất hiện của anh khiến người khác không thể ngó lơ được.

Theo sự tăng dần về tuổi tác, sự sắc bén trên người anh càng thêm sắc sảo.

Tạ Chi Dục sẽ không học được cách thành thục, thận trọng bởi bản tính anh vốn kiêu căng, khó thuần xuất phát từ tận trong xương tủy.

Chỉ với vài bước Tạ Chi Dục đã đi tới trước cửa xe Dư Đàn, anh vươn tay mở cánh cửa chỗ ghế điều khiển ra. Những ngón tay mảnh khảnh của anh đã bị nước mưa làm cho ướt sũng nhưng anh cũng không để ý, mà lại giơ ô che trên chỗ đỉnh đầu Dư Đàn, ra hiệu bảo cô xuống xe.

Dư Đàn vẫn còn băn khoăn: "Xe của em thì sao? Phải làm như thế nào bây giờ nhỉ?"

"Sẽ có người đến xử lý." Giọng Tạ Chi Dục trầm thấp nhưng trong màn mưa tí tách Dư Đàn vẫn nghe rõ mồn một.

Dư Đàn xuống xe, theo bản năng đặt tay mình lên khuỷu tay của Tạ Chi Dục, dịu dàng lên tiếng: "Anh tới nhanh thật đấy! Tính đến bây giờ chắc mới chỉ được có mấy phút thôi nhỉ?"

Tạ Chi Dục nghiêng đầu, con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô khoảng chừng nửa giây, sao đó khóe môi khẽ cong lên, anh đáp: "Trùng hợp đi ngang qua, em có tin hay không?"

Dư Đàn đâu có ngốc, cô bảo: "Không tin đâu."

Cô còn nói: "Tạ Chi Dục, thật ra em biết, lần ấy anh đã tìm em ròng rã suốt cả một ngày trời, sau đợt đó bà ngoại anh đã kể cho em nghe cả rồi."