Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 9: Cậu mục làm bậy không dám nhận



Nguyễn Gia Hân mở to đôi mắt mông lung.

Bầu không khí im lặng dần dần qua đi, Mục Chính Phong vuốt vuốt cái mũi của Nguyễn Gia Hân.

Vẻ mặt dịu dàng lại nghiêm túc dụ dỗ nói: “Ngoan, em đang nằm mơ thôi.”

"..." Nguyễn Gia Hân cảm thấy không phải là mình coi trọng một tên thiểu năng rồi đó chứ.

Nguyễn Gia Hân tỉnh táo lại, vẻ mặt lười biếng lại quyến rũ, cô nheo mắt nhìn về phía Mục Chính Phong, giọng nói có chút nguy hiểm: “Cậu Mục dám làm mà không dám nhận?”

Suy nghĩ lời nói của cô, Mục Chính Phong nhịn không được mà cười lên: “Tôi nhận.”

“Sau đó thì sao?” Nguyễn Gia Hân ngoài cười nhưng trong không cười, không hài lòng cho lắm đối với đáp án này.

“Sau đó phải xem em như thế nào rồi, lâu như vậy rồi mà kỳ khảo sát của tôi vẫn còn chưa kết thúc nữa hả?” Mục Chính Phong đến gần cô, gần đến nỗi chóp mũi gần như chạm vào nhau: “Tôi vẫn luôn chờ đợi em, lúc nào thì em mới có thể nói chữ được đây.”

Nguyễn Gia Hân nghe thấy trên chóp mỗi truyền đến mùi thuốc lá lành lạnh, tâm trạng hoảng hốt, nhưng ngồi im không nói.

Giữa hàng lông mày và lông mi giữa hai người dường như có ngọn lửa đang lan tràn.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Gia Hân mới mở đôi môi thơm phun ra một chữ.

“Được.”

Mục Chính Phong đã sống hai mươi bảy năm, nghe vô số chữ được.

Duy nhất chỉ có một chữ lúc này làm cho trái tim của anh rung động.

Không để Nguyễn Gia Hân kịp phản ứng, Mục Chính Phong đã đỡ lấy cổ của cô áp vào đôi môi đỏ tươi mà anh đã mong ước từ lâu, nhiệt tình và triền miên.

Dù sao thì lần này đã danh chính ngôn thuận rồi.

Lông mi của Nguyễn Gia Hân run rẩy, đôi mắt có một độ cong xinh đẹp.

Một nụ hôn đổi lại tình yêu và sự nghiệp, thật bội thu.Vụ làm ăn này không lỗ rồi.

... Chap‎ mới‎ l𝗎ô𝓷‎ có‎ tại‎ #‎ T𝘳𝐔mt𝘳𝗎𝒚ệ‎ 𝓷﹒𝒗𝓷‎ #

“Quản lý, có phải là phương án này đã quá mạo hiểm rồi không?” Trần Đồng nhìn Nguyễn Gia Hân, sắc mặt có chút ngưng trọng.

“Đúng vậy đó, quản lý à, Sang Đằng không đáng để chúng ta phải mạo hiểm như vậy đâu, nếu như thất bại, thế thì chúng ta không thể qua nổi rồi.”

Lần trước Nguyễn Gia Hân đã nói là sẽ cân nhắc một chút, tất cả mọi người đều cho rằng sau khi cô suy tính thì sẽ lựa chọn từ bỏ, dù sao thì phân tích lợi và hại đều đã bày rõ ràng ở trước mắt.

Ai ngờ đến là mấy ngày sau Nguyễn Gia Hân lại bày ra phương án một thân một mình mình làm đặt ở trước mặt mọi người, quyết tâm đầu tư cho Sang Đằng, kiên định chưa từng có.

“Không cần phải nói nữa, tôi đã nộp phương án này lên rồi, chờ kết quả đi.” Nguyễn Gia Hân không phải là một kẻ độc tài, nhưng mà lúc nào cần độc tài thì cô mới thể hiện hết công suất.

Phòng làm việc của tổng giám.

Dương Khiêm nhìn Nguyễn Gia Hân, hiếm khi mới nổi giận: “Em đây là đang hờn dỗi

“Tổng giám, em không có ngây thơ như vậy.”

