Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 10: Em nuôi anh nha



Trong cuộc họp thứ hai đầu tuần của SC, lúc Tần Hải tuyên bố đồng ý thực hiện phương án đầu tư cho Sang Đằng của Nguyễn Gia Hân, làm gây ra một trận ầm ỉ không nhỏ.

Không nằm ngoài dự liệu, Mạc Mỹ Hạnh là đối thủ một mất một còn của Nguyễn Gia Hân, chính là người đầu tiên đứng ra phản đối.

“Sáu triệu đô la mỹ để đầu tư vào một công ty căn bản không có khả năng đưa sản phẩm ra thị trường, tôi cho rằng chuyện này không phù hợp với lợi ích và quy định của SC chúng ta.” Mạc Mỹ Hạnh tức giận lên tiếng nói.

“Trong cái nghề này của chúng ta, rủi ro và cơ hội luôn song song với nhau, không có gì là không thể.” Nguyễn Gia Hân vẫn duy trì sắc mặt lạnh lùng như cũ: “Nếu không thì làm sao có thể kiếm tiền được.”

Những người không có liên quan về lợi ích ngược lại càng hứng thú nhìn hai cô gái nổi tiếng xinh đẹp ở SC đấu đá lẫn nhau.

Lúc Nguyễn Gia Hân vừa mới bước vào công ty vẫn luôn bị người khác coi như là bình hoa di động, còn bị gọi đùa là người đảm nhiệm giá trị nhan sách của SC.

Lúc đó ở trong đầu của những người nhắc đến Nguyễn Gia Hân đều nhảy ra gương mặt xinh đẹp không ai sánh bằng của cô, có người nào biết được tính cách lạnh lùng dứt khoát của cô, vẻ xinh đẹp cùng với trí thông minh hoàn toàn có quan hệ trực tiếp với nhau, ánh mắt chuẩn xác khi đầu tư, nhưng mà trong mấy năm ngắn ngủi liền tăng lên mấy cấp, tạo ra không ít thanh danh trong nghề này.

Ngồi cùng cấp bậc với Nguyễn Gia Hân đều là những người lớn hơn cô mấy tuổi.

Mạc Mỹ Hạnh vào công ty sớm hơn Nguyễn Gia Hân, là người được chú ý nhất trước khi Nguyễn Gia Hân xuất hiện, đương nhiên sự ghen ghét đối với cô lại càng khắc sâu hơn.

“Nguyễn Gia Hân, công ty không phải để cho một mình cô chơi đùa, một khi đầu tư thất bại cô có chịu nổi trách nhiệm không hả? Huống hồ gì Sang Đằng đã bị từ bỏ lâu rồi.” Nếu như Nguyễn Gia Hân muốn làm thì Mạc Mỹ Hạnh sẽ cố gắng hết mình để phản đối.

Những người khác mang theo ý vị sâu xa nhìn về phía Mạc Mỹ Hạnh. Chậc chậc, nhận được một lượng tin tức từ trong câu nói đó, trách không được thua Nguyễn Gia Hân một bậc.

Quả nhiên ngón tay của Nguyễn Gia Hân nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn, mở miệng nói: “Dự án bất động sản Kiền Thành ở trong tay của quản lý Mạc đã kết thúc rồi hả? Còn có thời gian rảnh rỗi để quan tâm tới dự án của tôi như vậy, tôi mong là Quản Lý Mạc nói cho tôi biết làm sao cô biết được Sang Đằng đã sớm bị từ bỏ rồi?”

Mạc Mỹ Hạnh giật mình cứng người.

Tần Hải ho khan một tiếng: “Đừng có cãi nhau ầm ĩ nữa, tôi đồng ý thì sẽ không sửa đổi, tan họp.”

Trước khi Tần Hải rời đi, mờ mịt nhìn Mạc Mỹ Hạnh một chút.

Nhìn ánh mắt bén nhọn đó, Mạc Mỹ Hạnh vừa ấm ức lại oán giận, cắn chặt môi.

Đương nhiên là Nguyễn Gia Hân ở bên cạnh đều nhìn thấy sắc mặt của hai người ở trong mắt, trào phúng nhếch miệng.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tôi đang xem các người đó, cười cười không nói lời nào.

...

