Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 143: Cảm giác như con đang nằm mơ vậy



Chưa kể những gì ông Cố nói cũng không hề sai. Bất kể chuyện lùm xùm giữa Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ là thế nào và mối quan hệ này là đúng hay sai thì về mặt pháp lý, Đường Dạ Khê là con dâu của nhà họ Cố. Cô gái đã kết hôn thì nên ở nhà chồng, không có gì sai cả.

Dù không nỡ thì Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cũng chỉ có thể nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, để Đường Dạ Khê sống cùng hai đứa con của cô trong nhà họ Cố.

Nhưng trước khi đi, Đường Thủy Tinh còn dặn dò Đường Dạ Khê nhiều lần, bảo ngày mai sẽ cử người đến đón Đường Dạ Khê và hai đứa bé về nhà ăn cơm, để họ biết nhà và đồng thời làm quen với Đường Hòa Cẩn.

Đường Dạ Khê ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đi, Đường Dạ Khê dẫn hai đứa bé lên lầu nghỉ trưa.

Trở về biệt thự nhà họ Cố khiến hai đứa bé rất vui vẻ. Đường Tiểu Thứ ngồi trên đùi ông Cố, vòng tay qua ôm cổ ông Cố thật lâu, dỗ dành khiến ông như thể đã bị chuốc thuốc mê vậy, cứ ôm Đường Tiểu Thứ cười híp mắt không nỡ buông tay.

Trước khi lên lầu, Đường Tiểu Thứ còn nghịch mấy cái thảm dài trắng như tuyết ở dưới lầu, dù không có ai chơi cùng cậu cũng tự chơi rồi tự cười khúc khích ra tiếng.

Tấm thảm lông dài này được ông Cố nhờ người khác mua, vừa trơn nhẵn vừa mềm mại. Được ông cố ý đặt ở tầng dưới cho hai đứa bé ngồi chơi.

Sự yêu thích của Đường Tiểu Thứ đối với thảm lông dài cũng biểu hiện ra quá rõ. Lần này có thể mua được thứ mà cháu trai bảo bối yêu thích khiến trong lòng ông Cố rất vui.

Mặc dù ở Ôn Thành cũng có nhà riêng của nhà họ Cố nhưng dù sao ở đó vẫn còn thiếu thốn rất nhiều. Hiện tại thì tốt rồi. Con trai, con dâu và cháu trai của ông đều đã về sống trong nhà ông, khiến lòng ông vui đến mức dù đang ngủ cũng có thể cười đến tỉnh.

Nhưng khi vui vẻ đến mức tận cùng, trong lòng khó tránh lại cảm thấy có chút xót xa…Giá như vợ ông vẫn ở bên.

Những ngày này trôi qua thật tốt đẹp, nếu người bạn già của ông vẫn còn ở bên, chắc chắn bà cũng sẽ hạnh phúc và vui mừng như ông bây giờ...

Đường Dạ Khê đưa hai đứa bé về phòng ngủ trên lầu, tắm rửa cho cả hai rồi nhìn chúng mặc đồ ngủ, nằm trên giường.

Đường Tiểu Thứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường hơn hai mét, cuối cùng lăn vào vòng tay của Đường Dạ Khê, vòng tay qua eo cô rồi nói: “Mẹ ơi, con thích ngôi nhà này nhất, cũng thích chiếc giường này nhất ạ. Mẹ ơi, sau này chúng ta sẽ sống ở đây mãi mãi và không bao giờ di chuyển nữa, được không?"

Đường Dạ Khê sờ lên cái đầu nhỏ của cậu, không biết nên trả lời câu hỏi của cậu như thế nào.

Trong lòng cô cũng không nắm chắc.

Cô không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Nếu cô có thể sống với Cố Thời Mộ mãi thì đương nhiên Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể sống ở đây mãi mãi.

Nhưng nếu một ngày Cố Thời Mộ gặp được người mình thích và hai người các cô chia tay, căn biệt thự này sẽ nghênh đón nữ chủ nhân thực sự của nó. Khi đó cô sẽ phải đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ rời khỏi đây.

Thấy cô hồi lâu không trả lời, Đường Tiểu Thứ ngẩng đầu nhìn cô, lo lắng hỏi: "Mẹ, sau này chúng ta lại chuyển nhà nữa sao ạ?"

Nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm không yên của cậu bé, Đường Dạ Khê cảm thấy trong lòng nhói đau. Cô ngồi xổm xuống hôn cậu, nhẹ giọng nói: "Dù sau này chúng ta có dọn đi hay không thì mẹ và Tiểu Thứ cùng anh trai con sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ tách rời!"

“Vậy còn bố thì sao?” Đường Tiểu Thứ hỏi đầy mong đợi: “Bố cũng sẽ không bao giờ rời xa chúng ta đúng không?”

Đường Dạ Khê: "..."

Cô không muốn làm con trai mình thất vọng nhưng cô cũng không muốn nói dối.

Cô thực sự không biết sau này cô và Cố Thời Mộ sẽ ra sao. Suy cho cùng thì cô và Cố Thời Mộ ở bên nhau không phải vì tình yêu. Có lẽ một ngày nào đó Cố Thời Mộ sẽ gặp được tình yêu đích thực của mình, khi đó cô sẽ phải trả nơi này lại cho người Cố Thời Mộ yêu.

