Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 142: Cướp người



Buổi tiệc rượu diễn ra suôn sẻ và kết thúc mỹ mãn sau ba giờ.

Ngoại trừ lúc mở màn, toàn bộ thời gian còn lại Đường Dạ Khê đều ở cùng con trai trong phòng và không xuất hiện lần nữa, hại một đám thành niên tài năng trẻ tuổi ở Ôn Thành bóp cổ tay thở dài.

Ngày hôm sau, Đường Dạ Khê chào tạm biệt Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh.

Ngày tựu trường sắp đến, ông Cố đã nói chuyện với trường học của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ xong rồi nên cô muốn đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ trở lại trường vào buổi tối.

Đường Thủy Tinh cực kì không nỡ.

Ôn Minh Viễn khoác vai bà an ủi: "Từ Dạ Đô đến Ôn Thành chỉ có vài giờ lái xe, nếu đi máy bay thì chỉ hơn một giờ mà thôi. Nếu chúng ta nhớ con gái thì có thể đến gặp con bé bất cứ lúc nào."

Ông cũng không nỡ xa Đường Dạ Khê nhưng ông biết để Đường Dạ Khê đưa bọn trẻ đến Dạ đô với Cố Thời Mộ mới là cách sắp xếp tốt nhất cho Đường Dạ Khê và hai đứa bé.

Đến tận bây giờ ông vẫn không thể nhìn ra được thái độ của Cố Thời Mộ đối với Đường Dạ Khê và hai đứa bé là như thế nào, cũng không thể chắc chắn Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê sẽ có tương lai hay không.

Ông thầm nghĩ, thôi thì cứ để Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê tiếp xúc với nhau nhiều hơn, có lẽ bên nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm cũng nên. Nếu vậy thì sau này hai đứa sẽ có thể trở thành vợ chồng thực sự mà không phải vì con cái mới miễn cưỡng xích lại gần nhau.

Bọn nhỏ ngày ngày sống dưới gối của Cố Thời Mộ, chiếm được sự chú ý của Cố Thời Mộ nhiều hơn, từ đó khiến tình cảm anh dành cho hai đứa bé cũng sẽ sâu sắc hơn. Cho dù sau này Cố Thời Mộ ly hôn và kết hôn với người khác, anh vẫn sẽ yêu thương Tiểu Sơ và Tiểu Thứ như trước.

Tấm lòng bố mẹ yêu thương con gái, sẵn sàng bỏ lòng bỏ sức tính toán kế hoạch lâu dài vì con.

Con gái nhà ai cũng sẽ phải kết hôn. Vì hạnh phúc sau này của Đường Dạ Khê, dù lòng ông không nỡ thì vẫn phải để Đường Dạ Khê rời đi.

"Vậy để em đi tiễn Khê Khê." Đường Thủy Tinh nắm tay Đường Dạ Khê, lưu luyến nói: "Em muốn đưa Khê Khê và hai đứa bé đến Dạ Đô, dẫn con bé đến nhà của chúng ta ở đó. Hơn nữa Hòa Cẩn cũng sắp trở về rồi, chúng ta ở lại Dạ đô vài ngày chờ Hòa Cẩn về rồi giới thiệu Khê Khê với Hòa Cẩn. Nếu sau này Khê Khê có việc gì mà chúng ta không có ở Dạ Đô thì con bé có thể đến tìm Hòa Cẩn nhờ giúp đỡ."

Đường Hòa Cẩn là con nuôi của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh.

Những gia đình giàu có luôn thích người nhà đông đúc. Việc nhận con nuôi rất phổ biến ở những gia đình giàu có và quyền thế ở Ôn Thành và Dạ Đô. Sau khi có người thừa kế, họ sẽ chọn những đứa trẻ thông minh, trung thành và đáng tin cậy để nuôi dưỡng dưới gối. Để những đứa trẻ đó thành bạn đồng hành của người thừa kế, làm bạn cùng lớn lên với con của họ. Đến khi con nuôi trưởng thành, những người này có thể sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của người thừa kế.

