Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 456: Phạm tội giết người



Ôn Ninh hơi sững sờ duy trì tư thế vươn tay, Cung Hoa đột nhiên ngã xuống là điều cô hoàn toàn không ngờ, vô thức muốn vươn tay kéo tay cô ta nhưng cô vẫn không kịp.

Cô nhìn Cung Hoa đang nằm dưới đất bất động, sắc mặt hơi tái xanh, khóe miệng trắng bệch, môi hơi run rẩy, hiển nhiên là đang bị kinh hãi.

Tiếng hét trước khi Cung Hoa ngất xỉu đã thu hút tất cả khách khứa bên ngoài.

Từng người một kêu lên, những người phụ nữ nhát gan gào thét không ngừng, giây tiếp theo, các loại ánh mắt nghi ngờ đều bắn về phía Ôn Ninh trên lầu.

Thân thể Ôn Ninh càng thêm cứng ngắc.

“Trời ơi, đây không phải là cô Cung sao? Có chuyện gì vậy?”

“Tôi sợ chỉ có người trên lầu mới biết chuyện gì đang xảy ra, mọi người xem dáng vẻ của cô ta kìa, tôi thấy việc cô Cung ngã với người ở lầu trên chắc chắn là có liên quan đến nhau.”

“Tất nhiên rồi, ở trên đó chỉ có hai người họ, một người thì ngã xuống cầu thang một người thì lại không hề bị sao cả, nói không chừng là chính cô ta đã cố tình đẩy.”

“Xuỵt, cô nói nhỏ chút đi.”

“Việc này thì có mà phải cẩn thận cơ chứ, mọi người có biết bà Tĩnh thích cô Hoa này đến mức nào không? Nghe nói còn muốn cô ấy làm con dâu của mình, lỡ có chuyện gì thì người phụ nữ kia còn có thể sống tốt sao.”

“Tin tôi nghe được lại trái ngược với các cô, tôi nghe nói Lục An Bảo, cậu chủ của gia đình họ Lục rất ghét cô Hoa này, thậm chí còn không cho cô ấy tí thể diện nào trước mặt mọi người.”

“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói như vậy, chắc mọi người không quên đợt báo chí lần trước đâu nhỉ, cô Ôn Ninh kia chính là người mà cậu chủ Uyên thích đó.”

“Này, dù thế nào đi nữa, đẩy ai đó đã là không đúng rồi mà cầu thang lại cao như vậy, đây là muốn giết người mà, thật kinh khủng.”

“Đúng, cô nói đúng.”

Những lời bình luận vô tâm bên dưới đều dồn vào tai Ôn Ninh, vẻ mặt cô trở nên tái nhợt, tay nắm chặt lại, khóe môi khẽ nhúc nhích.

Cô muốn nói rằng Cung Hoa không phải do mình đẩy mà là cô ta vô tình ngã xuống, nhưng cho dù cô có nói như vậy thì những người này có tin không?

Ngay khi Ôn Ninh không biết phải làm gì thì Diệp Uyển Tĩnh xuất hiện.

“Cung Hoa? Cháu bị sao vậy Cung Hoa?” Bà ta lập tức đi đến bên cạnh Cung Hoa, đôi mắt mở to và vẻ mặt lo lắng, các vị khách ở bên cạnh mồm bảy miệng mười.

Ánh mắt bà ta nhìn như một thanh kiếm sắc bén.

“Ôn Ninh.” Diệp Uyển Tĩnh cắn răng hét tên cô.

“Tôi biết cô là một thứ tai họa, gây tai họa cho con trai tôi còn chưa đủ sao, hôm nay còn là sinh nhật của ông cụ, rốt cuộc là cô muốn làm gì?”

“Còn làm hại cả Cung Hoa, cô ác độc đến mức đẩy con bé từ trên cao như vậy xuống. Lá gan cô lớn thật”

Ôn Ninh cắn môi, nhìn chằm chằm Diệp Uyển Tĩnh, cổ họng nghẹn lại nói: “Tôi không có đẩy cô ấy.”

“Cô im đi, rất nhiều người đã nhìn thấy, cô còn muốn nói xạo cỡ nào nữa? Tôi thấy cô là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, quản gia đâu rồi? Quản gia, gọi cảnh sát cho tôi, lập tức gọi cảnh sát đưa kẻ giết người này đi ngay.”

Gương mặt Ôn Ninh càng thêm tái nhợt hai phần, thật nực cười, rõ ràng là cô không làm gì cả, Diệp Uyển Tĩnh cũng không biết gì cả vậy mà chỉ cần mở miệng ra là có thể đem tội danh giết người đội lên người cô. Người phụ nữ này thật đúng là không lúc nào là không muốn hủy hoại mình, trong lòng Ôn Ninh cảm thấy vừa chua xót vừa tức giận.

Quản gia khó xử, chần chừ một lúc cũng không nhúc nhích.