Nhưng sao cô có thể nói những lời này với con trai chứ?

“Đang nói chuyện gì vậy?” Khi cô còn đang xoắn suýt, Cố Thời Mộ đã đẩy cửa bước vào.

Anh đang mặc đồ ngủ, trên người vẫn còn lưu lại mùi thơm sau khi tắm, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

“Bố!” Hai mắt Đường Tiểu Thứ sáng lên, đứng dậy từ trên giường rồi lao về phía anh.

Cố Thời Mộ vội vàng bước nhanh vài bước, vọt tới bên giường đón được thân thể nhỏ bé đang nhào tới của cậu, vỗ nhè nhẹ lên sống lưng nhỏ nhắn của cậu: "Sau này không được chạy trên giường nữa, biết chưa? Chạy như vậy sẽ ngã, rất nguy hiểm."

"Ồ, con biết rồi ạ." Đường Tiểu Thứ ôm lấy anh, mềm mại và ngoan ngoãn đáp lại. Sau đó cậu bé ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh: "Bố ơi, con vừa hỏi mẹ, cả nhà bốn người của chúng ta có ở bên nhau mãi mãi không chia lìa không? Mẹ lại không trả lời con."

Cậu bé nhanh nhảu cáo trạng, trong giọng sữa đáng yêu chứa đầy sự tủi thân.

Cố Thời Mộ liếc nhìn Đường Dạ Khê rồi mỉm cười vuốt tóc cậu: "Đương nhiên cả nhà bốn người chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau rồi. Cả nhà sẽ luôn trọn vẹn, không bao giờ rời xa nhau!"

"Đúng! Đúng! Bố nói đúng ạ!" Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ ra sức gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ đồng ý với lời của bố, trong đôi mắt to tròn lúng liếng tràn đầy vui mừng.

Cậu ôm chặt Cố Thời Mộ, áp má vào ngực anh, giọng nói mềm mại: "Con thích bố nhất!"

Đường Dạ Khê: "..."

Con trai à, con nói lời này mà lòng không đau chút nào sao?

Mẹ đã mang thai gần mười tháng mới sinh ra con, còn vất vả khổ cực nuôi con suốt năm năm trời. Bố con nuôi nấng con chưa được năm mươi ngày. Vậy mà con lại nói mình thích bố nhất hả?

Trái tim của Cố Thời Mộ còn mềm mại hơn cả giọng nói sữa của Đường Tiểu Thứ.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên má con trai cưng, giọng nói đã dịu dàng như nước: "Bố cũng thích Tiểu Thứ và anh trai nhất."

“Vâng ạ!” Đường Tiểu Thứ vui vẻ nói: “Con cũng thích anh trai, mẹ và ông nội nhất…à…còn có ông ngoại và bà ngoại nữa. Cậu Dương, cậu Cảnh, cậu Trừng, cậu Triệt cũng rất tốt!"1

Đường Dạ Khê: "..."

Vậy nên không chỉ có một “nhất” à?

Còn có thể thích rất nhiều người nhất?

Đường Tiểu Thứ kích động nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa hướng dương: "Bố ơi, bây giờ có rất nhiều người thích con, con thật hạnh phúc!"

Cậu bé cười vui vẻ hạnh phúc nhưng trái tim của Cố Thời Mộ lại bị câu nói của cậu đâm đau nhói: "Sao vậy? Trước kia không có ai thích Tiểu Thứ ư?"

“Đúng vậy, đúng vậy!” Đầu nhỏ của Đường Tiểu Thứ gật gật: “Trước kia không có nhiều người thích chúng con như vậy, chỉ có cậu lớn thích chúng con thôi…Cậu lớn là cậu Tiêu, còn cậu nhỏ là cậu Địch. Nhưng cậu lớn cũng không tốt với con và anh trai như cậu Dương, cậu Cảnh, cậu Trừng và cậu Triệt. Cậu Trừng nói đó là vì cậu Dương, cậu Cảnh, cậu Trừng và cậu Triệt mới là cậu ruột của chúng con. Cậu Tiêu và cậu Địch chỉ là cậu họ hàng, bởi vì là cậu họ hàng nên dĩ nhiên họ sẽ không đối tốt với chúng con như cậu ruột!"

Đôi mắt của người bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ to tròn và sáng lóng lánh, cậu bé vui mừng rạo rực nói: "Bây giờ con và anh trai có bốn cậu ruột. Cậu ruột đối xử với con và anh trai rất tốt. Họ còn rất thích bọn con nữa! Còn ông ngoại và bà ngoại nữa ạ, họ còn yêu thích chúng con hơn các cậu nữa. Còn có ông nội, bố và mẹ nữa, mọi người yêu thích chúng con còn hơn cả ông bà ngoại."

Cậu bé "Chà" một tiếng cảm thán, trông như hạnh phúc đến mê mẩn: "Sao bây giờ con lại thấy hạnh phúc thế nhỉ? Cảm giác như con đang nằm mơ vậy!"

Đứa bé năm tuổi thở dài cảm thán về niềm hạnh phúc của mình như ông cụ non, Cố Thời Mộ ngồi một bên vừa cảm thấy đáng yêu không chịu được lại vừa cảm thấy đau lòng không thôi.