Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 457: Ngày càng không yên lòng



Đây là lần đầu tiên Ôn Ninh bị đối xử lạnh nhạt như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng không thể dập tắt được.

Phải chăng anh tin rằng cô đã đẩy Cung Hoa nên không muốn nhìn cô?

Trái tim Ôn Ninh lúc này lâm vào một trận thống khổ chưa từng có, giống như trở về năm năm trước.

“Lục Tấn Uyên, tôi không có đẩy cô ấy”

Cuối cùng, cô cũng không nhịn được mà nói nhưng bên cạnh lại không có phản ứng gì, Ôn Ninh chậm rãi nhắm mắt lại.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Lục Tấn Uyên bước vào cùng với Cung Hoa, các dì sĩ và y tá đã được liên lạc trước đều đã đang đợi ở tầng dưới, sau khi đưa người vào phòng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cung Hoa ở trong thực hiện phẫu thuật còn hai người thì ở bên ngoài đợi tin. Lục Tấn Uyên đi vào phòng vệ sinh sửa soạn sạch sẽ, sau khi đi ra liền ngồi bên cạnh Ôn Ninh nhìn cô, chậm rãi nói: “Ôn Ninh, tối nay đã xảy ra chuyện gì, em phải nói từ đầu tới cuối một cách cẩn thận cho anh.”

Ôn Ninh ngơ ngác nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, không khỏi cười một tiếng, có ý phá tan bầu không khí này.

“Anh không phải đã nghĩ tôi là người đẩy người xuống lầu sao, đã như vậy rồi, anh còn có thể hỏi cái gì.”

Lục Tấn Uyên sững sờ nhìn cô một cách khó hiểu, anh chỉ có thể giải quyết vấn đề khi anh hiểu chi tiết của vấn đề.

Anh không hiểu tại sao Ôn Ninh đột nhiên trở nên giống như một con nhím như vậy, chẳng lẽ là sợ hãi sao?

Nghĩ đến đây, anh không khỏi có chút áy náy, tự mình mang người tới, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này ngay dưới mũi mình, tính ra anh cũng phải chịu trách nhiệm.

“Ôn Ninh, nghe lời nào, đừng tùy hứng vào lúc này, nói cho anh biết chi tiết của vụ việc.”

“Phải biết rằng rất nhiều người có mặt đều cho rằng em đẩy cô ta nên Cung Hoa không thể xảy ra tai nạn vào lúc này. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em, anh nghĩ đây không phải là điều em muốn thấy.”

Lần này đến lượt Ôn Ninh sững sờ, cô ngây người nhìn anh rồi nói nhỏ: “Anh … là nghĩ cho tôi sao?”

Lục Tấn Uyên nhìn người phụ nữ như mất hồn có chút dở khóc dở cười, không nhịn được vươn tay lên xoa đầu cô: “Đương nhiên là anh vì em rồi. Ngoài em ra, anh còn có thể làm gì cho ai?”

“Ôn Ninh, em có chuyện gì sao? Nhìn em thất thần thế, có phải đêm nay bị dọa rồi không?”

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve vai cô rồi nhẹ nhàng nói: “Có anh ở đây, em đừng sợ. Về phần Cung Hoa, anh tin rằng chuyện cô ta rơi xuống lầu không liên quan gì đến em.”

“Cũng có nghĩa là ngay cả khi việc cô ta ngã xuống cầu thang thực sự có liên quan tới em, thì chắc chắn là cô ấy đã làm cái gì, và cô ta xứng đáng với điều đó. Em không cần phải tự trách mình”

Khi những lời này nói ra, Lục Tấn Uyên ngang ngược và độc đoán trong hình ảnh dù có như thế nào cũng sẽ bảo vệ cô trước đó đã trở lại, Ôn Ninh dựa vào trong lòng anh, không nhịn được nhắm mắt lại.

Biết mình đã hiểu lầm anh, Ôn Ninh có chút xấu hổ, cũng cảm thấy được chính mình với trái tim mình đều điên như nhau rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng và từ từ thuật lại chi tiết những gì đã xảy ra tối nay.

Lục Tấn Uyên yên lặng lắng nghe, khi nghe Cung Hoa nói với Ôn Ninh những lời như thế, một tia sáng lạnh chói mắt lóe lên, anh biết rõ điều đó.

Chắc chắn, anh cảm thấy mọi chuyện tối nay có chút kỳ lạ, và ngọn nguồn thực sự bắt nguồn từ người phụ nữ Cung Hoa kia.

Chuỗi hành động tối nay của Cung Hoa đầy sơ hở, dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng anh có đủ mọi lý do để suy luận rằng người phụ nữ đó có thể đã tự ngã.