“Còn nói là không có nữa? Tôi đã xem qua báo cáo phân tích số liệu của Sang Đằng, em cũng không phải là một cô gái nhỏ vừa mới vào nghề, tôi không tin là em không nhìn ra vấn đề đang nằm ở đâu?”

Ông ta đã một tay dẫn dắt Nguyễn Gia Hân đến đây, ngoại trừ lúc mới vào nghề có khó khăn mấy lần, sau này lần nào Nguyễn Gia Hân mà đầu tư thì cũng không để ông ta phải cảm thấy thất vọng.

“Tổng giám, em đã tự mình xem qua động cơ phần mềm và ứng dụng của Sang Đằng, tiền đồ phát triển vô cùng rộng lớn.” Nguyễn Gia Hân không nhanh không chậm đáp lời.

“Tôi hỏi em vấn đề đang nằm ở đâu?”

“IPO của Sang Đằng là theo hình thức cổ phần AB, không có tư cách xuất thị trường trong nước, nhưng để đưa ra thị trường nước ngoài thì yêu cầu quá cao, trước mắt Sang Đằng cũng không có cách nào đạt được.”

“Không phải là em đã biết cái này rồi đó à, chỉ cần bọn họ chưa đưa ra được thị trường thì chúng ta không có cách nào thu hoạch được lợi nhuận từ chỗ đó, cho dù tương lai có tốt đi nữa thì cũng chỉ là nói suông mà thôi.” Dương Khiêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Em vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn có cơ hội.” Giọng nói của Dương Khiêm lại trở nên mềm mại hơn.

Ông ta cũng hiểu Nguyễn Gia Hân, nếu như đơn hàng này không thành công, trên cơ bản chức vị tổng giám cũng sẽ dần dần bước xa hơn cô, nhưng mà Dương Khiêm lại càng muốn nhìn cô có thể bình ổn tiếp tục.

Nguyễn Gia Hân quật cường mím chặt môi, không nói lời nào.

“Thôi bỏ đi, dù sao thì Tần tổng cũng sẽ không đồng ý đâu.” Dương Khiêm xoa xoa huyệt thái dương: “Sau này em đừng xúc động như vậy nữa, loại chuyện này mà xảy ra nhiều sẽ chỉ làm người trong công ty chất vấn năng lực và mắt nhìn của em mà thôi.

Nguyễn Gia Hân không nói tiếng nào đi ra ngoài, quả nhiên không bao lâu sau Tần Hải đã tìm cô.

“Nguyễn Gia Hân, có phải là em không muốn làm trong cái nghề này nữa rồi không?” Đầu lông mày của Tần Hải là cảm xúc không vui.

Lúc trước khi Tần Hải giao đơn hàng này cho Nguyễn Gia Hân, chỉ là muốn để cô tìm mình cầu xin, anh ta cũng sẽ thuận thế tìm cơ hội khác cho cô, giúp đỡ cho Nguyễn Gia Hân bò lên vị trí tổng giám.

Ai biết được Nguyễn Gia Hân lại thật sự đưa ra một phương án đầu tư khả thi.

“Dự án này không phải là do Tần tổng tự mình giao cho tôi hả?” Giọng nói của Nguyễn Gia Hân lạnh nhạt.

“Chúng ta đang làm chính là đầu tư, không phải là từ thiện, đầu tư sáu triệu đô la mỹ nắm giữ cổ phần Sang Đằng, em bị điên rồi hả?” Tần Hải đập phần báo cáo trên bàn làm việc.

“Chúng ta làm VC, không phải chính là đánh cược ở mắt nhìn và may mắn, mỗi một khoảng đầu tư đều giống như là đang đánh cược, đạo lý này Tần tổng không phải là không hiểu đó chứ.”

“Nhưng mà lần này em lại chơi lớn như thế, một khi thua rồi em vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trở mình trong cái nghề này đâu.”

Nụ cười của Nguyễn Gia Hân dần lạnh lẽo: “Đó là do số mệnh của tôi không tốt, mắt nhìn cũng không được, đáng đời sớm nên đổi nghề.”

“Nguyễn Gia Hân, em không đồng ý ở bên cạnh tôi như vậy à, tình nguyện lấy tiền đồ của mình ra để đặt cược mà cũng không đồng ý để tôi giúp em?” Ánh mắt của Tần Hải dần dần có cơn giận hiện hữu.