Lúc Mục Chính Phong nghe thấy tin tức, anh đang ở cùng một chỗ với bọn người Lục Cảnh.

Nhìn thấy tin nhắn, anh nở nụ cười lắc lắc điện thoại với Lục Cảnh: “Sáu triệu.”

Lục Cảnh ồ một tiếng, không để ý cho lắm, xem ra cũng không lợi hại như Chính Phong đã nói.

“Đô la mỹ.” Mục Chính Phong lại bổ sung thêm hai chữ.

Rốt cuộc Lục Cảnh cũng đã thấy hứng thú, ngẩng đầu lên: “Được quá đó chứ, năng lực không tệ.”

“Đây có lẽ là con số mà cô ấy đã cố gắng hết sức để có được, lại chơi lớn thêm một chút, đoán chừng là bọn người SC cũng không dám mạo hiểm như vậy đâu.”

“Như vậy đã tốt lắm rồi, tóm lại lần này cứ xem như SC kiếm lời đi.” Lục Cảnh nói, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Mục Chính Phong: “Hơn nữa bây giờ nhìn cậu trông thú vị gớm.”

“Nữ vương dưỡng thành hệ.” Mục Chính Phong cười rất tươi: “Ai kêu trước đó tôi thiếu cô ấy một món nợ chứ.”

Phương Nhất Vi giống như tên trộm mà đi đến gần: “Các người đang nói nữ vương cái gì vậy, tôi vẫn thích loli hơn he he.”

Mục Chính Phong và Lục Cảnh lập tức ném ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía anh ta.

“Đúng rồi, sao ngày hôm nay cậu lại không dẫn chị dâu đến đây?” Phương Nhất Vi hỏi.

Mục Chính Phong nhìn Nhậm Hiểu Nghiên đang đi về phía bên đây, mệt mỏi nói: “Cô vợ nhỏ của tôi còn đang đi làm, phải làm việc để nuôi tôi.”

“Anh Mục còn cần người khác nuôi nữa à?” Nhậm Hiểu Nghiên cười nhạo một tiếng, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.

“Cách xa tôi ra một chút.” Giọng nói của Mục Chính Phong lạnh nhạt.

Nụ cười của Nhậm Hiểu Nghiên cứng đờ ở trên mặt: “Hồi đó còn ngồi gần hơn so với bây giờ, bây giờ anh lại kêu em cách xa anh một chút, Nguyễn Gia Hân lại không có ở đây, anh giả vờ làm cái gì chứ, ai biết lần sau dẫn theo có còn là cô ta hay không nữa.”

Lời này vừa mới nói ra, những người xung quanh quen biết Mục Chính Phong đều thay đổi sắc mặt.

“Nhậm Hiểu Nghiên, trước kia tôi nể tình cô là em gái của Nhậm Tề cho nên thỉnh thoảng nói đùa với cô, nói đùa thì coi như xong đi, cô thật sự đánh giá cao bản thân mình quá nhỉ?” Trên mặt của Mục Chính Phong mang theo nụ cười, giọng nói thì lại lạnh lùng.

Trong phòng bao to như thế trở nên yên tĩnh không có người nào dám nói chuyện giúp cho Nhậm Hiểu Nghiên.

“Sau này chỉ cần chỗ nào có tôi và Nguyễn Gia Hân, tôi không muốn phải gặp lại cô ta.” Mục Chính Phong bước đôi chân dài, cằm lấy cái áo khoác rồi đứng dậy đi khỏi.

Lời này vừa mới nói ra, xem như đã hoàn toàn loại trừ Nhậm Hiểu Nghiên khỏi vòng này.

Nhậm Hiểu Nghiên cho là mình quen biết với Mục Chính Phong nhiều năm như vậy, nói tóm lại thì cũng sẽ không giống với những người phụ nữ lui tới với anh.

Nào biết được con người của Mục Chính Phong căn bản không có trái tim.

Cô ta lau nước mắt, cầm túi xách đóng sập cửa đi ra ngoài.

Thế là bản thân Nguyễn Gia Hân dưới tình huống chỉ vừa mới lộ mặt một lần liền trở thành nhân vật truyền kì trong đám người Phương Nhất Vi, tư thế như là yêu phi hại nước.

Lúc này yêu phi lại đang gọi điện thoại với hôn quân.

