Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 11: Đến đây khoe khoang chiến thắng với tôi à



Nguyễn Gia Hân cúp điện thoại, mở chat công việc ra.

Nhanh chóng mở tin tức trong ngày vừa mới được đăng không bao lâu ra xem một lần.

“Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kong đã ban hành các quy tắc mới cho IPO để cho phép các công ty có cùng cổ phần không cùng quyền được niêm yết cổ phiếu tại Hồng Kong, và cho phép các công ty công nghệ không có thu nhập hoặc lợi nhuận được niêm yết cổ phần tại Hồng Kong... hoặc là trở thành công ty kỹ thuật hàng đầu được đưa ra thị trường..."

Nguyễn Gia Hân tắt điện thoại di động, nhắm mắt hít thở thật sâu, đi trở về trước xe nắm lấy cổ áo của Mục Chính Phong rồi in một nụ hôn trên gương mặt của anh: “Em đánh cược thắng rồi.”

Mục Chính Phong nghe thấy giọng điệu như trút được gánh nặng của cô thì không khỏi bật cười, sờ sờ vào tai cô, trêu chọc nói: “Vậy bây giờ anh đã được ăn cơm chưa?”

“Đi thôi, để em mời anh.”

“Quả nhiên là đi theo chị Hân của anh thì có thức ăn mà.” Mặt của Mục Chính Phong hếch lên một cái, cười cười.

Trong nhà hàng.

Mục Chính Phong nhìn Nguyễn Gia Hân ở phía đối diện có khẩu vị rất tốt, anh mở miệng phàn nàn: “Anh phát hiện, mỗi lần hẹn em đều chỉ có thể đi ăn cơm.”

Nguyễn Gia Hân đang ăn rất vui vẻ, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh: “Sao vậy? Anh còn muốn ngủ hả?”

“Đồng chí Nguyễn Gia Hân, ngày nào em cũng nghĩ như vậy hả, anh là loại người này đó à?” Mục Chính Phong đứng đắn nghiêm túc: “Anh chỉ là muốn hỏi lúc nào thì chúng ta mới có thể giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường, hẹn hò một buổi cho ra trò.”

Nguyễn Gia Hân dừng động tác ở trong tay, hơi kinh ngạc nhìn anh một cái, trong lòng cũng tôn trọng hơn, đây lại là một chính nhân quân tử.

Một giây sau đã nhìn thấy tay của Mục Chính Phong chống trên bàn, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: “Nhưng mà cái chuyện đi ngủ ấy à, em muốn thì cũng không phải là không được.”

"...” Quả nhiên là cô không nên ôm bất cứ hi vọng gì đối với các anh chàng Mục Chính Phong này.

Sau khi nói đùa xong, Nguyễn Gia Hân ăn cũng đã no rồi, Mục Chính Phong cầm cái khăn ăn lau một chút nước tương vẫn còn sót lại bên khóe miệng của cô.

Từ trước đến nay đều độc lập tự chủ, chưa từng để cho người ta chăm sóc như vậy, đầu tiên Nguyễn Gia Hân hơi ngơ ngác một chút, hững hờ nói: “Anh muốn hẹn hò như thế nào?”

Mục Chính Phong mỉm cười nói: “Vấn đề này để anh suy nghĩ một chút đã.”

“Vậy nửa tháng sau chắc là em có thời gian rảnh.” Nguyễn Gia Hân tính toán một chút, chắc là đủ để cô xử lý xong dự án Sang Đằng trong tay.“Được rồi, quyết định rồi thì không được đổi ý, nếu như dám bởi vì công việc mà cho anh leo cây anh sẽ đến công ty của em bắt người đó.” Mục Chính Phong giả vờ nói chuyện với giọng điệu uy hiếp.

“Biết rồi.” Nguyễn Gia Hân cầm lấy túi xách đi ra khỏi cửa.

Tần Hải bước ra từ phòng bao ở cách đó không xa, đúng lúc nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt âm trầm.

Tần Hải nói với trợ lý ở bên cạnh: “Giúp tôi đi điều tra thông tin của người ở bên cạnh Nguyễn Gia Hân.”

Trợ lý thấp giọng đáp lời.

Mục Chính Phong đưa Nguyễn Gia Hân đến cửa nhà.

“Chị gái nhỏ ơi, ngày mai anh sẽ phải bắt đầu làm việc rồi, mấy ngày gần đây có lẽ không có cách nào chở em đi ăn cơm được, tự em chăm sóc cho mình thật tốt, lúc nào rảnh anh sẽ gọi điện thoại kiểm tra.”

Nguyễn Gia Hân có chút bất ngờ: “Anh thật sự có công việc hả?”

Mục Chính Phong gần như là bị chọc cười: “Sẽ không phải là em thật sự cho rằng anh là phú nhị đại miệng ăn núi lở đó chứ.”

“Thế thì không phải, có điều anh vừa mới trở về từ nước ngoài, em cho là anh nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi mới bắt đầu sáng tạo ra sự nghiệp gì đó với bọn người Phương Nhất Vi chứ.”

Đây là lần trước lúc sinh nhật của Nhậm Tề, trong lúc vô tình Nguyễn Gia Hân nghe thấy mấy anh em bọn họ muốn lôi kéo Mục Chính Phong hùng vốn mở công ty.

“Em thật sự tin mấy lời nói tào lao ở trong miệng của bọn họ à, mấy cái thằng cha này uống rượu xong là liền lôi kéo anh mở sự nghiệp mới, anh ngán muốn chết.” Mục Chính Phong bất đắc dĩ nói.

“Xem ra cậu Mục không muốn phải có công việc mới muốn về nhà kế thừa sản nghiệp gia tộc, đảm nhiệm chức vị chủ tịch, cưới bạch phú mỹ đi đến đỉnh cao của cuộc sống.” Nguyễn Gia Hân cười trêu.

