Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 19: Ai mà không có chút quá khứ



Mục Chính Phong nhìn người gửi thư chăm chú, Tu Vũ.

Anh nhíu mày, bạn của Nguyễn Gia Hân điên rồi à?

Vào lúc định trả lời, một đoạn video cầu cứu hiện lên.

Lúc Mục Chính Phong bấm nút nhận, gương mặt của Phương Nhất Vi hiện lên trên màn hình, gương mặt búp bê đẹp trai của anh ta trông có vẻ rất nghiêm túc.

“Người anh em, bây giờ cậu đang ở đâu?” Phương Nhất Vi hỏi.

“Hi, man! Tôi đang thưởng thức cảnh đêm ở Vitoria, sao thế? Cậu gặp chuyện gì bên Châu Âu à?”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

“Không phải thế, tớ nói cho cậu nghe chuyện này trước, nhưng cậu phải đồng ý với tớ, bình tĩnh nghe cho hết, được không?”

Dường như Mục Chính Phong cảm nhận được có điều gì đó là lạ, anh hơi híp mắt lại: “Nói đi.”

“Là thế này, hôm nay là sinh nhật em họ tớ, là người mà cậu từng gặp ấy…”

“Bớt nói nhảm đi!”

“Không phải thằng nhóc đó có nhiều bạn lắm sao, lại thích náo nhiệt, rồi sau đó nó nói năng lung tung…”

“Vào vấn đề chính.” Mục Chính Phong bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.

Phương Nhất Vi nghĩ đến việc vừa nãy đang chơi hăng mà thằng em họ Husky của mình lại gọi điện đến cầu cứu.

Anh ta do dự một lúc rồi nói nhanh: “Quan trọng nhất là nó mời Khả Nhi, Vi Vi An, Nhậm Hiểu Nghiên và…chị dâu Nguyễn Gia Hân, chị ấy đi cùng với bạn.”

“…” Trong lúc nhất thời, Mục Chính Phong không còn gì để nói.

Phương Nhất Vi thấy Mục Chính Phong biến sắc, sau khi im lặng một lúc, anh lại dè dặt bổ sung: “Đồng thời Nguyễn Gia Hân còn biết bọn họ là bạn gái cũ của cậu một cách “trùng hợp”.

“…”

Thấy sắc mặt Mục Chính Phong đen sì, Phương Nhất Vi cảm thấy lớn chuyện rồi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Mục Chính Phong cảm thấy đại khái cũng không cần phải hỏi Tu Vũ, chắc chắn là con bé Nhậm Hiểu Nghiên điên khùng kia đã gây chuyện thị phi.

Nhớ lại lúc mới biết xuống máy bay, nhìn thấy tin nhắn mà Tu Vũ gửi cho anh ta, Nguyễn Gia Hân đã ôm hoa về nhà, có thể tiến hành bước tiếp theo, rồi lại nghĩ đến vài tiếng đồng hồ sau đó cho đến bây giờ.

Hiện nay trong mắt Nguyễn Gia Hân, chắc hẳn mình là đồ đàn ông đê tiện, ngựa đực không chừng.

Đời mà, phải có sóng gió như thế.

Gặp hai bạn gái cũ của anh trong buổi tiệc sinh nhật, thành phố B nhỏ như thế từ bao giờ?

Mục Chính Phong trách trời trách đất, nhưng khăng khăng không chịu trách số lượng bạn gái cũ của mình quá nhiều.

“Dặn em trai cậu mai mốt đừng có tổ chức sinh nhật linh tinh nữa, đợi đến đại thọ năm mươi rồi làm luôn một lần đi!” Mục Chính Phong không có chỗ trút cơn giận của mình ra.

Phương Nhất Vi cũng biết Mục Chính Phong sẽ không làm gì Trần Kiêu, anh ta cũng nghe nói việc này có liên quan đến Nguyễn Gia Hân mới vội vàng đi tìm Mục Chính Phong, may mà anh ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước đó.

“Thế bây giờ cậu định làm gì?” Phương Nhất Vi hỏi.

“Có thể làm gì được? Chỉ đợi về thành phố B rồi dỗ dành cô ấy thôi!”

Mục Chính Phong xoa lông mày, đây là lần đầu tiên anh tự kiểm điểm hành vi phong lưu của mình ngày trước.

“Được rồi, cứ thế đi!” Mục Chính Phong tắt video chat.

Bây giờ anh phải tìm cách tẩy trắng cho mình, còn phải dỗ đồng minh về trước đã.

Chứ bằng không với cái miệng nhiều chuyện đèn không cạn dầu này của Tu Vũ, chắc hẳn mình sẽ bị lột thêm nhiều tầng da mất.

Ở thành phố B, Nguyễn Gia Hân và Tu Vũ đã về đến nhà.

“Nguyễn Gia Hân, cậu không sao chứ?” Tu Vũ hỏi Nguyễn Gia Hân, suốt cả dọc đường cô chẳng nói năng tiếng nào.

Nguyễn Gia Hân cười cười: “Tớ không sao, đi làm vệ sinh cá nhân rồi mau chóng đi ngủ đi!”

Tu Vũ kéo Nguyễn Gia Hân đến ngồi ở ghế sô pha rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

“Cậu không vui thì cứ nói với tớ, đừng chịu đựng một mình.” Là bạn bè thân thiết nhiều năm với Nguyễn Gia Hân, cô ấy vừa nhìn đã nhận ra được cảm xúc của cô.

