Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 141: Nếu không chịu đựng được thì không chịu đựng nữa



Đường Dạ Khê đi theo Cố Thu Vũ đến phòng dành cho khách quý trên tầng hai.

Vừa vào cửa, bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ đã vui vẻ chạy tới và nhào vào lòng của Đường Dạ Khê, sau đó phấn khích ngẩng đầu lên nhìn cô, hai mắt sáng lấp lánh như sao: "Mẹ, mẹ, vừa nãy chúng con đứng trên lầu đã nhìn thấy mẹ. Mẹ con thật xinh đẹp, mẹ đẹp nhất trên thế giới!"

Ban đầu, Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh muốn dẫn hai đứa bé Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ đi giới thiệu với họ hàng và bạn bè nhà họ Đường nhưng đã bị Cố Thời Mộ từ chối.

Cố Thời Mộ nói dù là nhà họ Cố hay nhà họ Ôn thì đều có kẻ thù.

Có một số người rất đê tiện và xấu xa, khi ở bên ngoài không phải là đối thủ của họ nên thích ngấm ngầm ra tay với người thân của họ.

Xuất phát từ mục đích bảo vệ hai đứa bé thì càng ít người biết Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ càng tốt.

Lý do này nhanh chóng thuyết phục Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh.

Càng là người giàu có đứng top đầu sẽ càng phải chú ý đến việc bảo vệ sự riêng tư của gia đình.

Cũng giống như gia đình nhà họ Cố vậy.

Có rất nhiều người biết nhà họ Cố có một vị thái tử gia nhưng lại có rất ít người đã thực sự gặp mặt Cố Thời Mộ.

Trước giờ ông Cố luôn chú ý bảo vệ Cố Thời Mộ, cũng chưa từng để Cố Thời Mộ xuất hiện trước mặt công chúng.

Đây là một thói quen tốt mà bọn họ nên học hỏi.

Cũng vì vậy mà cả Cố Thời Mộ lẫn hai đứa bé đều không xuất hiện.

Tuy nhiên, Cố Thời Mộ đã bế hai đứa bé đứng sau lan can tầng hai, để chúng nhìn rõ mọi thứ ở tầng dưới.

Họ nhìn thấy Đường Dạ Khê đi tới trước mặt khách khứa và ánh mắt kinh ngạc của những người đó khi nhìn cô. Họ cũng nhìn thấy sau khi Ôn Minh Viễn tuyên bố bắt đầu tiệc rượu, có một nhóm thanh niên trẻ tuổi nhanh chóng vây lấy Đường Dạ Khê.

Thấy Đường Dạ Khê được rất nhiều người thích và được mọi người vây quanh, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ đều cảm thấy rất vui và tự hào. Nhưng Cố Thời Mộ lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.1

Bây giờ Đường Dạ Khê đã là bà Cố, vậy mà đám đàn ông này lại dám xum xoe vợ của Cố Thời Mộ anh...thật không thể chịu đựng được mà.

Nếu đã không chịu đựng được thì không cần chịu đựng nữa.

Anh không chút do dự vẫy tay gọi Cố Thu Vũ, yêu cầu Cố Thu Vũ đi mời người.

Cố Thu Vũ là người hiểu rõ anh nhất, hơn nữa còn là người nghe bài hát mà biết sự tao nhã. Cho nên sau khi xuống lầu, anh ta đã chỉ ra thân phận của Đường Dạ Khê ngay trước mặt mọi người.1

Sảnh lớn ở tầng một cách tầng hai rất xa, Cố Thời Mộ không nghe được Cố Thu Vũ đã nói gì nhưng với sự hiểu biết của mình về Cố Thu Vũ, anh không cần nghe cũng biết Cố Thu Vũ sẽ nói những gì.

Mọi người trong sảnh lớn nhìn Đường Dạ Khê đi theo Cố Thu Vũ về phía tầng hai mà khuôn mặt đều lộ ra vẻ khó tin, trong lòng bọn họ cũng biết ảo tưởng tốt đẹp của một đám cậu ấm trẻ tuổi trong sảnh lớn đều đã tan thành mây khói.

Công chúa nhỏ nhà họ Ôn đã là hoa có chủ, không phải người mà bọn họ có thể nghĩ tới.

Anh nhìn thấy cảnh này thì rất hài lòng, trước khi Đường Dạ Khê lên lầu đã dẫn hai đứa con trai trở về phòng dành cho khách quý.

Đường Dạ Khê mỉm cười xoa xoa đôi má non nớt của con trai nhỏ, cười nói: "Cảm ơn cục cưng Tiểu Thứ, đêm nay cục cưng Tiểu Thứ cũng rất đẹp trai!"

Mặc dù Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ không xuất hiện trước mặt quan khách tối nay nhưng hai đứa bé vẫn được chăm chút tỉ mỉ. Anh Tiểu Sơ mặc một bộ âu phục nhỏ màu đen, bên trong là áo sơ mi nhỏ màu trắng, trên cổ còn phối thêm một chiếc nơ nhỏ màu đỏ. Em trai Tiểu Thứ mặc một bộ âu phục nhỏ màu trắng, bên trong là áo sơ mi đen, trên cổ cũng có chiếc nơ nhỏ màu đỏ giống hệt anh trai.

Âu phục đơn giản nhưng được chế tác tinh tế và đắt tiền khiến hai cậu bé xinh đẹp và tinh xảo giống như hai chàng hoàng tử nhỏ, khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy yêu thích không thôi.

Cô lại có thể sinh ra hai đứa con trai xinh đẹp đáng yêu như thế. Đường Dạ Khê cứ nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng không nhịn được mà ôm hai đứa bé vào lòng hôn một hồi.