“Ôi! Em đang lén lút điều tra anh à?”

“Đừng có nói lung tung.” Nguyễn Gia Hân có chút bất lực: “Anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai anh không đi làm hả?”

“Được rồi, em cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, đừng có thức khuya, nếu không thì ngay cả mình cũng ngủ không ngon sau này làm sao có sức lực để ngủ với anh.”

Nguyễn Gia Hân gắt giọng với anh: “Mục Chính Phong, tại sao anh lại không có liêm sỉ như vậy chứ?”

“Muốn liêm sỉ làm cái gì, muốn em là được rồi.”

Cạch một tiếng, Nguyễn Gia Hân đóng cửa lại.

Mục Chính Phong khẽ cười, lập tức tự thì thầm: “Nguyễn Gia Hân, ngày hôm nay anh đã cho em cơ hội, em đã không hỏi, vậy thì sau này đừng nói là anh cố ý lừa gạt em.”

...

Mấy ngày nay Nguyễn Gia Hân bận tối mắt tối mũi.

Mấy ngày nay sở giao dịch chứng khoán vừa mới đưa ra quy định mới, Sang Đằng hoàn toàn phù hợp với điều kiện, rất nhanh liền có thể được lên sàn ở Hồng Kong.

“Bởi vì lúc trước chúng ta đã thanh toán hợp đồng, lúc ký kết đa số điều kiện đều có lợi cho SC chúng ta.”

“Theo như thị trường Hương Giang và sự công nhận các sản phẩm đại lục, ước tính sơ bộ là những thị trường hàng năm có thể đạt khoảng 18%.”

“Quản lý, lần này chúng ta đã thành công rồi.” Trong mắt của Anna cũng bắt đầu đầy nước.

Trước đó Nguyễn Gia Hân cứ khư khư cố chấp kiên trì đầu tư cho Sang Đằng, bọn họ là cấp dưới cũng vì đó mà chịu áp lực không nhỏ.

“Khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, cảm ơn mọi người.” Thần kinh Nguyễn Gia Hân kéo căng một hồi lâu, rốt cuộc cũng đã nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Tần Hải lại không hề vui mừng vì kiếm được tiền, trong đôi mắt lại che kín vẻ lo lắng.

“Điều tra không được hả?” Giọng nói của Tần Hải nguy hiểm.

“Đúng vậy Tần tổng, ngoại trừ biết tên của anh ta là Mục Chính Phong, một chút tin tức khác cũng không điều tra được.” Mồ hôi lạnh của trợ lý thuận theo thái dương chảy xuống gương mặt.

“Phế vật, cút ra ngoài đi!”

Trong tiếng hét chói tai của Tần Hải, người trợ lí đứng ở phía sau như trút được gánh nặng mà nhanh chóng đi ra ngoài.

Xem ra còn là nhân vật không đơn giản, suy nghĩ một hồi lâu, Tần Hải gọi điện thoại.

“Tưởng tổng, anh có quen với một người tên Mục Chính Phong không thế?”

Tần Hải cũng không phải là người ở thành phố B, một năm trước anh ta mới được điều nhiệm đến đây, lúc này gặp phải loại chuyện này thì cũng chỉ có thể xin người bạn hợp tác lớn lên ở thành phố B.

“Mục Chính Phong?” Ở bên kia dường như đang tụ hội, có hơi ầm ĩ, Tưởng tổng vô thức lặp lại cái tên này, sau đó giống như là kinh ngạc một chút?” Anh nói là Mục Chính Phong hả?”

Tần Hải không hiểu: “Đúng vậy, sao vậy?”

“Anh với anh ta có quan hệ như thế nào?” Giọng nói của Tưởng tổng có chút không đúng.

Do dự một chút, Tần Hải cẩn thận cười nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi gặp phải chút chuyện, tùy tiện hỏi thăm một chút mà thôi.”

“Vậy là được rồi, đừng có trêu chọc vào anh ta, người đó chính là hỗn thế ma vương.”

“Rốt cuộc là anh ta có lai lịch gì?”

“Tớ cũng không thể nói xấu sau lưng người khác, nói tóm lại là tôi với anh ta không phải là người trong cùng giới, anh cũng phải hiểu được là trong giới cũng có giai cấp, tôi không có đủ cấp bậc để chơi với anh ta.” Tưởng tổng thấy Tần Hải và mình hợp tác không tệ, mang đến cho anh ta không ít lợi ích, cho nên mới có thể cho anh ta biết một vài chuyện.

Tâm trí của Tần Hải có chút xáo trộn, im lặng một hồi mới nói: “Cảm ơn Tưởng tổng, có rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Tưởng tổng ở phía bên kia sảng khoái cười nói được.

Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Hải nhìn Nguyễn Gia Hân bước vào cửa, ngoài cười nhưng trong không cười: “Làm gì vậy, không kịp chờ đợi mà đến đây khoe khoang chiến thắng với tôi à?”

“Tần tổng suy nghĩ nhiều rồi, phần hợp đồng này làm phiền anh ký nó.” Nguyễn Gia Hân cũng không cười, sắc mặt lạnh lùng nhìn anh ta.

Tần Hải không hiểu tại sao lại bị ánh mắt của cô làm cháy lên một ngọn lửa vô danh.

Tôi còn tưởng là liệt nữ trong trắng thoát tục gì đó chứ, hóa ra chỉ đang ôm đùi kim chủ mà thôi.

Được lắm, tôi không đụng vào kim chủ của cô được, thế thì cô là nhân viên dưới tay của tôi, còn sợ là mình không đụng vào Nguyễn Gia Hân cô được à?