Anh không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của Cung Hoa, cầu thang cao như vậy, đầu trực tiếp bị tổn thương, đổ máu nhiều như vậy, quá thật ai ngờ được cô ta lại cố tình ngã thế này? Điều đó quá kinh khủng, một người phụ nữ có thể tàn nhẫn với bản thân mình như vậy mà lại là cháu gái của bạn cũ của ông cụ thì thật là phiền phức.

Lục Tấn Uyên sắc mặt có chút ảm đạm, nhưng lời nói dành cho Ôn Ninh vẫn dịu dàng: “Anh biết rồi, anh sẽ xử lý chuyện này. Hiện tại đã muộn rồi, anh bảo tài xế chở em về nghỉ ngơi.”

Ôn Ninh lắc đầu: “Tôi không sao, tôi muốn chờ xem Cung Hoa bị thương như thế nào.”

Dù thế nào thì Cung Hoa cũng ngã ngay trước mắt cô, nếu không nghe được sự thật thì về nhà cô cũng không ngủ được.

Sự chờ đợi kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, khi ca mổ kết thúc, bác sĩ bước ra bảo bệnh nhân chỉ là mất máu quá nhiều còn lại không nguy hiểm đến tính mạng, ca mổ thành công, cả hai về nhà rồi.

Ngày hôm sau, Lục Tấn Uyên lại đến bệnh viện, đi cùng với Diệp Uyển Tĩnh và ông cụ Long.

Đây là lần thứ hai nhà họ Lục tới thăm Cung Hoa trong bệnh viện, nghĩ lại thì quả thật là một người phụ nữ có thể gây sức ép.

“Hoa à, dì kêu nhà bếp hầm canh cho cháu đó, nhân lúc còn nóng thì cháu mau uống đi. Lần này cháu mất nhiều máu như vậy thì cần nghỉ ngơi cho tốt.” Diệp Uyển Tĩnh nhìn cô ta đầy thương hại.

Cung Hoa ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, cám ơn dì.”

Ông cụ Long thấy cô ta khỏe mạnh nên bèn tập trung vào một khía cạnh khác: “Hoa, thật may là lần này con không sao. Hôm đó xảy ra chuyện gì, con hãy nói cho ông nghe.”

Diệp Uyển Tĩnh sắc mặt đột nhiên không nhịn được mà trầm xuống: “Còn có thể là gì nữa? Đây không phải đã rõ ràng rồi sao, là bị người ta đẩy xuống, nếu không phải Tấn Uyên ra tay ngăn cản, tôi sẽ không cho người kia được sống tốt đâu.”

Vẻ mặt ông cụ Long và Lục Tấn Uyên đều khó coi.

Thấy vậy, Cung Hoa lập tức đặt bát canh xuống và nói: “Dì à, không phải đâu, dì hiểu lầm rồi. Thật ra … tối hôm đó, cháu đang đứng ở đầu cầu thang, không phải bị cô Ôn đẩy ra … mà là bản thân cháu không cẩn thận nên bị ngã”

Sau khi nói xong, cô ta còn cẩn thận liếc Lục Tấn Uyên một cái.

Mặt không chút biểu cảm, không thể nhìn ra cái gì.

Lục Tấn Uyên không ngạc nhiên với những gì cô ta nói, nếu là người khôn ngoan thì sẽ nói sự thật, sau này nếu thật sự muốn quan tâm thì có thể lật lại chuyện này.

Diệp Uyển Tĩnh sắc mặt trở nên cứng ngắc, không ngờ Cung Hoa lại có thể nói ra những lời này, bà ta không nhịn được nói với: “Cung Hoa, cháu cá thể nhớ nhầm không, một người đang yên đang lành như vậy sao có thể ngã cầu thang? Lúc đó cũng chỉ có hai người, tại sao không phải là cô ta?”

“Đủ rồi.”

Nhìn vẻ mặt càng ngày càng xấu của cháu trai, ông cụ Long không nhịn được khiển trách: “Bà đang nói cái gì vậy? Hoa đã nói không phải lỗi của Ôn Ninh rồi.”

“Người trong cuộc cũng đã nói như vậy, còn bà, với tư cách là bà chủ của nhà họ Lục, dựa vào suy nghĩ riêng tư và giả thiết của mình mà đoán ra, bà đang muốn làm mất mặt nhà họ Lục của tôi sao?”

“Uyển Tĩnh, mấy năm nay bà làm việc thật là khiến người khác không có yên lòng.’ Diệp Uyển Tĩnh thực sự sợ ông cụ Long, trong lòng cũng trở nên căng thẳng, không dám nói thêm nữa, nhưng sự tức giận của bà ta đối với Ôn Ninh càng thêm sâu.

Bà ta tin rằng những lần gặp chuyện khiến bà ta mất mặt đều là do cô làm hại, cô là một con hồ ly tinh, là một tai họa.

Sau khi ngồi được một lúc thì ông cụ Long đã bắt ép dẫn Diệp Uyển Tĩnh đi, để lại Lục Tấn Uyên, người đã im lặng từ đầu đến cuối.