Nghe xong lời nói này, lông mày của Nguyễn Gia Hân nhíu chặt lại, trong đôi mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Xin Tần tổng công tư rõ ràng, lần này đầu tư tôi đã căn cứ vào việc kiểm tra các sản phẩm và tổng hợp thực lực của công ty Sang Đằng.”

“Trong giới đầu tư, bỏ vốn sáu triệu đô la mỹ cũng phải trải qua tính toán chính xác, bảo đảm SC chúng ta có thể nhận được lợi ích lớn nhất trong phần trăm cổ phần mà Hâm Tập chúng ta có được, một khi thất bại rút vốn cũng phải cân nhắc vào phạm vi chịu đựng của Sang Đằng, không đến mức mất cả chì lẫn chài.” Giọng nói của Nguyễn Gia Hân như là đang báo cáo phân tích lý trí rất khả thi.

Cô đã sớm dự đoán thất bại từ tổn thất của SC cũng trong phạm vi khống chế, nhiều nhất thì cái nghề của cô sẽ mất.

“Rất tốt.” Tần Hải bị thẹn hóa hóa giận: “Không phải là em thích đánh cược đó à, được thôi, tôi đánh cược với em.”

“Nếu như đầu tư lần này thất bại, em đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cho em bình yên vô sự.”

Nguyễn Gia Hân trầm mặc cả nửa ngày: “Tần tổng, cho đến bây giờ đối với chuyện anh theo đuổi tôi tôi cảm thấy rất cảm ơn, nhưng mà được yêu thích quá, chúng ta không thích hợp đâu, miễn cưỡng có ý nghĩa gì chứ.”

“Đều chưa từng thử, em dựa vào cái gì mà kết luận chúng ta không thích hợp với nhau?”

“Quan điểm của chúng ta không thích hợp.”

“Nếu như điều mà em đang nói chính là lúc đầu tôi muốn bao nuôi em, tôi đã xin lỗi, xin nhận lỗi, đồng thời sau đó tôi vẫn luôn rất chân thành dụng tâm theo đuổi em. Nguyễn Gia Hân, em đừng quá đáng!” Dù sao thì thứ mà Tần Hải anh ta muốn, chưa từng có khi nào mà không có được.

Cái con người này có phải là bị bệnh rồi không hả, sắc mặt của Nguyễn Gia Hân không kiên nhẫn nhìn anh ta.

Cô còn nhớ rõ lúc trước khi mà mình nghe thấy Tần Hải muốn bao nuôi cô thành tình nhân, thiếu chút nữa cô đã vung hai cái tát vào mặt anh ta rồi.

Nếu như không phải còn kiêng kỵ thân phận, Nguyễn Gia Hân gần như muốn nổi bão.

Nguyễn Gia Hân cố gắng đè xuống lửa giận, khuyên nhủ mình đây là ông chủ, không đánh được.

“Tôi đã có bạn trai, đồng thời cũng sẽ không làm mấy cái chuyện ngu xuẩn như là lấy mình ra để làm tiền đặt cược.”

“Không phải từ trước đến nay em đều rất kiêu ngạo hả, đối với mình rất có tự tin à?” Tần Hải nhìn Nguyễn Gia Hân, giọng nói mang theo ý khiêu khích.

Khích tướng có đúng không? Được lắm, rất có tác dụng.

Rốt cuộc sự kiên nhẫn của Nguyễn Gia Hân đã bị sử dụng hết: “Nếu như tôi thành công thì sau này đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, sau này Tần tổng, mong anh tự trọng cho.”

“Được thôi, em có thể chuẩn bị chia tay với bạn trai của em rồi đó.” Tần Hải cảm thấy cô căn bản không có khả năng chiến thắng.

Lúc đi ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, Nguyễn Gia Hân cảm thấy mục tiêu của mình có thể lớn hơn một chút rồi, sau khi leo lên được tổng công ty rồi thì sẽ chơi chết cái tên tiểu nhân Tần Hải này.

Không thể không nói, cái đôi tình nhân Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân về phương diện xấu bụng thì quả thật rất xứng đôi với nhau, ví dụ như là đều thù rất dai.