Người khác không biết thôi nhưng ông ta biết thân phận thật sự của cô Đinh, không chỉ có cậu chủ Tấn Uyên coi trọng mà quan trọng hơn cô là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ.

Ông ta nào dám để cảnh sát đến bắt người? Nếu cậu chủ Tấn Uyên biết thì đây không phải là muốn lấy cái mạng già của ông ta sao.

Thấy ông ta không động đậy, cơn tức giận của Diệp Uyển Tĩnh vọt lên, nhưng trước khi bà ta hành động thì Lục Tấn Uyên đã đến đây rồi.

“Chuyện này là sao?”

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói chuyện xảy ra ở đây, Lục Tấn Uyên nhíu mày sải bước đi tới.

Anh nhìn xung quanh, ánh mắt cũng không thèm nhìn đến Ôn Ninh trên lầu, mà là đi tới bên người Cung Hoa nhìn thấy sau đầu cô ta, máu đỏ không ngừng chảy ra, sắc mặt lập tức chìm xuống.

Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, anh ôm cô ta đứng dậy, sau đó quay người nhìn Ôn Ninh: “Xuống dưới đi, đi cùng anh một chuyến”

Ôn Ninh không có phản ứng gì, ngây người nhìn động tác của anh, chính xác hơn là nhìn người phụ nữ đang nằm trong vòng tay anh, cô không ngờ rằng sau khi ở phía bên kia đến, người đầu tiên anh chạy tới lại là Cung Ноа.

Sau đó trong lòng lắc đầu tự giễu, người phụ nữ kia ngã xuống lầu bất tỉnh nhân sự, trong lòng lo lắng, để ý đến cô ta là chuyện bình thường.

Thấy cô không đáp, Lục Tấn Uyên không khỏi nhíu mày: “Ôn Ninh?”

Anh theo bản năng đưa tay đỡ lấy đầu Cung Hoa, động tác này bị cô nhìn thấy, ánh mắt lặng lẽ trầm xuống, trong lòng đau đớn không thôi.

Lúc này, toàn bộ đầu óc cô choáng váng, bên tai dường như có vô số tiếng ong ong, tiếng nói chuyện của những vị khách xung quanh cũng không nghe thấy.

So sánh với việc ở dưới, cô không muốn ở nhà Lục nữa, cứng nhắc bước đi, từng bước đi xuống lầu.

“Không được, Tấn Uyên, người phụ nữ này đã đẩy Cung Hoa, cô ta không thể rời đi được.” Vẻ mặt của Diệp Uyển Tĩnh rất xấu.

Vẻ mặt Lục Tấn Uyên lạnh lùng: “Mẹ, mẹ có thấy cô ấy đẩy người không?”

“Con.” Diệp Uyển Tĩnh nhất thời bị nghẹn.

“Nếu mẹ chưa thấy thì hãy nói chuyện cẩn thận chút, người là do con dẫn tới, con tự biết phải làm sao, mẹ mệt thì đi nghỉ ngơi đi”

Nhìn thấy Ôn Ninh đi xuống, anh cũng không nói nhiều, ôm người sải bước rời đi, để Thường Quân ở lại xử lý chuyện tiếp theo.

“Con, con, con đứng lại cho mẹ.”

Trước sự chứng kiến của rất nhiều người, con trai bà ta không cho bà ta một chút mặt mũi nào, Diệp Uyển Tĩnh chỉ cảm thấy tức giận đến mức ngực cũng đau.

“Thưa bà, tôi sẽ thay mặt cậu Lục lo liệu chuyện tiếp theo, bà chủ đừng lo lắng quá, quản gia đỡ bà chủ lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Diệp Uyển Tĩnh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhìn Thường Quân một hồi không nói nên lời, hừ một tiếng rồi đi lên lầu một mình.

Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới Thường Quân nói hai câu xin lỗi và giải tán bữa tiệc trước đó.

Bên kia, chiếc xe lao nhanh tới bệnh viện.

Lục Tấn Uyên đặt đầu của Cung Hoa lên trên chân mình, lòng bàn tay ấn mạnh vào vết thương của cô ta, tay anh thấm đẫm máu, bầu không khí trong toàn bộ chiếc xe trâm mặc một cách kỳ lạ.

Ôn Ninh nhìn thấy anh nhẹ nhàng ôm đầu Cung Hoa, hơn nữa còn cởi áo khoác che vết thương cho cô, khuôn mặt rất lạnh.

Cô thu hồi ánh mắt, nghiêng người về phía sau nhìn cảnh vật ngoài cửa kính xe, trên kính phản chiếu gương mặt buồn bã cô.

Lục Tấn Uyên rất lo lắng cho Cung Hoa…. Có phải vì anh thích cô ta, quan tâm đến cô ta, nên khi nhìn thấy cô ta bị thương, anh rất lo lắng, phải không?

Từ khi lên xe, Lục Tấn Uyên không nói chuyện với cô, thậm chí còn không thèm nhìn cô.