Tất nhiên, con nuôi không có quyền thừa kế trong dòng họ.

Để tránh đấu đá trong vấn đề này, hộ khẩu của con nuôi sẽ không được đăng ký dưới tên của gia chủ.

Trong những năm đầu, hộ khẩu của Đường Hòa Cẩn do một người có vai vế thuộc nhánh bên của nhà họ Đường đứng tên, sau này Đường Hòa Cẩn trưởng thành thì hộ khẩu của anh ấy được chuyển ra ngoài và độc lập rồi.

Con nuôi của các dòng họ lớn này đều được tuyển chọn kỹ lưỡng.

Năm đó, Đường Thủy Tinh đến thăm mấy chục cô nhi viện, lựa chọn kỹ càng năm đứa trẻ, ngày nào cũng cẩn thận kiểm tra tâm tư, tính tình của bọn trẻ, sau mấy năm Đường Thủy Tinh chỉ giữ lại hai người vừa thông minh vừa trung thành, cũng không giở trò khôn vặt là Đường Diệp Thần và Đường Hòa Cẩn.

Đối với ba người con còn lại, bà tìm gia đình trong sạch nhưng không có con cái và sắp xếp ổn thỏa cho chúng rồi.

Mục đích của việc nhận con nuôi rất rõ ràng, là đào tạo những người dưới quyền có năng lực và trung thành với con ruột của mình. Trong quá trình bồi dưỡng phải hết sức chú trọng đến việc nuôi dưỡng lòng trung thành của con nuôi đối với người thừa kế, chú ý không nuôi lớn lòng tham của những người con nuôi, tránh cho chúng sinh ra lòng muốn tranh giành tài sản với chính con ruột của mình.

Việc nhận con nuôi phổ biến trong các gia đình giàu có, con nuôi không được thừa kế tài sản gia đình cũng đã trở thành quy củ không thành văn. Nếu con nuôi dám tranh đoạt tài sản với con đẻ sẽ bị nước bọt phỉ nhổ đến chết. Ngoài ra, trong quá trình nhận nuôi, nếu phát hiện con nuôi có tính tình không biết thành thật, có lòng lang dạ thú sẽ bị đuổi đi sớm nên hầu hết những người con nuôi còn lại đều là người trung thành và đáng tin cậy.

Đường Diệp Thần và Đường Hòa Cẩn là người như thế.

Cả hai người họ đều được bồi dưỡng để giúp đỡ người thừa kế tiếp theo của nhà họ Ôn là Ôn Huyền Dương. Từ nhỏ cả hai đã là bạn học cùng lớp của Ôn Huyền Dương, quan hệ giữa ba người gắn bó như tay chân. Đường Diệp Thần và Đường Hòa Cẩn cũng là người ủng hộ trung thành nhất của Ôn Huyền Dương.

Đường Diệp Thần và Đường Hòa Cẩn gia nhập tập đoàn Ôn thị cùng lúc với Ôn Huyền Dương với tư cách trợ lý riêng của Ôn Huyền Dương. Sau khi Ôn Huyền Dương có được chỗ đứng vững chắc trong tập đoàn, Đường Hòa Cẩn được Ôn Huyền Dương cử đến Dạ Đô để phụ trách công ty chi nhánh của tập đoàn Ôn thị ở Dạ Đô.

Đường Diệp Thần thì được cử ra nước ngoài để bảo vệ một dự án mới của tập đoàn Ôn thị ở nước ngoài.

Ôn An An không phải con gái ruột của nhà họ Ôn, mà là Đường Dạ Khê. Đối với chuyện lớn như vậy, hai người con nuôi của nhà họ Ôn là Đường Diệp Thần và Đường Hòa Cẩn đương nhiên cũng biết.