Đường Tiểu Thứ bị cô hôn đến mức cười khanh khách, ngã vào lòng cô như thể chạm vào đồ sứ, cứ dựa vào như vậy không chịu đứng lên.

Nhìn thấy cô cười tươi như hoa, Cố Thời Mộ tựa người bên cửa sổ cũng mỉm cười nhàn nhạt: "Đêm nay tâm trạng của em rất tốt nhỉ?"

Anh có thể cảm nhận được niềm vui của cô phát ra từ tận đáy lòng.

"Ừ." Đường Dạ Khê ngồi xổm trên mặt đất, ôm thân thể nhỏ bé của Đường Tiểu Thứ ngẩng đầu nhìn anh và nói: "Vừa rồi...bố mẹ tôi chuyển nhượng cho tôi 5% cổ phần của tập đoàn Ôn thị..."

Cô vén mớ tóc lòa xòa trên má cười ngượng ngùng: "Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi tham lam tiền bạc của bố mẹ, chẳng qua do tôi cảm nhận được...Bố mẹ tôi thật sự rất yêu tôi..."

Dùng tiền để đo tình cảm thì có vẻ rất thô tục nhưng nếu một người ngay cả tiền cũng không muốn đưa cho người khác mà chỉ nói lời yêu thương bằng miệng thì đó chắc chắn không phải là tình yêu đích thực.

Đối với các gia đình giàu có, gần như tất cả cổ phần công ty đều được trao cho con trai trong nhà như một quy định không hành văn vậy.

Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh có đến bốn người con trai, vậy mà họ không tiếc chia cho cô 5% cổ phần của tập đoàn Ôn thị, điều này đủ cho thấy Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh rất coi trọng và yêu thương cô.

Cô rất cảm động và cũng rất biết ơn.

Việc nắm giữ 5% cổ phần của tập đoàn Ôn thị làm tăng cảm giác trung thành của cô đối với nhà họ Ôn.

Lúc này đây, cô cảm thấy mình là một thành viên của nhà họ Ôn.

Cô là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, là em gái của bốn anh em Ôn Huyền Dương.

Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đối xử chân thành với cô, sau này cô cũng sẽ dùng sự chân thành để đối xử với họ. Cô sẽ chăm sóc cho Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh thật tốt, cùng với bốn anh em Ôn Huyền Dương để ý và giúp đỡ lẫn nhau, thật sự xem mình là một thành viên của nhà họ Ôn!

Từ nay về sau, cô đã có nhà!

Giờ phút này, từ sâu trong nội tâm cô cảm thấy vô cùng an tâm, trong lòng cũng vui sướng không thể diễn tả thành lời.

Cô cười tươi như hoa, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú càng thêm quyến rũ dưới ánh đèn pha lê chiếu sáng.

Dường như trong một khoảnh khắc, đôi mắt của Cố Thời Mộ lộ rõ vẻ hoảng hốt, trái tim anh cũng rung động không ngừng.

Từ sâu trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ... Thì ra 5% cổ phần có thể giúp cô và Ôn Minh Viễn cùng Đường Thủy Tinh thành người một nhà, đồng thời khiến cô có được cảm giác an toàn và nở nụ cười an tâm đến thế.

Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh chỉ chia cho cô 5% cổ phần mà thôi, anh có thể cho cô nhiều hơn nữa...

Đường Dạ Khê hôn lên gương mặt Đường Tiểu Thứ còn đang làm nũng trong lòng mình, sau đó đứng dậy, nắm tay Đường Tiểu Thứ đi tới chỗ Cố Thời Mộ. Cô hỏi: "Sao không có ai bưng đồ ăn lên cho các anh thế này? Đã đói chưa? Tôi gọi người bưng thứ gì đó lên cho các anh."

Trên mặt cô vẫn là nụ cười dịu dàng cưng chiều Đường Tiểu Thứ, giọng nói vừa mềm mại vừa trong trẻo, êm tai như có móc câu khiến trái tim của Cố Thời Mộ ngứa ngáy.

Đầu ngón tay đang thả lỏng bên hông vô thức cử động, bỗng nhiên anh rất muốn đưa tay lên vuốt ve gò má trắng sứ của cô... Làn da của cô trông vừa trơn nhẵn vừa mềm mại, cảm giác khi sờ vào chắc chắn sẽ rất thích.

Trong một thoáng rung động lóe lên trong đầu, anh đã đáp: "Tôi vẫn chưa đói, khi nào đói tôi sẽ gọi người mang lên."

“Bố, con đói bụng rồi!” Đường Tiểu Thứ nhào vào lòng anh, ôm eo anh làm nũng: “Bố, con đói bụng lắm lắm luôn, con có thể ăn hết rất nhiều rất nhiều đồ ngon đó!”

Cố Thời Mộ nhìn xuống, mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: "Con đói bụng hay là thèm món ngon? Hả?"

Giọng anh nhẹ nhàng và đầy vẻ cưng chiều, mềm mại như dòng nước mùa thu.

Đường Dạ Khê mỉm cười nhìn hai bố con, trong lòng trào dâng một cảm xúc kỳ lạ... Cuộc sống như vậy thật là tốt!

Trước đây, cho dù là lúc nằm mơ cô cũng không dám nghĩ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể tìm được bố ruột của mình, bố ruột của hai đứa bé cũng yêu thương chúng như cô vậy.

Dáng vẻ Cố Thời Mộ dịu dàng và cưng chiều con trai cô ngay trước mắt này...Quá mêm người, mê người quá rồi... khiến trái tim cô có hơi rung động...