“Em ăn cơm chưa?” Giọng nói dịu dàng của Mục Chính Phong truyền đến: “Bây giờ anh đi đón em.”

Nguyễn Gia Hân cầm tài liệu và số liệu ở trên tay lật qua lật lại nhìn xem: “Em ăn không nổi.”

“Chắc chắn có thể thành công mà, nếu như em bởi vì dự án này mà làm mình gầy đi một vòng, anh sẽ nổi giận với em đó.”

“Anh biết cái gì chứ, là sáu triệu đô la mỹ hàng thật giá thật đó, anh cho là tiền của quốc gia mình hả?” Nguyễn Gia Hân tức giận cười mắng anh một câu, suy nghĩ rồi lại nói: “Thôi bỏ đi, công tử chạy một chiếc xe thể thao còn có giá trị hơn mấy chục tỷ, có lẽ là cũng không nhạy cảm với số lượng tiền bạc.”

"..." Mục Chính Phong im lặng nhìn bầu trời: “Anh đâu có xa hoa giống như em nói đâu.”

“Được rồi, vậy thỉnh cầu lúc nào ngài Mục đến đây đón em thì khiêm tốn một chút.”

“Anh biết rồi.” Mục Chính Phong trả lời rất sảng khoái.

Lúc Nguyễn Gia Hân đi ra thì cậu chủ Mục đã có mặt, được nhắc nhở trước nên đã đổi thành chiếc land rover màu đen, vào đêm hôm khuya khoắt như thế này quả nhiên là không nhìn thấy được.

Nhìn thấy Nguyễn Gia Hân đi đến gần, Mục Chính Phong giang hai tay ra ôm người vào trong ngực, cái cằm đặt ở trên vai của cô: “Ốm rồi tiểu thư ơi, sớm muộn gì anh cũng sẽ chơi chết ông chủ khốn nạn của bọn em.”

Nguyễn Gia Hân oán thầm một tiếng, nếu như anh còn không chịu chơi chết anh ta thì ngày nào anh ta cũng muốn đào góc tường của anh.

Nhưng mà nghỉ thì nghỉ, Nguyễn Gia Hân lại không có dự định nói cho Mục Chính Phong nghe ân oán liên quan giữa cô với Tần Hải, bản thân cô sẽ nhanh chóng xử lý gọn gàng, nếu không thì dựa vào tính tình của vị này không biết là sẽ gây ra bao nhiêu sự cố.

“Đúng rồi, lúc nào công ty Lục Cảnh sẽ đưa ra thị trường, anh biết không?”

“Nhanh thôi.” Đôi mắt của Mục Chính Phong mỉm cười liếc nhìn cô: “Cô bé, em có ý đồ gì đó?”

“Em đang nghĩ là bạn bè của anh đều làm việc hết rồi, còn anh thì ngày nào cũng không biết là làm cái gì.”

“Không làm gì hết, chỉ là ngày nào cũng muốn gặp em.” Mục Chính Phong duỗi một cái tay ra nhẹ nhàng xoa xoa ở trên đầu của cô: “Vợ của anh tài giỏi như thế, em nuôi anh nha.”

Nguyễn Gia Hân đánh rơi cái tay tác quai tác quái của anh: “Chỉ sợ là số tiền em kiếm được một năm còn chưa đủ để anh sử dụng một ngày.”

Mục Chính Phong chớp chớp mắt mấy cái, cười thỏa mãn nói: “Không sao hết, tiền mà anh kiếm được đủ để em sử dụng cả một đời là được rồi.”

Sau đó lỗ tai của chị gái Nguyễn Gia Hân liền đỏ lên, may mà đột nhiên xuất hiện tiếng chuông điện thoại đã giải cứu cô.

Nguyễn Gia Hân đi đến cách đó không xa nghe điện thoại, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh kích động của Trần Đồng: “Quản lý, chị mau nhìn các quy định mới về IPO vừa được sở giao dịch chứng khoán Hồng Kong ban hành đi, tôi đã gửi qua tin nhắn cho chị rồi.”

Cùng lúc đó, Mục Chính Phong cũng nhận được điện thoại.

“Ông chủ, ngày nghỉ của anh đã kết thúc rồi, nên trở về làm việc thôi.”