Hai người ngồi nhìn nhau ở ghế sô pha, sau khi im lặng trong giây lát, cuối cùng thì Nguyễn Gia Hân mới cười khổ bất đắc dĩ.

“Tiểu Vũ, cậu nói xem trong mắt Mục Chính Phong, rốt cuộc tớ khác gì với những cô bạn gái của anh ta?”

Tu Vũ không tài nào trả lời nổi câu hỏi này, cô ấy không hiểu tính tình của Mục Chính Phong cho lắm, hồi đầu quyết định giúp đỡ Mục Chính Phong là vì cô ấy chính mắt nhìn thấy ánh mắt Mục Chính Phong nhìn Nguyễn Gia Hân.

Chỉ cần nhìn thấy Nguyễn Gia Hân, ánh mắt của người ấy lại trở nên dịu dàng và đong đầy vẻ yêu thích, ánh mắt đó không thể lừa người được đâu.

Từ trước đến nay trực giác của Tu Vũ vẫn luôn chính xác, cô ấy cảm nhận được tình yêu mà Mục Chính Phong dành cho Nguyễn Gia Hân.

Nhưng bây giờ sau khi biết tình trường phong phú của Mục Chính Phong, Tu Vũ hơi do dự, cô ấy không biết rốt cuộc người đàn ông này có hợp với Nguyễn Gia Hân hay không nữa.

Thấy Tu Vũ im lặng một hồi lâu, Nguyễn Gia Hân tự mỉa mai: “Phải, sao cậu lại biết được chứ?”

Cô im lặng một hồi rồi dùng hai tay che kín mắt: “Vũ à, vốn dĩ tớ quyết định cho anh ấy một bậc thang như cậu nói, nhưng bây giờ bậc thang của tớ mất rồi, bước về trước chính là vực sâu.”

“Thực ra có thể mọi chuyện không tồi tệ như những gì cậu nghĩ đâu, con người sẽ luôn thay đổi mà.” Tu Vũ lựa chọn cách nói, người ở độ tuổi này, có ai mà không giấu giếm chút gì đó.

Sau khi dứt lời, Tu Vũ cảm thấy hơi chột dạ, dường như quá khứ của bọn họ phức tạp hơn người khác nhiều.

Thế là cô ấy lại bổ sung thêm một câu: “Nghe theo trái tim mình là được, nếu không chấp nhận được thì tìm người khác, thế giới này cái gì cũng không nhiều, chỉ có đàn ông là nhiều thôi.”

Nghe thấy thế, Nguyễn Gia Hân hơi sững sờ, rồi lại phì cười ngay sau đó: “Cậu nói chí phải.”

Nụ cười của cô lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Tiếng chuông điện thoại của cô lại reo lên vào ngay lúc này, cô cầm điện thoại lên nhìn thử, là tin nhắn.

“Đợi anh về.” Mục Chính Phong.

Nguyễn Gia Hân bình tĩnh tắt điện thoại: “Vũ, tớ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm!”

Sau khi nói dứt lời, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Ba ngày sau.

Mục Chính Phong đáp cánh ở sân bay thành phố B.

Vốn dĩ hành trình ở Hương Giang là năm ngày, thế nhưng lại bị Mục Chính Phong rút ngắn lại chỉ còn ba ngày mà thôi.

Khiến cho đối tác ở Hương Giang của anh cũng phải luôn miệng cảm thán hiệu suất làm việc của anh.

Làm sao bọn họ biết được vì vợ nên anh mới vội vàng trở về kia chứ.

“Tổng giám đốc, nhiệm vụ mà anh giao trước lúc đi Hương Giang đã hoàn thành rồi, người nên biết đã biết, có vài nhà đang bắt tay thu thập tài liệu rồi.”

“Tốt lắm, việc thu mua Công Nghệ Mạt Cốc có thuận lợi không?”

“Tất cả đều tiến hành theo đúng kế hoạch của anh, cổ phần trong tay lên đến 30%...”

Sau khi báo cáo công việc xong, Mục Chính Phong ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Sắc mặt trợ lý Hà không hề thay đổi, anh ta tiếp tục báo cáo: “Gần đây cô Nguyễn Gia Hân đi làm như bình thường, tâm trạng cũng không có gì khác thường, hôm qua còn đi quán bar Mộ Sắc với bạn, khoảng một giờ mới về đến nhà”

Trợ lý tốt chính là tay chạy việc hiểu suy nghĩ của ông chủ, mặc dù trợ lý Hà cũng không hiểu vì sao boss nhà mình lại hết lòng quan tâm đến giám đốc xinh đẹp phía đối thủ, nhưng điều đó chẳng ngăn cản anh ta lấy lòng sếp mình nổi.

“Sao cậu lại biết rõ thế? Cái đồ biến thái, không phải cậu bám đuôi cô ấy đấy chứ!”

Trợ lý Hà thở dài, khó hầu thật.

“Hôm qua tôi vô tình gặp cô Nguyễn ở quán bar Mộ Sắc, cho đến lúc cô ấy theo bạn bè đi về thì tôi mới rời khỏi đó.”

Mục Chính Phong nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng, cảm thấy nên tăng lương cho trợ lý của mình.

Lúc chiếc xe chạy ngang qua cửa SC, Mục Chính Phong cố tình kêu tài xế ngừng lại.

Anh cầm điện thoại do dự một hồi lâu, khi định gọi điện cho Nguyễn Gia Hân, chợt nhìn thấy Nguyễn Gia Hân và Tần Hải cùng bước ra ngoài, leo lên xe của Tần Hải phóng đi mất…