Hai người cũng muốn quay về ngay để gặp cô em gái Đường Dạ Khê này nhưng dự án mới ở nước ngoài rất quan trọng, tạm thời Đường Diệp Thần không thể trở về nước được, còn Đường Hòa Cẩn cũng vừa đi công tác nước ngoài một thời gian trước nên không thể trở về.

Tuy nhiên, Đường Hòa Cẩn sẽ về nước sau hai ngày nữa.

Nghĩ đến việc con nuôi của mình ở Dạ Đô, nếu sau này Đường Dạ Khê có gặp phải chuyện gì ở DạĐ thì có thể đến tìm con nuôi để nhờ giúp đỡ, nỗi lòng lo lắng cho cô gái của Đường Thủy Tinh cũng thoải mái hơn một chút.

Trước khi Đường Tinh bị bệnh, Ôn Minh Viễn đã rất nghe lời và chiều chuộng bà. Bây giờ Đường Tinh vừa mới mắc bệnh nặng, Ôn Minh Viễn lại càng nơm nớp lo lắng hơn. Hiện tại ông chỉ hận không thể ôm bà trong lòng sợ ngã nên Đường Thủy Tinh nói cái gì thì là cái đó.

Cho nên Đường Thủy Tinh nói bà muốn đưa Đường Dạ Khê đến Dạ Đô, ông đã đồng ý ngay mà không chút do dự.

Sức khỏe Đường Thủy Tinh không tốt nên ông đã giao tập đoàn Ôn thị cho con trai lớn là Ôn Huyền Dương từ lâu, chỉ khi có những vấn đề quan trọng cần quyết định thì Ôn Huyền Dương mới đến tìm ông để trao đổi. Bây giờ ông chỉ chịu trách nhiệm trấn giữ mà thôi.

Trước mắt ông đã ở vào trạng thái nửa về hưu, đừng nói chỉ ở Dạ Đô vài ngày với vợ, dù là định cư ở đây luôn cũng không có vấn đề gì cả.

Sau khi thảo luận, hai ngày sau, hai vợ chồng và Đường Dạ Khê cùng rời Ôn thành đến Dạ Đô. Đồng hành với họ tất nhiên còn có hai đứa bé, ông Cố và cả Cố Thời Mộ.

Sau khi đến Dạ Đô, ông Cố mời Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đến nhà họ Cố và mời họ ăn một bữa cơm.

Ăn cơm xong, mọi người đến phòng khách nói chuyện phiếm một hồi, Ôn Minh Viễn và Đường Tinh mới rời đi.

Lúc rời đi, Đường Thủy Tinh muốn đưa Đường Dạ Khê cùng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi cùng nhưng ông Cố không đồng ý.

Ông cười và nói: "Khê Khê đã lập gia đình rồi, có lý nào lại dẫn con trai về sống ở nhà mẹ đẻ chứ? Sau này Khê Khê, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ sống ở bên này. Nếu con bé cảm thấy nhớ hai người thì ban ngày có thể qua đó thăm nom. Nhưng buổi tối thì không nên ngủ lại bên ấy."

Ôn Minh Viễn: "..."

Đường Thủy Tinh: "..."

Họ còn có thể nói gì nữa? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Chung Phòng Cách Vách - Phần 2
=====================================

Cái gì cũng không thể nói được!

Mặc dù bây giờ họ được coi là người thân của con gái nhưng ông Cố lớn hơn họ hơn hai mươi tuổi, nếu không xét từ phía Đường Dạ Khê thì ông Cố được xem là bậc cha chú của hai người họ.

Chẳng những là bậc cha chú, mà còn là một vị cha chú có địa vị và danh tiếng vang dội đến mức chỉ cần giậm chân cũng có thể khiến người khác run rẩy.

Một ông cụ đáng kính như vậy đề nghị để con gái và cháu trai của họ sống trong nhà họ Cố, họ không thể từ chối được.1